Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 21

Hôm nay Lục Vãn mặc trang phục lao động màu trắng.

Áo ngắn tay, quần dài đến gối, vừa đúng lộ ra toàn bộ bắp chân.

Quần có độ dài thế này thường hơi dìm chiều cao nhưng mà tỷ lệ bắp chân của Lục Vãn đẹp, ngược lại không bị ảnh hưởng gì.

Cô cao hơn Lục Bất Du thời trung học khoảng hơn 2cm nhưng vai không rộng bằng đối phương.

Bộ đồ này mặc trên người vô cùng hợp dáng, cứ như được đặt may riêng vậy.

Màu trắng sữa làm bớt đi vẻ cứng nhắc của đồ lao động, tạo cảm giác trẻ trung hoạt bát.

Lục Vãn rất sẵn lòng mặc trang phục nữ nhưng mà những cửa hàng bán trang phục nữ ở các trung tâm thương mại trong nước kích thước lớn nhất cũng chỉ may đến 1m75 thôi.

Cô thật sự không thể mua được những trang phục bình thường, đi hết một vòng đau lòng phát hiện không phải cô muốn mặc là có thể mặc được.

Vẫn là đồ nam tiện hơn...

Lục Vãn rất muốn đề xuất ý kiến cho các nhà sản xuất, đừng xem nhẹ những cô gái có dáng cao, họ cũng là người.

Quần áo Triệu Giai Ninh mua cho cô rất đẹp, Lục Vãn cũng thản nhiên tiếp nhận nhưng cân nhắc đến giá tiền trên nhãn mác, cô cứ cảm thấy nên mặc trong những trường hợp chính thức hơn.

Tuy rằng tạm thời cô không có "trường hợp chính thức" gì, chỉ là công việc hôm nay làm không thích hợp mặc như vậy.

Lục Vãn đi vào tàu điện ngầm lại cảm thấy không đúng nữa rồi...

Cuối tuần có rất nhiều người, mặc dù các bạn nữ biết rằng ánh mắt quá nóng bỏng thì không được lễ phép.

Thế nhưng ai bảo anh trai nhỏ lại đẹp trai như vậy!

Không chỉ có gương mặt đẹp, còn biết cách phối đồ!Dáng người lại được giữ chuẩn như vậy!

Hoàn toàn nổi bật trong biển người trên tàu điện ngầm, trông rất lạc lõng, cứ như có một vành đai ngăn cách giữa cậu ấy mọi người vậy.

Lục Vãn không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là xoay người, đưa lưng về phía cửa tàu điện ngầm.

"Xoay mặt lại rồi, ôi rốt cuộc là con trai hay con gái vậy, mặt hơi bị đẹp nha."

“Cậu quan tâm cái đó làm gì, cái mà cậu thích là đẹp trai, chứ có phải con trai đâu."

"Cũng đúng nha."

Lục Vãn: "..."

Tuy rằng trước đây cũng có người khen cô, người trông rất đẹp, thông qua phản ứng của người xung quanh, không thể không biết là mình trông không tệ.

Nhưng thật là chưa từng gặp qua kiểu này bao giờ.

Huyện thành nơi cô lớn lên cũng chỉ có khoảng trăm ngàn người, xe buýt chỉ có 4 tuyến đường, còn không có được nhiều người đi cho lắm.

Bình thường đi đâu thì đi bộ là được.

Cho nên lâu ngày, mọi người cũng bình tĩnh hơn, dù sao mỗi ngày đều gặp mặt.

Thế nhưng nơi này không giống...

Lục Vãn đến thành phố này, ngày hôm sau tự mình đi bệnh viện lấy giấy chứng nhận sửa lại giới tính.

Đó là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay, cô thật sự gặp qua nhiều người như vậy.

Tàu điện ngầm có đến mấy lối ra, mỗi lối ra đều có hơn mấy ngàn người, lít nha lít nhít.

