Người Khiến Ta Trở Thành Công Chúa

Chương 5

Và họ càng ngày càng có gan làm vậy vì không còn bao nhiêu phụ nữ đến thăm nơi này, dàn Harem của Claude cũng không còn nữa.

Trước đó thì khá khó để nhận ra điều này, nhưng giờ nó trở nên rõ ràng đến mức nếu có người không nhận thấy thì người đó chắc chắn là bị mù. Họ thậm chí còn bắt đầu lấy cắp các vật trang trí và đá quý trên bức tường nữa.

Wow, những con người này. Mình đoán họ cảm thấy yên tâm hơn khi Claude vẫn chưa gϊếŧ một ai gần đây.

Mình nhận ra trước cả Lily là các đồ vật đang biến mất khỏi phòng của mình.

Bởi vì mỗi ngày, mình đều quan sát căn phòng, để nghĩ xem có thế lấy đi cái gì khi bỏ trốn. Nhưng khối tài sản đó bắt đầu nhỏ dần đi.

Mình nuốn tố cáo họ với Hoàng đế, nhưng sẽ không phải là mình đến đó gặp ông ta và gào "Cha ơi! Họ khinh thường con kìa!", và ổng sẽ hỏi "Ai dám khinh thường đứa con bé bỏng của ta?" đâu...

Khả năng cao là ông ta sẽ kiểu, "Ngươi còn sống sao?" và lấy mạng mình ngay chỗ đó quá.

T-tất nhiên đây chỉ là những tưởng tượng trong đầu mình. Nhưng mình sẽ không đánh cược mạng sống đâu, vì đấy là một vẫn đề rất lớn với mình!

Vậy nên mình không thể làm gì hơn là tiếp tục nhìn thấy vàng của mình bị lấy mất. Tất cả những gì mình có thể làm khi chị hầu gái đó vào phòng mình, vớ lấy một thứ gì đó như cái đĩa vàng và nhét vào trong tạp dề là la ó, phản đối kịch liệt.

Nhưng một khi Lily nhận ra điều đó, cô ấy đã rất tức giận và tự mình tới chỗ Hầu nữ trưởng để giải quyết vấn đề này.

Mình có thể khẳng định chắc chắn từ sự việc các chị hầu kia luôn dùng kính ngữ với mình khi Lily ở xung quanh, và cũng vì vậy mà cô ta đưa mình quả cầu vàng, nhưng sự thực thì Lily chính là người quyền lực nhất trong Cung điện Ruby, tính cả khi có mình trong đó.

Và cuối cùng thì những chị hầu kia bị đá ra khỏi Cung điện. Họ đáng lẽ phải trả lại những gì họ đã chôm chỉa, nhưng mình chưa bao giờ nhận lại mấy thứ đó.

Mình cảm thấy nghi ngờ bà hầu nữ trưởng, nhưng mình không thể làm gì ngoài khóc, nên mình không thể hành động nhiều. Mình có thể nói rằng có gì đó không ổn ở bà ta khi bả nói không đưa cho mình cái lục lạc vì chúng ta không đủ tiền.

Nếu như đã có vấn đề này rồi, thì vì có quá nhiều đồ bị mất, mình lấy đi bớt vài cái nữa cũng sẽ không ai để ý đâu.

Ồ không, để mình diễn đạt lại, vì về cơ bản Cung điện này là của mình. Mình chỉ là đang cố gắng bảo vệ nó an toàn thôi. Đúng vậy, mình đang bảo vệ những viên đá quý và vàng quý báu của mình!

Nhưng việc đó cũng có giới hạn của riêng nó, vì có vẻ là Lily đang quan sát cẩn thận xung quanh cả Cung điện những ngày này. Kể cả mình cũng có thể thừa nhận là Cung điện trông thật sự trống trải hơn trước.

Mình có lỡ lấy quá nhiều không? Nếu Lily đang lo lắng rằng sự việc 3 năm trước lại diễn ra và bắt đầu tìm hiểu trong Cung điện thì... mình e là sẽ phải ngừng lại một khoảng thời gian.

"Công chúa, người định đi đâu vậy?"

"Hehe. Em sẽ đi tìm chị Lily!"

"Haha. Trước đó, chúng ta cần phải lau sạch miệng của người đã. Sô-cô-la ngon chứ ạ?"

Rồi, chị hầu gái đi ngang qua mình lau miệng cho mình bằng khăn tay của chị ấy. Trên cái khăn tay, có thể thấy rõ vết nhơ do Sô-cô-la trên mép mình để lại. Mình đoán là mình đã cố gắng ăn thật nhanh trước khi Lily tới.

