Sau khi vào sảnh chính, Mộ Trầm Hoằng và Cung Cẩm Lan ngồi trên ghế nói chuyện. Cung phu nhân liền kéo nhi nữ vào phòng bên cạnh, dự định hỏi hết những chuyện riêng tư.
Cung Khanh đã chuẩn bị từ trước, cười tủm tỉm chờ đợi mẫu thân đặt câu hỏi.
“Hoàng hậu và A Cửu có gây khó dễ cho con không?”
“Hoàng hậu xưa nay vốn lãnh đạm, còn A Cửu thì không thể làm con sợ hãi, mấy ngày trước nàng ta đưa hai mỹ nữ Cao Ly từ Định Viễn Hầu phủ sang Đông cung để tặng cho thái tử, nhưng đã bị con đuổi đi rồi.”
“Con đuổi đi bằng cách nào?”
“Con nói Đông cung không thiếu kẻ hầu người hạ, nên chuyển sang tặng cho Thẩm Túy Thạch.”
Cung phu nhân vừa nghe đã phi cười: “Ý hay, để nàng ta tự bê đá đập chân mình.”
Cung Khanh cười nói: “Mẫu thân yên tâm, trước đây giữa con và A Cửu là quan hệ quân thần, con dù có chịu ấm ức cũng không thể phản kháng, nhưng giờ đây đã khác, nàng ta không thể làm gì con được nữa.”
“Chỉ cần thái tử che chở cho con, không có ai dám làm gì con cả.”
Cung Khanh đỏ mặt cười nói: “Chàng đối với con rất tốt.”
“Tốt như thế nào?”
“Tóm lại là rất tốt.” Còn tốt thế nào thì nàng đâu phải là không biết xấu hổ mà nói tường tận. Ngoài chuyện ân ái mặn nồng tuy có hơi tham lam, nhưng chàng đối với nàng lại vô cùng yêu thương chiều chuộng, dịu dàng tình tứ, ngọt ngào đến mực cơ hồ như muốn làm nàng tan chảy.
Cung phu nhân nhanh nhẹn nói: “Chuyện đó của hai vợ chồng vô cùng quan trọng, khi hắn đã ăn no ở chỗ con, tự nhiên sẽ không tơ tưởng ham muốn những chỗ khác nữa, nếu như cả ngày con chỉ cho hắn ăn lửng dạ, hắn sẽ thèm ăn vặt ở chốc khác ngay.”
Sự ví von của Cung phu nhân khiến Cung Khanh vừa buồn cười vừa ngượng nghịu.
Cung phu nhân nói đầy ẩn ý sâu xa: “Về phương diện này có rất nhiều bí quyết huyền bí, con hãy từ từ lãnh hội, cái gương đó nhất định con phải xem, biết chưa?”
Cung Khanh bị dạy dỗ đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhưng nàng cũng hiểu nỗi khổ tâm lo lắng của mẫu thân, câu nói bà nói ra cũng hợp tình hợp lý.
Ăn trưa xong, Mộ Trầm Hoằng liền cùng Cung Khanh rời khỏi Cung phủ.
Trước khi đi, Cung phu nhân đưa tay ra trước vẽ một vòng tròn, ý chỉ chiếc gương. Cung Khanh vừa nhìn đã hiểu, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, vội vàng bước lên xe. Mộ Trầm Hoằng hỏi: “Vừa rồi là nhạc mẫu có ý gì vậy?”
Cung Khanh e thẹn nói: “Ý là mong muốn thϊếp và chàng đoàn viên mỹ mãn.”
Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Nhạc mẫu đúng là một người thú vị.”
Về Đông cung, tiện thể Mộ Trầm Hoằng liền đi thẳng đến Cần Chính điện, còn Cung Khanh ở lại lặng lẽ đóng cửa phòng, nàng lấy chiếc gương mẫu thân cho đang cất ở đáy rương ra xem, tuy trong phòng chẳng có ai, nhưng nàng nhìn mà xấu hổ mãi không thôi. Trong đó có vài kiểu mấy ngày qua đã thử, còn mấy kiểu khác nàng nhìn mãi mà vẫn không thể tưởng tượng được, khiến mặt mũi đỏ bừng tim đập loạn nhịp.