Làm cô hiểu được một cách rõ ràng thế giới này thật sự rất náo nhiệt.

Con gái của nơi này rất nhiệt tình... Con trai cũng vậy...

Lớn lên đẹp trai đương nhiên không chỉ có con gái nhìn, con trai cũng sẽ nhìn.

Có điều cảm thán "không phải cường công" như Haley vẫn là rất ít. ... Phần lớn con trai bình thường đều chỉ cảm thán "cái tên này hơi bị đẹp trai" chứ không có những ý nghĩ khác.

Tháng Năm đã qua được hơn nửa, thời tiết đã trở nên nóng bức, mặt trời hôm nay hơi nóng rát.

Lục Vãn lấy mắt kính thuận tay vơ vét của Lục Bất Du ra đeo lên.

Tên ngốc đó cực kỳ tự luyến, mắt kính thôi đã có hơn hai trăm mấy cái rồi, không biết lấy đâu ra nhiều mắt để đeo như vậy.

Trước khi Lục Vãn rời đi, còn nghe thấy Lục Bất Du lớn tiếng la lên "Bố không thể đối xử với giấc mộng của hàng ngàn thiếu nữ như vậy được", kết quả nhận biết từ âm thanh, lại bị giáo sư Lục cầm dép lê, dùng sức mạnh hơn đánh thêm mấy cái.

Lục Vãn đi thẳng đến phòng của câu lạc bộ trượt ván.

Hội trưởng câu lạc bộ Đường Đường quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Vãn mấy lần, lúc này mới cất giọng từ xa xăm: "Cậu thật sự đến để làm giá đỡ với chúng mình, không có ý đồ khác ư... xem như mình cầu xin cậu có được không? Chừa con đường sống cho đám con trai bọn mình với..."

Lục Vãn đẩy mắt kính: "Đương nhiên là đến làm giá đỡ cho mọi người rồi, nếu không mình đến làm gì chứ."

Không phải nói chứ đúng là mắt kính đắt tiền có khác, đeo không bị choáng đầu, tốt hơn nhiều so với cái cô được phát khi làm ở tiệm đồ nướng.

"Ôi vãi! Lục Vãn cậu mua bộ đồ này ở đâu vậy, hơi bị lợi hại nha, cậu được lắm, không giả nghèo nữa thì quần áo liền lên cấp ngay."

Lục Vãn hơi ngơ ra: "Quần áo?"

"Chính là bộ trang phục lao động này của cậu đó, thế nào, mình bỏ tiền ra mua lại, hai mươi ngàn tệ được không?"

Quần áo của Lục Bất Du không có cái nào là rẻ tiền cả, xúc cảm của bộ trang phục lao động này rất tốt, trên ống tay áo còn có trang sức hình huân chương.

Mấy năm gần đây lưu hành "đồ cổ", rất nhiều quần áo hàng hiệu mười năm trước được đổi mới mang ra bán lại lần nữa.

Bởi vì số lượng ít ỏi, thiết kế đặc biệt, cũng không hề rẻ hơn so với giá gốc.

Bộ này của Lục Vãn chính là như vậy.

Loại văn hóa này người bình thường không biết, thế nhưng câu lạc bộ trượt ván có rất nhiều người sành điệu, dù sao khi tham gia thi đấu trượt ván thì trang phục thu hút ánh nhìn cũng rất quan trọng!

Hôm nay bộ trang phục này của Lục Vãn quả thực đẹp trai chết người! Rất muốn mua về!

"20 ngàn? Được, ngày mai mình giặt sạch rồi đưa cho cậu." Mặc dù Lục Vãn không hiểu, nhưng thấy tiền cô đã sáng mắt, lập tức thúc đẩy vụ giao dịch này.

"Không không không không! Mình không đồng ý! Mình đã chụp ảnh lại rồi! Lục tổng cậu ấy mặc nhìn đẹp trai như vậy, cậu không ngại mặc lại ư?" Trương Y Gia đi tới, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, chụp Lục Vãn mấy tấm.