Chị hầu đó cười khúc khích, nhưng mình lại đang cảm thấy thật xâu hổ. Mình không thể tin được là mình lại làm một việc như thế khi mà tuổi thật của mình lớn hơn vầy nhiều.

"Đấy là bí mật về việc Ati ăn Sô-cô-nha nhé!"

"Tất nhiên rồi, Công chúa."

Nhưng thực ra, mình sợ việc bị mắng bởi Lily hơn là cảm thấy ngại ngùng. Mình vẫy tay bái bai với chị hầu rồi nhanh chóng chuồn khỏi chỗ đó.

Chẹp, Sô-cô-la vẫn còn đang ở trên tay mình. Mình đang định chùi nó lên váy mình nhưng chợt khựng lại vì cái váy có màu trắng.

Nó ổn mà. Có những chỗ khác để mình có thể rửa tay, như đài phun nước chẳng hạn. Tất nhiên... đó không phải là một lựa chọn tốt nhưng...

Mình đi qua vài hầu nữ nữa trước khi tới đài phun. Nói thật, bức tượng đá "nếch-kịt"[1] trên đài phun nước trông quyến rũ tới mức nó... giống Gái[2] hơn là một thiên thần.

-*-[1]: naked, ý chỉ khỏa thân.

-*-[2]: Gái, ý là kĩ nữ( loại đàn bà hay ve vãn đàn ông ).

Nhưng tất cả các bức tượng trong Cung điện đều như thế này. Liệu có phải đó là do đây là nơi những người vợ lẽ sống không? Nó không phải là một thứ tốt cho trẻ em. Tất nhiên, mình luôn phải nhìn thấy những ánh mắt ngọt ngào mỗi ngày, nên nó không hẳn là không tốt với mình.

*Bõm*

Mình rửa đôi tay bị bao phủ bởi Sô-cô-la trong đài phun nước. Mình không thể lội xuống hồ với cái thân thể này, vậy nên mình chọn cách giải quyết là cố nhón chân để rửa tay ở đài phun này.

Nhưng khi mình hơi nghiêng về phía trước, mình chắc là đã bất cẩn đến suýt ngã vào trong bồn. Mình lóng ngóng vì đang bất ngờ, nhưng mình đã thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình trên mặt nước.

Mình ngừng cử động và kinh ngạc nhìn mình trên nước.

"Xinh quá!"

Điều này nghe có vẻ hơi tự luyến, nhưng mình thật sự là quá xinh đẹp. Uầy. Không thể ngờ được rằng em bé xinh xắn và dễ thương này lại là mình!

Nếu như cô bé này đang ở ngay trước mắt mình, mình thật sự muốn cắn vào má cổ mấy cái vì cổ thật sự rất đáng yêu. Khuôn mặt bé nhỏ này của mình có một cặp má hồng hoàn hảo.

Mái tóc gợn sóng tự nhiên của mình rất mềm mại mà không bị quá quăn, mình có một đôi mắt to tròn và cả hai hàng lông mi thật dài. Đây chính là khuôn mặt có thể thành công dưới danh nghĩa người mẫu hay diễn viên nhí.

Mái tóc của mình tổng thể thì giống với Diana, nhưng đôi mắt thì là của Claude. Mình đã mất một lúc lâu để nhìn vào đôi mắt của mình.

"Hehe."

Mình chắc chắn là một bé cưng vô cùng đáng yêu, nhưng đôi mắt của mình thì lại ở một đẳng cấp khác.

Lily nói rằng mắt của mình là "đôi mắt ngọc" được truyền lại qua nhiều đời gia đình Hoàng tộc, và tác giả của [Công Chúa Đáng Yêu] đã miêu tả đôi mắt của Jannette bằng rất nhiều từ ngữ.

Khi mình lần đầu đọc cuốn sách, mình nghĩ rằng đó thật sự là những miêu tả non nớt, nhưng nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt của mình, những miêu tả đó hoàn toàn đúng.

Khi ánh sáng chiếu tới từ các hướng khác nhau, mắt của mình sẽ thay đổi màu sắc.

Không gì có thể thần bí hay đáng kinh ngạc như thứ này.

Mình được nghe rằng chỉ có Claude và mình là có đôi mắt này.

Nhưng nó đã sai, bởi vì Jannette. người nhận được rất nhiều tình yêu của gia đình Alpheus, cũng có "đôi mắt ngọc".

Không, mình vẫn chưa hết hy vọng rằng thế giới này có thể khác đi đôi chút!

