Cung Khanh nghe Trầm Hương nói xong đưa mắt nhìn hai nữ tử từ Cao Ly đứng sau mặt không đổi sắc cười nhạt, dịu dàng nói: “Đa tạ ý tốt của công chúa.”
Trầm Hương quay về Dục Tú cung, thuật lại y nguyên lời của Cung Khanh cho A Cửu nghe. A Cửu cười đắc ý, dự định sau bữa tối sẽ đến Đông cung xem kịch.
Trầm Hương đi rồi, Cung Khanh nhìn hai nữ tử Cao Ly trước mắt, yên lặng thở dài. Điệu bộ của A Cửu vẫn chẳng thay đổi chút nào, quân tử báo thù mười năm chưa muộn từ xưa đến nay không phải là phong cách của nàng ta, phàm là có thù tất báo ngay, nhưng cách báo thù lại chẳng như kẻ chi, chẳng kiêng nể e dè. Thủ đoạn hành sự này, cũng chỉ nàng ta mới dám làm, bởi vì nàng ta là công chúa duy nhất, từ lúc sinh ra đã không phải kiêng dè ai, ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu ở bên trên, vì thế đã tạo cho nàng ta bản tính coi trời bằng vung, muốn gì làm nấy. Nhưng so với nàng ta, thật ra Tiết Giai còn đáng sợ hơn nhiều, loại người bên ngoài xinh đẹp lương thiện, nhưng trong bụng lại tiểu nhân hắc ám, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Mộ Trầm Hoằng từ Cần Chính điện quay về, thấy tân nương kiều mị đang dùng hai tay trắng bóng nuột nà như bạch ngọc chống cằm suy nghĩ đăm chiêu, liền lặng lẽ tiến lại, bất thình lình ôm lấy nàng.
“Ai da, dọa người ta giật cả mình.” Cung Khanh hờn dỗi ngoái đầu nhìn lại.
“Nàng đang nghĩ gì mà thần người ra vậy.”
“Đang nghĩ đến Thẩm đại nhân.”
Mộ Trầm Hoằng vừa nghe, nụ cười như bị đông cứng.
Chuyện Cung phu nhân dự định chọn Thẩm Túy Thạch làm rể hắn đã biết rất rõ ràng. Chuyện giữa Cung Khanh và Thẩm Túy Thạch vài năm trước có một ân tình hắn càng biết rõ hơn. Tuy giữa hai người bọn họ không có gì, nhưng vừa nghĩ tới dung mạo tài hoa xuất chúng của Thẩm Túy Thạch và tấm chân tình quý giá mà hắn dành cho Cung Khanh, thì thái tử không kìm chế được, sự ghen tuông bỗng trỗi dậy trong lòng.
Cung Khanh vờ như không nhận ra gương mặt đang vô cùng đau khổ vì kìm nén sự ghen tuông trong lòng của hắn, cố ý hỏi một câu rất quan tâm: “Thẩm đại nhân dạo này có khỏe không?”
“Tại sao nàng đột nhiên lại nghĩ đến hắn?” Mộ Trầm Hoằng cảm thấy trong ánh mắt và giọng nói của mình đều cay cay.
“Bởi vì hôm nay công chúa phái người đến, thϊếp liền nghĩ tới Thẩm đại nhân.”
Mộ Trầm Hoằng vừa nghe đến A Cửu thì đầu mày chau lại: “A Cửu đến làm gì?”
“Phái người mang quà mừng đến tặng.”
Mộ Trầm Hoằng à một tiếng không hỏi là quà gì, bởi vì hắn căn bản không quan tâm đến lễ vật được tặng, điều hắn quan tâm là tại sao trong lòng mỹ nhân lại nhớ đến Thẩm đại nhân.
“Phu quân không muốn biết là quà mừng gì sao?”
“Quà mừng gì?”
Cung Khanh nhìn Vân Diệp gật đầu: “Mang quà mừng lên đây.”
Chỉ chốc lát, hai vị mỹ nhân Cao Ly đã được dẫn đến trước mặt Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng vừa nhìn đã hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, mấy năm gần đây kiểu “quà mừng” này hắn được tặng không ít, chỉ có điều đều cho lui về đường cũ, chưa bao giờ giữ lại.
Cung Khanh cười cười nhìn hắn: “Điện hạ, đây chính là quà mừng của công chúa muội muội.”
Mộ Trầm Hoằng vô cùng lúng túng, đành nhoẻn miệng cười trừ.
Còn Cung Khanh lại nở nụ cười vô cùng tươi tắn xinh đẹp, dịu dàng hỏi: “Điện hạ có thích không?”
Mộ Trầm Hoằng quẫn bách đưa tay xoa xoa chóp mũi, thấp giọng nói: “A Cửu thật càn quấy.”
Cung Khanh cười nói: “Nếu điện hạ thích, thϊếp sẽ đích thân đưa bọn họ và thư phòng, để mỗi ngày điện hạ vất vả phê duyệt tấu chương, có thể nhìn ngắm mỹ nhân, nuôi dưỡng đôi mắt, thư giãn tinh thần.”