Bạn nam muốn dùng giá cao thu mua nghĩ một lúc cảm thấy cũng đúng, không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái coi như thôi.

Nửa tháng sau là lễ hội nghệ thuật của trường, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng người đến trường cũng không ít tí nào.

Các câu lạc bộ đến để chuẩn bị tiết mục, cực kỳ náo nhiệt.

Trương Y Gia cúi đầu xem những tấm ảnh vừa chụp được, cười nói với bạn nữ bên cạnh: "Lục tổng thật sự rất hợp với màu trắng, Lục tổng xin cậu sau này mặc đồ màu trắng nhiều hơn được không, như vậy có thể giúp cho rất nhiều cô gái cảm thấy hạnh phúc đó, có đúng không Tô Nhiêu?"

Tô Nhiêu nhìn bức ảnh, lại nhìn Lục Vãn một chút, khẽ gật đầu.

Gần đây cô không nói chuyện với Lục Vãn, muốn tự mình yên tĩnh một thời gian.

Nhưng mà lạnh nhạt một thời gian dài, cô cũng không thể tịnh tâm được.

Trương Y Gia đẩy Tô Nhiêu đến bên cạnh Lục Vãn, cười nói: "Xem đi, hai vị này chính là bộ mặt của câu lạc bộ trượt ván chúng ta, mọi người có tin hay không là chỉ cần họ đứng đó thôi thì cũng sẽ có rất nhiều bạn học đến xem?"

Lễ hội nghệ thuật hôm đó các câu lạc bộ lớn đều sẽ mở sạp bán đồ, buổi tối mới là dạ hội.

Đồ mà học sinh có thể bán cũng chỉ là một số đồ thủ công thôi, câu lạc bộ trượt ván rất không sáng tạo mà chọn bán sushi tự làm.

Có điều món này cạnh tranh rất lớn, mấy câu lạc bộ khác cũng nói bán sushi, dù sao thì món này cũng dễ làm.

Cho nên câu lạc bộ trượt ván của họ nhất định cần phải có tuyệt chiêu để thu hút khách hàng!

Tô Nhiêu sửng sốt một chút, ngượng ngùng nói: "Cậu đừng có nói lung tung, không có đâu."

Hội trưởng không tán thành sự khiêm tốn của đối phương cho lắm.

"Nữ thần, cậu thật sự không hiểu rõ bản thân mình, cứ quyết định như vậy đi, hôm đó không cho phép cậu đi sang câu lạc bộ biện luận, nhất định phải ở chỗ này của chúng mình."

Trương Y Gia: "Lục tổng, nếu cậu mặc váy thì cũng được đó, chân dài siêu tuyệt, thế nhưng mình cảm thấy bổ sung cho nhau thì tốt hơn, vẫn nên ăn mặc đẹp trai như hôm nay đi."

Lục Vãn không có hứng thú với đồ mà câu lạc bộ bán, đây chắc được xem là một loại hoạt động ngoại khóa, có một khoảng thời gian cô còn phải dốc lòng kiếm tiền để nuôi bản thân kìa.

Cô mang hai cái giá cũ làm vật liệu qua, bắt đầu đo kích thước.

Cô nhanh chóng vẽ ra những ảnh đơn giản, đánh dấu kích thước của giá đỡ mới.

Trương Y Gia đăng ảnh đó vào trong nhóm hội chị em của mình, tỏ ý nếu muốn được thấy Lục tổng đẹp trai chết người thì lập tức đến đây ngay!

Tấm hình này nhanh chóng truyền đến nhiều nhóm của các câu lạc bộ khác.

Sáng nay Hứa Yêu thức dậy hơi trễ, cậu biết hôm nay Lục Vãn đến trường học làm giá gỗ, dù sao cũng rảnh rỗi nên cũng chạy tới.

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, giá để hoa trong nhà cậu cũng là Lục Vãn làm cho.

