Người Khiến Ta Trở Thành Công Chúa

Chương 6

Đây là đâu?

Mình quay người nhìn xung quanh, hoàn toàn bối rối. Mình đã vô thức đi dạo trên đồng hoa này và cuối cùng nhận ra mình đã đi lạc ở đây.

Mình biết Cung điện rất rộng lớn, nhưng không lớn đến mức này chứ. Và có vẻ như mình không thể tìm được đường trở lại vì mình rõ ràng không đi theo một hướng nhất định.

Lần đầu tiên kể từ khi mình xuyên vào thế giới này, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra. N-nào, mình cần phải bình tĩnh lại đã. Vì khu vực của mình trong cả Hoàng cung khá là lớn, nên có lẽ mình sẽ thấy được nó từ chỗ này.

Yep, và mình đã đúng. Khi mình xoay đầu sang một chút, mình có thể thấy một bức tường của Cung điện. Mình nhanh chóng chạy qua đó với những bông hoa trong tay.

"Cái gì đây?"

Cung điện mà mình đã chạy tới dường như không phải là Cung điện Ruby.

Đây là một Cung điện trống, không có lấy một cái đầu người ở đây. Nói thẳng, nó vắng hơn Cung điện của mình rất nhiều.

Bộ không có ai dùng nơi này sao? Nó trông có vẻ sạch sẽ, nhưng lại vắng đến mức không có kể cả một con chuột lảng vảng quanh đây.

Mình cảm thấy hơi ngần ngại vì mình chỉ định kiếm thêm vài bông hoa xinh đẹp, nhưng cuối cùng lại đặt chân đến nơi này.

Khoan. Không có ai sử dụng nơi này sao?

"Ồ hố?"

Mắt mình mở lớn. Nếu như không có ai sử dụng Cung điện này, thì mình có thể dùng nó đúng chứ? Mình cũng đang tìm kiếm một nơi có thể giấu những báu vật của mình, và đây chính là địa điểm hoàn hảo!

Những chỗ có thể giấu đồ trong Cung điện của mình đều bị giới hạn. Và mình cảm thấy khá khó chịu khi Lily lại đi tìm bà hầu nữ trưởng vào sáng hôm nay.

Mình im lặng khám phá toàn bộ Cung điện này. Và mình bắt đầu nhón chân thật nhẹ để tránh phát ra tiếng động nhiều nhất có thể.

Sau một cuộc khám phá ngắn ngủi, mình nhận ra rằng Cung điện này rất sạch, và vắng đến mức không thấy dù chỉ một con kiến ở đây.

Nếu quả thật nó vắng như thế, mình chỉ cần cẩn thận mỗi lần có hầu gái đến đây dọn dẹp mà thôi. Chắc chắn nó là một trong những chỗ mà vị Hoàng đế trước đó hay sử dụng. Và nó cũng rất gần với Cung điện của mình nữa! Vận may của mình thật đúng là tuyệt vời.

Và cái Cung điện bị bỏ hoang này đã trở thành chỗ trốn bí mật của mình.

Mình tiếp tục suy nghĩ. 4 năm trước mình đã chết sau khi uống quá nhiều thuốc ngủ. Và vì lúc đó là giữa mùa đông mà không có một thứ gì để sưởi ấm, nên mình chắc là đã đông cứng rồi cứ thế mà "đi"... Chết tiệt.

Thực ra đó không phải là mình nhung nhớ cuộc sống đó hay gì cả, đặc biệt là khi mình là một đứa trẻ mồ côi. Nếu như có ai đó bảo mình quay lại, mình chắc chắn sẽ không về.

À, vứt cuốn tiểu thuyết sang một bên, nếu suy nghĩ một cách nghiêm túc, đây là một nơi cực kì tốt. Mình có đồ ăn, có nhà, và mình không phải làm việc vì bất cứ một điều gì.

Và với những "buff xuyên không" mà mình sở hữu, mình đã có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này từ lúc mình mở mắt ở đây.

"Lily!"

Mình cười hạnh phúc, trên tay cầm một tờ giấy với những chữ cái nguệch ngoạc trên đó. Mức độ giáo dục của thế giới này khá là thấp, nên chuyện một đứa trẻ tầm tuổi mình học viết và đọc là điều rất hiếm khi được nghe thấy.

Mục tiêu của mình là sống lặng lẽ và không thu hút quá nhiều ánh nhìn. Nhưng mình đã hoàn toàn thất bại. Lily và những chị hầu khác nhìn mình như thể thiên tài của thế kỉ.

"Công chúa của chúng ta là một thiên tài!"

Và sau sự kiện nhỏ đó, họ bắt đầu chú tâm dạy học cho mình. Chị hầu gái từng rất cưng chiều mình, bây giờ đang tràn ngập nhiệt huyết dạy cho mình thật nhiều thứ, và họ bắt đầu với những kiến thức cơ bản.