Mà dù sao, mình được nghe rằng mỗi người đều có ma pháp của riêng mình trong thế giới này, nhưng kết cấu ma pháp của gia đình Hoàng tộc rất đặc biệt nên họ mới có màu mắt như thế này.

"Công chúa! Cẩn thận!"

Bất chợt, có ai đó nâng mình lên. Mình bất ngờ mất vài giây nhưng mình nhận ra đó là ai ngay sau đó.

"Thần đã nói rằng người không được đi loanh quanh một mình và người đã không nghe lời thần."

Mình ôm lấy Lily và cười rạng rỡ với chị ấy.

"Em nhứ chị, Lily!"

Lily thở dài bất lực trước sự nịnh nọt của mình. Chị ấy vẫn giữ nguyên khuôn mặt trẻ trung của 4 năm trước. Mình có xu hướng yêu thích những người có khuôn mặt đẹp, nên mình luôn cư xử dễ thương trước mặt Lily.

"Công chúa, người đã ăn Sô-cô-la hôm nay, đúng chứ?"

Ôi không...

Nụ cười của mình đông cứng lại. Làm thế nào mà chị ấy biết được?

"Thần đã nghe từ Hannah rồi. Không đồ ngọt trong vòng 1 tuần!"

Khônggg! Mình không thể tin được là mình sẽ không được ăn Sô-cô-la trong 1 tuần! Hannah, đồ phản bội.

Nhưng kể cả khi mình làm cho mặt mình đáng thương đến mức nào đi nữa, quyết định của Lily vẫn không bị thay đổi.

***

Một lúc sau, mình đi qua hái hoa trong khu vườn của Cung điện.

"Công chúa, thần có thể có một bông hoa được không?"

"Không! Xấu!"

Hannah đã trao đổi với một người khác và giờ chị ấy đang đi theo mình bởi vì chị không có gì để làm cả. Có thể nói rằng chị ấy đang chán.

Hannah luôn tỏ ra yêu mến mình khi chị ấy đưa cho mình bánh kẹo, và bây giờ có vẻ như chị ấy muốn những bông hoa trong tay mình. Nếu bây giờ là bất kì lúc nào khác, mình sẽ đưa chúng cho Hannah ngay, nhưng hôm nay thì khác.

Bởi vì chị đã nói cho Lily biết là mình ăn Sô-cô-la! Hannah nói rằng chị ấy không muốn như vậy, chỉ là do Lily đã nghe được cuộc cãi vã giữa chỉ và Ces về việc Ces lấy mất nụ hôn của mình, nhưng điều đó không thể thay đổi những gì đã xảy ra.

"Công chúa thật là bất công~~"

Kể cả khi Hannah phát ra những âm thanh thút thít, mình vẫn coi như không nghe thấy và tiếp tục đi hái hoa. Mình sẽ làm một vòng hoa tặng cho Lily. Thật ra, mình giống như đang mua chuộc Lily để chị ấy làm gì đó với cái lệnh cấm ăn Sô-cô-la kia hơn.

Mình đang thu thập những bông hoa màu trắng, nhưng mình nhận ra nó khá là... đần độn. Một vòng hoa một màu sáng như thế sẽ không thể dụ dỗ thành công được.

"Hannah, chị nghĩ xem màu hoa nào sẽ thích hợp?"

Hannah trở nên tươi tắn ngay khi mình chấm dứt sự im lặng này. Ha, chị ấy thật sự yêu mến mình.

"Người định tặng thứ này cho quý cô Lilian đúng chứ? Thần nghĩ xanh dương hoặc tím sẽ rất hợp. Hm... có thể là màu vàng nữa."

Hannah suy nghĩ rất nghiêm túc và nói rằng chị ấy sẽ đi kiếm thêm một vài bông hoa nữa ở đâu đó xung quanh.

Mình quyết định sẽ tự nhìn xung quanh khu vườn. Mình nghĩ rằng sẽ thật là tốt nếu mình cũng làm một vòng hoa cho Hannah...

Ôi chúa ơi, mình thật là tốt bụng mà. Mình biết Hannah thích mình nhiều như nào, nên mình lại ra một quyết định nữa, là mình sẽ ngừng cơn giận của mình.

"Những bông hoa cùng sống trên một đồng hoa."

Mình bắt đầu hát một bài hát thiếu nhi khi đang đi tìm thêm vài bông hoa.

"Chúng ta cùng sống trong một trường mầm non."

Và sau một khoảng thời gian, mình nhận ra mình không còn ở Cung điện Ruby nữa.

"Ôi...?"

/Truyện được dịch bởi Nhất Đồng Cửu Thiên//Tác giả gốc: Plutos/

/Truyện được đăng chính thức tại Webtruyen.com/