Tên đó nói mua vật liệu gỗ, lên mạng tìm bản vẽ tự mình làm có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Hứa Yêu nhìn thấy người đứng trên hành lang, có chút không rõ đây là tình huống gì, đang làm gì đây nhỉ?

Những người này không đi làm việc của mình đi, sao tất cả lại chặn ở nơi này vậy?

"Cho qua, cho qua." Hứa Yêu đẩy đoàn người ra chen vào, sau khi nhìn thấy Lục Vãn thì đã hiểu được nguyên nhân.

Cậu nhìn chằm chằm vài giây, mới nói: "Anh Vãn... Hôm nay cậu hơi bị đẹp trai quá mức rồi đó."

Trước đây Lục Vãn mặc hàng vỉa hè cũng rất xuất chúng, dù sao cũng có đủ vóc người và tướng mạo, nhưng mà cậu không ngờ khi cô mặc đồ đắt tiền... sẽ có hiệu quả như vậy.

Bố của Hứa Yêu là thổ hào, nghĩa cũng như tên, chính là vừa quê mùa* vừa giàu có.

*土: trong tiếng hoa có nghĩa là thổ (đất), cũng có nghĩa là quê mùa, ở đây dùng để chơi chữ với “thổ hào” (giàu xổi)

Bố của cậu cực kỳ thích hàng hiệu, mỗi lần đến cửa hàng đều mua cả mấy trăm ngàn, thế nhưng ông ấy bụng bự lại không cao, còn thích đeo dây chuyền vàng lớn, nên đồ hiệu đều bị ông ấy mặc thành phong cách của mình - "áo người già".

Là kiểu khách hàng mà các nhân viên bán hàng yêu thích nhưng nhà thiết kế nhìn thấy thì sẽ khóc cả đêm.

Do đó, Hứa Yêu cảm thấy quần áo đắt tiền cũng không có gì hay.

Nhưng mà Lục Vãn vừa mặc một cái là có cảm giác ngay.

Hứa Yêu cảm thấy hình như không ổn rồi, vốn cậu tự an ủi mình hai người đẹp trai ngang ngang nhau, chỉ là không giống kiểu thôi, Lục Vãn cũng chỉ đẹp trai hơn cậu một chút thôi.

Bây giờ nhìn lại, thế này là đẹp hơn hơi bị nhiều rồi.

Lục Vãn nhìn thấy cậu, cười nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi đi tìm một cái cưa, cưa điện càng tốt, hoặc là cưa thường nhưng bén một chút, cưa họ mượn ở chỗ hậu cần của trường rất khó dùng, đều gỉ sét cả rồi."

"Ồ, tôi đi tìm cho."

Khi Hứa Yêu đi ra, nhìn thấy đám người đứng trên hành lang, cậu cảm thấy không đúng lắm.

Phần lớn là nữ, có điều cũng có mấy bạn nam.

Hứa Yêu không nhịn được hỏi: "Mấy người đứng hết ở đây đều không có việc gì cần làm à?"

"Ồ, không gấp, chúng mình xem chút rồi đi, làm giá đỡ thú vị biết bao."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng mình không gấp, cậu không cần để ý đến bọn mình, cứ đi làm việc của mình đi."

Hứa Yêu: "..."

"Tôi cảm thấy khí chất này của Lục tổng, phải được bồi dưỡng lâu ngày từ khắp các phương diện mà thành, kiên định lại mạnh mẽ, khiêm tốn lại lớn mạnh, cái gì cũng biết, không phải là loại bình thường cắt đại một đầu tóc ngắn, ăn mặc đẹp trai một tí là có được." Một bạn nữ nhìn chằm chằm Lục Vãn nói.

"Tất nhiên rồi, dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Lục, gốc gác còn ở đó." Bạn nam không ngừng được ý cười.

"A... mình chính là thích loại khí chất như vậy, là dáng vẻ bạn trai trong mộng của mình, bạn gái cũng được nữa."