Mình học ngay và luôn, nhưng những đứa trẻ ở đây bắt đầu việc học tận lúc lên 8 tuổi cơ.

"Thần chân thành cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên Công chúa Athanasia."

Mình cảm thấy khá cắn rứt lương tâm khi được coi là một thiên tài, trong khi thực ra mình chỉ là người có quyền sở hữu cái thân thể thiên tài này thôi.

Nhưng mình thật sự không muốn thế! Và thế là mình cố tình đánh vần, phát âm sai, rồi làm đổ trà khi học lễ nghi, nhưng có vẻ những việc đó không có tác dụng.

"Ati cũng rất dzui khi đựt ở cùng vứi Lily!"

Có một điều khá tốt là Cung điện Ruby gần như bị cô lập, nên những tin tức từ bên trong sẽ không bị truyền ra ngoài.

Đó quả là một sự hỗ trợ tốt. Vì mình sẽ gặp Claude vào lúc mình 9 tuổi, và thông tin mình trốn đi trước khi mình 18 tuổi sẽ không bị lộ quá sớm!

Mình sẽ làm tất cả mọi thứ để tránh mặt Claude. Mình không biết nó ở đâu, nhưng mình chắc chắn sẽ không mò vào Cung điện của Hoàng đế.

Đó sẽ là nơi đặc biệt và xa hoa nhất khi mà người sống ở đó là Hoàng đế đúng chứ? Mình chỉ việc né những tòa nhà như vậy là được.

"Công chúa, người có muốn một ít sữa không?"

"Cóa! À, Ati khum thích nó bị nạnh đâu!"

"Vâng, thần sẽ đun sữa nóng cho người."

Khi Lily rời khỏi phòng, mình ngồi dậy khỏi sàn nhà nơi mình vừa tập viết chữ. Mình lấy ra hai cái túi nhỏ mà mình đã chuẩn bị trước đó dưới gầm giường của mình.

Những cái túi mình xin được từ chỗ Hannah nhờ đôi mắt cún con của mình chứa những báu vật mà mình đã tích lũy khá lâu về trước.

Khi mình đã chắc chắn là cân nặng của hai cái túi là gần bằng nhau, mình nhanh chóng lật váy lên. Mình có thể thấy phần qυầи ɭóŧ dễ thương kiểu em bé bên trong của mình có hình dáng giống như quả bí ngô.

Mình nhanh chóng buộc hai cái túi vào hai bên đùi của mình trước khi Lily trở lại. Mình đã hỏi xin sữa nóng để kiếm chút thời gian, nhưng mình vẫn khá lùn để có thể chạy nhanh.

Tại sao thứ này không thể buộc chặt được vậy?

Mình nghĩ mọi cách để có thể an toàn đem của cái của mình đi mà không bị một ai phát hiện, nhưng có lẽ đây là cách duy nhất.

"Xong!"

Với những ngón tay mũm mĩm của mình, mình đã bược được một nút thắt vừa đủ chặt và nhanh chóng đứng lên khỏi chỗ mình vừa ngồi. Chúng khá là nặng đối với thân thể này, nhưng mình vẫn làm được. Nếu mình thực hành điều này nhiều lần, mình có thể đem tất cả vốn liếng của mình ra ngoài trong vòng một ngày.

Lí do tại sao Lily lại đến tìm Hầu nữ trưởng là vì chị ấy muốn dọn sạch gần như toàn bộ Cung điện. Chị ấy chắc chắn là muốn sửa một thứ gì đó khi mà mình đã lớn hơn một chút.

Xét trên loại người của bà hầu nữ trưởng, sẽ rất khó để nhận được sự giúp đỡ của bà ta, nhưng bả chắc vẫn sẽ phải nói đồng ý vì Lily chính là luật của Cung điện trong khoảng thời gian này.

Sau khi Lily nói với mình điều này, mình cảm thấy rùng mình dọc sống lưng. Mình cần phải nhanh chóng đem của cải rời khỏi đây.

Và thế là mình lên kế hoạch để trốn khỏi Cung điện khi đang giả vờ ngủ. Nhờ việc giả vờ ngủ mà mình đã biết được rằng Lily sẽ không vào phòng mình khi mình đang ngủ vì chị ấy biết rằng, một khi mình đã ngủ thì sẽ không chịu dậy trừ khi có người khác gọi.

"Công chúa, hãy có những giấc mơ ngọt ngào nhé."

Buổi trưa, khi Lily nghĩ rằng mình đã chìm vào giấc ngủ, chị ấy thơm lên má mình và khẽ rời khỏi phòng.

Mình nằm trên giường mất một lúc để lắng nghe động tĩnh bên ngoài, và rồi mình mở mắt ra.