Đúng lúc này, nàng bỗng gửi thấy một mùi hương tươi mát dịu nhẹ, thoang thoảng tỏa lan vô cùng quan thuộc đã cùng nhiều ngày qua khi cùng hắn kề môi áp má, đối với mùi hương thanh tân tỏa ra từ cơ thể này, nàng đã vô cùng quen thuộc.
Nàng liền vội vàng quay lại, giấu chiếc gương ra sau. Quả nhiên, hắn đã lặng lẽ đứng ở sau lưng tự lúc nào, mỉm cười nhìn nàng như đang muốn bất ngờ đánh úp.
Cung Khanh sẵng giọng: “Chàng về sao không lên tiếng, dọa người ta giật cả mình.”
“Sau lưng nàng cầm cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là cái gương thôi.”
Đưa mắt liếc thấy má nàng chợt ửng đỏ, hắn liền hiểu không đơn giản như vậy. Lập tức vừa cười vừa dang tay ra ôm nàng vào lòng, sau đó giật lấy chiếc gương trong tay nàng.
Hắn ồ lên một tiếng đầy ẩn ý: “Thì ra Khanh Khanh đang nghiên cứu học tập cái này.”
Vừa nghe đến mấy chữ “nghiên cứu học tập”, mặt Cung Khanh bỗng nóng bừng lên, trên gương mặt tuấn mỹ tươi cười của hắn lại lộ ra vẻ trêu tức bỡn cợt, thật là vô cùng đáng ghét.
Cung Khanh xấu hổ tức giận nhào đến muốn giật lại: “Mau trả cho thϊếp.”
Hắn vừa nhấc tay lên đã tránh được, cười hả hê nói: “Để đích thân ta cùng Khanh Khanh diễn thị một lượt xem thế nào? Khanh Khanh muốn thử kiểu nào?” Hắn chỉ vào chiếc gương: “Là kiểu này, hay kiểu này?”
Mỹ nhân nhận thấy tình hình không ổn, liền chẳng cần đòi gương nữa, định chạy mất dạng.
Nhưng hắn nào dễ để nàng chạy thoát như thế, lập tức bế bổng nàng lên đưa vào trong trướng, đè nàng xuống cười nói: “Nếu không thì thử cả mười tám kiểu, nàng thấy thế nào?”
“Không được, không được.” Nàng vội vàng nhổm dậy định chạy, nhưng váy của nàng đã bị hắn đè lại.
Lúc hồi cung nàng đã thay chiếc váy mười hai nếp gấp, chiếc váy có màu hồng phấn xanh biếc đỏ nhìn như một đóa hoa đang nở rộ, khi kéo những nếp gấp ra thì kiều diễm không gì sánh được, mặc chiếc váy này vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của nàng càng được tôn thêm bội phần, giờ đây vẻ mặt ấy còn thêm lúng túng xấu hổ, thật vô cùng quyến rũ.
Tà váy mỏng nhẹ thướt tha làm hắn nhớ đến hôm ở Quỳnh Lâm yến, nàng cũng mặc một chiếc váy màu xanh mỏng manh tha thướt như vậy, xinh đẹp và quyến rũ vô cùng. Lúc đó hắn nhìn mà chỉ muốn xé nát chiếc váy, hình như ông trời hiểu được nỗi lòng của hắn, liền để gió đông đạt được sở nguyện, cái mấu vàng ở trên chiếc nhẫn bạch ngọc vừa khéo móc phải lớp lụa mỏng trên váy nàng, khiến chiếc váy bị kéo toạc một đoạn. Còn lần này, hắn lại muốn tự tay mình kéo toạc chiếc váy đang bị đè ở dưới thân kia.