Hứa Yêu: "..."

Hơ hơ, nghe các người nói nhảm kìa, Lục Vãn là bạn cùng lớn lên ở huyện thành với cậu, làm gì có gốc gác gì chứ.

Nói nhiều như vậy, không phải chỉ là thấy người ta đẹp, thèm thuồng cơ thể người ta sao.

Mặt cười đến sắp mọc hoa rồi, không sợ cười đến nát mặt sao?

Mấy bạn nữ đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Chuyện gì thế này?

Các cô quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng quay đi của bạn nam vừa đi ra lúc nãy.

Các cô cũng không để trong lòng, tiếp tục xem Lục tổng livestream làm giá đỡ.

Con gái biết làm đồ thủ công thật sự quá quyến rũ, cảm giác có thể xem cả ngày đều không chán.

Hứa Yêu đi đến cửa hàng kim khí gần đó mượn một cái cưa điện, do vội đi về còn mượn thêm cả một chiếc xe ba gác thay đi bộ.

Ngày thường thì trường học sẽ không cho loại xe này đi vào, nhưng hôm nay vừa đúng ngày tiến hành bảo trì, có nhiều công nhân ra vào.

Hứa Yêu không nói mình là học sinh, màu da yến mạch của cậu cũng khá giống với người làm công.

Cậu và chiếc xe ba gác đi vào rất thuận lợi.

Hôm nay là cuối tuần, bảo vệ khó tránh có chút lười biếng, thấy tài xế xe ba gác phía trước quen mặt, bảo vệ rất đương nhiên cho là xe phía sau đi cùng nhau.

Vừa khéo màu sắc và kiểu dáng của hai xe cũng giống nhau, bảo vệ cũng không có hỏi đến.

Dù sao kẻ xấu cũng sẽ không kiêu căng đến mức chạy xe ba gác đến trường học trộm cướp hoặc là gây phiền phức.

Có cưa điện, hiệu suất tăng lên, mới một buổi sáng thôi Lục Vãn đã làm xong.

Người của câu lạc bộ trượt ván đều sợ ngây người, họ chỉ muốn để Lục Vãn làm thử thôi, ai ngờ đồ cô làm ra lại rất chắc chắn, hơn nữa không hề xấu tý nào...

Đã vậy còn hơi bị chuyên nghiệp, không phải là loại nghiệp dư làm chơi chơi.

Vị đại tiểu thư này thật sự quá đỉnh, hoàn toàn phục rồi.

Hôm nay Haley cũng ở trường, cậu nhận lời mời của câu lạc bộ kịch nói, làm khách mời đóng vai hoàng tử tinh linh.

Cậu vốn có tóc vàng mắt xanh, mang thêm đôi tai dài đạo cụ vào, vẻ đẹp rất sát bản gốc này làm cho mọi người hết sức kinh ngạc.

Rất nhiều hình tượng tinh linh kinh điển đều là mỹ thiếu niên người da trắng.

Haley hoàn toàn không có hứng thú với diễn kịch nói, có điều người mời cậu là bạn trai cũ, bây giờ là bạn của cậu, không từ chối được.

Hơn nữa cậu cũng biết là mình rất đẹp, dựa vào gương mặt thu hút thêm một đám fan thích cái đẹp cũng tốt.

Cậu hiểu rõ ưu điểm lớn nhất của mình chính là gương mặt.

Diễn tập xong, Haley chạy đi tìm Lục Vãn.

Lúc này đã đến trưa, cuối tuần căn tin trường không mở nên phải ra ngoài ăn.

Hứa Yêu cũng tham gia vào câu lạc bộ trượt ván, mọi người thấy cậu là bạn của Lục Vãn, hôm nay lại là cuối tuần, nên mượn cớ chào mừng cậu chuyển đến trường để tụ tập một phen.

Hứa Yêu vừa nghe xong thì sảng khoái nói là mình mời khách.