Ui da. Chân của mình đang bị đè dưới cái túi. Bởi vì những món đồ bên trong cái túi rất là cứng và gai góc, nên chắc chắn là chân mình đã in dấu vết của chúng rồi. Sẽ khá là khó để chuyển những cục cưng xinh đẹp quý báu của mình tới nơi an toàn đây.

Mình đóng cánh cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể và rời Cung điện.

Mình đã giả bộ đi qua các chị hầu gái rất nhiều lần, và vì mình nắm rõ được lịch trình của họ nên mình có thể nhanh chóng đi đến khu vườn mà hoàn toàn không bị tóm được. Nhưng thực ra nó sẽ vẫn tốt nếu người bắt được mình không phải là Lily.

Mình chạy thật nhanh băng qua đồng hoa. Mình biết cần phải đi hướng nào vì mình đã tìm hiểu kĩ trước đó.

Nhưng nó không hề dễ dàng để chạy với thân thể này, đặc biệt khi mà mình đang mang vật nặng trên người.

Cuối cùng mình cũng tới được nơi cần đến với đôi chân run lẩy bẩy.

Chẹp. Mình cảm thấy như chân sắp gãy đến nơi rồi. Nhưng mình chỉ có 2 tiếng thôi, nên mọi thứ phải được hoàn thành thật nhanh.

"Ặc."

Trước tiên, mình gỡ bỏ những sợi dây trên chân mình, và mình chạy đến Cung điện chỗ mình muốn giấu báu vật của mình. Nếu mình giấu nó bên trong Cung, có lẽ sẽ có chuyện gì xảy ra, nên mình quyết định sẽ chôn nó dưới gốc của một cái cây đáng tin cậy.

Nhưng mình lại gặp một vân đề.

Mình không có cái gì để đào đất cả! Mặt đất rất cứng vì nó đã không mưa được một khoảng thời gian, và bàn tay mềm mại của mình sẽ không thể đào được. Thêm nữa, nếu mình dính đất trên tay, mình có thể sẽ bị Lily bắt gian "tại trận" mất. Phải làm gì đây?!

Mình đấu tranh tư tưởng mất một lúc, và cuối cùng mình chọn giấu nó trong một bụi cậy. Mình chắc chắn sẽ quay trở lại vào ngay mai để chôn nó xuống đất. Có lẽ mình sẽ xin Hannah một cái xẻng đồ chơi.

Khi quay trở về, nó dễ dàng hơn hẳn vì cơ thể mình đã nhẹ hơn rất nhiều. Mình đã vô tình chạm mắt với một chị hầu gái trên hành lang, và mình sợ đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng chị ấy chỉ nghĩ là mình lại đang đi thăm thú xung quanh nên cũng không nghĩ nhiều.

Thật là một điều tốt khi mình thường dạo quanh Cung điện.

Mình quay trở về phòng, và có cảm giác như mình sắp đứt tới nơi vì mình quá kiệt sức rồi.

"Công chúa, đã đến giờ dậy rồi."

"Vâng aaaaaaaaa....."

Mình thật sự rất mệt mỏi nên mình rêи ɾỉ để giải tỏa sự căng thẳng. Lily chỉ đơn giản nghĩ rằng đấy là do mình vẫn còn buồn ngủ.

"Hửm? Sao người lại đổ đầy mồ hôi thế này?"

Mình đông cứng trước giọng nói ngạc nhiên của Lily. Thật buồn làm sao, một "tội ác hoàn hảo" không phải từ dành cho mình.

"Người có lẽ đang bị sốt nhẹ. Người có cảm thấy đau ở đâu không?"

"Yeah, nó nóng lắm. Mặt trời rất là choái."

Lily nhìn quanh căn phòng, lau mồ hôi trên trán mình bằng mu bàn tay của chị ấy.

"Từ ngày mai, thần sẽ mở cửa sổ hoặc đóng rèm lại, vì căn phòng này cũng khá nóng khi nó hướng về phía Nam."

"Ati muốn uống sữa, nạnh một chút."

"Người đã uống một chút trước khi đi ngủ rồi."

Nhưng dù có nói vậy, Lily vẫn rời phòng và đi lấy một cốc sữa lạnh. Và khi mình đã được ở một mình, mình ngã lăn lên trên giường.

***

Sau ngày hôm đó, mình rời khỏi Cung điện Ruby thêm hai lần nữa. Mình nghĩ rằng mình có thể sẽ bị Lily bắt lại, và nó cũng rất mệt khi phải trốn ra mỗi ngày, nên những cuộc "tẩu thoát" của minh diễn ra một lần trong vài ngày.

/Truyện được dịch bởi Nhất Đồng Cửu Thiên//Tác giả gốc: Plutos/

/Truyện được đăng chính thức tại Webtruyen.com/