Hắn ngồi dậy, sắc mặt sa sầm, vẻ mặt như cười như không cầm tà váy của nàng lên, khẽ dùng lực kéo, chỉ nghe “xoạc” một tiếng, nếp gấp của chiếc váy đã bị xé toang, tiếp theo là đến nếp thứ hai. Lúc đầu Cung Khanh còn tưởng là hắn đã bỏ qua, giờ tận mắt chứng kiến đích thân hắn lần lượt xé hết nếp này đến nếp khác trên chiếc váy mười hai nếp gấp, vừa tức giận vừa xấu hổ, nàng đưa tay túm váy giằng co với hắn.
Nhưng sức lực của nàng làm sao đọ được với hắn, giằng co cướp đoạt chẳng qua càng làm hắn tăng thêm hứng thú khuê phòng mà thôi.
Hắn cười hả hê xé hết mười hai nếp váy, trong nháy mắt xuân sắc bất chợt lộ ra. Cung Khanh vô cùng xấu hổ, tức giận đưa tay định xé y phục của hắn, nhưng đáng tiếc đồ của hắn là sa tanh gấm vóc, nàng làm thế chỉ khiến hắn cười vui vẻ.
“Khanh Khanh vẫn còn váy mười hai nếp gấp sao?”
Cung Khanh ủ dột vô cùng: “Có cũng không mặc.”
“Vậy để ta cởi giúp nàng.”
“Đừng…”
Bây giờ mà đọ sức lực với hắn thì đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ qua mấy hiệp, mỹ nhân đã bị lột sạch sành sanh.
Da thịt ngọc ngà lộ ra trần trụi, ánh châu lóng lánh, trong ngọc sáng ngà, kiều diễm ướŧ áŧ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tâm hồn. Không có chỗ nào là không trắng nõn mượt mà, mềm mại như nhung, khiến cho người khác yêu không muốn buông tay, đắm chìm mê mẩn. Hắn chỉ muốn trầm mình say túy lúy quên cả đất trời.
Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng sáng tỗi mỗi ngày đều cùng nhau đi thỉnh an Hoàng đế và hoàng hậu, chỉ có Tuyên Văn đế đối với nàng là hòa ái nhất, còn Độc Cô hoàng hậu vẫn khách khí lãnh đạm như trước đây, A Cửu thì luôn giữ vẻ mặt cau có như đậu phụ thối mỗi khi gặp nàng. Cung Khanh vốn cũng không mong có thể chung sống hòa thuận hữu hảo với A Cửu, cho nên đối với nàng ta vẫn chọn cách kính nhi viễn chi là tốt nhất. May mà nàng và Mộ Trầm Hoằng sống ở Đông cung, dù là cùng nhau đi thỉnh an sớm tối thì một ngày cũng chỉ phải gặp A Cửu hai lần mà thôi. Hơn nữa mỗi lần đều cùng đến cùng về, nên A Cửu dù có bừa bãi tùy tiện, thì cũng không dám làm trò trước mặt hoàng huynh của mình.
A Cửu mỗi ngày tận mắt chứng kiến Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng có đôi có cặp ra ra vào vào thỉnh an đế hậu, trong lòng vô cùng đố kỵ. Chuyện tình của bản thân và Thẩm Túy Thạch thì mãi vẫn xa lắc xa lơ không biết đến ngày nào. Tất cả chỉ tại nàng ta, cục tức ấy bất luận thế nào cũng không thể nuốt trôi. Đặc biệt là Độc Cô hoàng hậu đối với hôn sự của nàng ta vẫn có thái độ kiên quyết, một tấc không lùi, nhất định Thẩm Túy Thạch phải cam tâm tình nguyện đến cầu hôn thì mới có thể gả A Cửu đi. Điều này đúng là làm cho A Cửu phải khoanh tay bó gối, buồn rầu đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn nhìn như quắt lại.