Lục Vãn đi xuống lầu, nhìn thấy xe ba gác thì sửng sốt một chút.

Tên này kiếm đâu ra cái xe này vậy, cậu ta đúng là lúc nào cũng có thể làm cho mình trở nên nổi bật.

Hứa Yêu: "Khà khà, mau lên xe đi, sao hả cái này không tệ đúng không, còn đỡ phải đi bộ."

Dứt lời, cậu lại nhìn về phía người của câu lạc bộ trượt ván.

Những tên này nhìn ngoài mặt cũng không tệ nhưng hình như không thành thật cho lắm.

"Xe này còn có thể ngồi thêm ba người, anh Vãn Ca lên đi, sau đó bạn học Tô Nhiêu và Haley, các cậu cũng có thể lên xe."

Lục Vãn hơi cạn lời, cái tên này cũng quá biết giày vò người khác rồi: "Cậu đi xuống mới đúng, cậu quên mất vụ tai nạn đυ.ng xe ba gác lần trước rồi sao?"

Còn bồi thường mất 500 tệ.

Hứa Yêu hơi ngài ngại: "Làm gì cứ nhắc lại chuyện cũ thế này, đó là việc ngoài ý muốn, tôi không cẩn thận chạy quá nhanh, vậy nếu cậu không yên tâm thì hay là cậu lái đi?"

Cậu nhảy xuống xe, nói với Tô Nhiêu và Haley mà mình chọn trúng: "Đi thôi, chúng ta lên xe, những người khác thì gặp nhau ở chỗ ăn cơm nha, tí nữa gặp lại."

Haley vẫn duy trì mỉm cười: "À há~ mình còn chưa từng ngồi loại xe này đâu, được đó, ngầu nha~"

Tô Nhiêu do dự hai giây, cũng ngồi lên.

Tất cả mọi người: "..."

Cái tên học sinh chuyển trường này có độc.

Bảo Lục tổng lái xe ba gác, sau đó kéo hết mỹ thiếu niên Haley và nữ thần trong trường… lên xe lôi đi?

Trời ạ, tại sao Tô Nhiêu lại ngồi lên chứ, cô ấy là nữ thần nha!

Quá không hợp rồi! Làm sao nữ thần có thể hạ phàm gần gũi với người phàm chứ?

Chuyện quái gì đây! Hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Con trai của chủ đất mà trường học thuê, con trai của thổ nào đó xằng bậy quá rồi.

Hứa Yêu ngồi ở chính giữa, nghĩ một hồi, cậu hạ thấp giọng nói: "Các cậu đoán xem sao tôi lại mời các cậu?"

Không đợi người khác trả lời, cậu lại đắc chí nói: "Các cậu nhìn có vẻ thành thật nhất, những người khác đều thèm muốn anh Vãn của tôi, cho nên đây là phần thưởng của các cậu, những người khác chỉ có thể đi bộ thôi."

Dưới cái nhìn của cậu, Haley tuy rằng điệu đà, thế nhưng cậu ta thích con trai.

Tô Nhiêu là bạn học duy nhất không có sáp lại nói chuyện với Lục Vãn.

Xem ra là một cô gái đàng hoàng nhã nhặn.

Tô Nhiêu cùng Haley nhìn vào mắt nhau, thật ra thì... người khác cũng không nhất định muốn ngồi cái xe này đâu.

Cũng không thể nói vậy được, Hứa Yêu lái xe thì không ai muốn ngồi, Lục Vãn lái xe vẫn là có rất nhiều người giành nhau ngồi nha.

Haley: "Là vậy à."

Trong lòng cậu sắp trợn trắng mắt lên cả trời luôn rồi, quả nhiên là đồ trai thẳng ngu ngốc.

Hơ hơ, yên tâm quá sớm rồi đó!

Tô Nhiêu: "..."

Haiz, thật ra cũng không chắc chắn đâu.