Mộ Trầm Hoằng vội nói: “Không cần, không cần. Đưa hai người này trả lại cho A Cửu.”
Cung Khanh chớp chớp đôi mắt ướt, “Điện hạ thật sự không muốn sao?”
“Tất nhiên.”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Là công chúa có ý tốt, đã mang người đến tặng sao tiện trả về, chi bằng để thϊếp gửi tặng người khác, điện hạ thấy sao?”
“Chuyện nhân sự trong Đông cung nàng một mình tự quản, không cần hỏi ta.”
Cung Khanh cười cười, quay sang nhìn hai vị mỹ nhân, đang định lên tiếng, thì nội thị báo có A Cửu công chúa đến.
Cung Khanh tự nhủ, đến thật đúng lúc.
A Cửu đi vào, liếc mắt liền thầy hai vị mỹ nhân Cao Ly đang tươi cười đứng trước mặt Mộ Trầm Hoằng, nàng ta nhìn Cung Khanh với vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cung Khanh đưa mắt nhìn lại mỉm cười, trong ánh mắt không hề có chút tức giận, vẻ mặt bình thản, sóng mắt ôn nhu.
A Cửu cảm thấy rất kì lạ, trên đời này rốt cuộc lại có nữ nhân không biết ghen sao? Lẽ nào cô ta không phải nữ nhân?
“Hoàng huynh, quà mừng này huynh có thích không?”
Mộ Trầm Hoằng đầu mày nhíu chặt, nói: “Muội dẫn về đi.” Đúng là muội tử chi lo thiên hạ không loạn, khiến người khác phải đau đầu.
“Quà mừng đã tặng rồi có lý nào lại mang về chứ? Hoàng huynh cứ giữ lại đi, hai tỷ muội này nhảy múa những điệu Cao Ly rất tuyệt, lại còn biết nấu cả các món ăn Cao Ly nữa đấy.”
Cung Khanh cười nói: “Quà mừng này của công chúa thực khiến người khác rất hứng thú, chỉ tiếc là bên cạnh điện hạ đã có rất nhiều kẻ hầu người hạ, hơn nữa phụ hoàng mẫu hậu đều luôn đề xuất phải cần kiệm, Đông cung cũng không tiện nuôi dưỡng nhiều người phô trương lãng phí. Nếu công chúa không muốn lấy lại quà mừng, hai vị mỹ nhân này, ta sẽ truyền tặng cho Thẩm đại nhân là được.”
A Cửu vừa nghe, mặt liền biến sắc.
Cung Khanh mỉm cười nói: “Thẩm đại nhân một thân một mình sống ở kinh thành, lại chưa thành gia thất, người hầu trong phủ khó mà chăm sóc đại nhân được chu đáo, chi bằng đưa hai mỹ nhân này đến để tiện đêm ngày chăm sóc. Công chúa thấy thế nào?”
Mộ Trầm Hoằng hơi nhíu mày, cười thầm trong bụng, nha đầu này đúng là giỏi lấy gậy ông đập lưng ông.
A Cửu tức giận nghiến chặt răng, cả giận nói: “Chuyện trong phủ của Thẩm đại nhân không phiền tỷ quan tâm.”
Cung Khanh cười dịu dàng: “Vậy chuyện của Đông cung, cũng không cần công chúa phải nhọc lòng.”
A Cửu bị chẹn họng tức không nói nên lời, quay người oán hận nói với Trầm Hương: “Mang người về.”
Trầm Hương vội đưa mắt ra dấu cho hai vị mỹ nhân Cao Ly kia, A Cửu tức giận hầm hầm dẫn người rời đi.
Mộ Trầm Hoằng cười hà hà véo véo mũi Cung Khanh: “Tiểu hồ ly.”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Điện hạ, người nuối tiếc?”
Mộ Trầm Hoằng vội nghiêm mặt lại ngay ngắn nói: “Đâu có.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Cung Khanh cũng lập tức nghiêm trang, nói: “Đây chính là điều mà điện hạ đã nói, ngày sau, tới một người tặng một người, tới một đôi tặng một đôi, điện hạ đừng có tiếc.”
Hắn mỉm cười nói: “Không tiếc không tiếc, nhưng Khanh Khanh phải thương tiếc ta đấy.” Dứt lời, liền thò cánh tay chẳng có quy củ gì ra túm lấy nàng.
Hôm nay là ngày lại mặt, Cung phủ náo nhiệt khác thường, Cung phu nhân đã chuẩn bị mọi việc chu đáo để nghênh đón nhi nữ và con rể. Ăn sáng xong, Cung phu nhân đã đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trong phò
ng.
Cung Cẩm Lan cười kéo phu nhân ngồi xuống ghế, “Sốt ruột gì chứ, đi từ hoàng cung đến đây cũng phải cần thời gian, phu nhân đừng sốt ruột.”
Thật vất vả mới đợi được đến trưa, rốt cuộc tiếng nhạc bên ngoài phủ cũng vang lên, Cung phu nhân từ trên ghế đứng bật dậy, vội vàng ra cổng đón.
Đoàn nghi trượng của Đông cung đã đến.
Lần này tân phu phụ cùng nhau ngồi trên một chiếc xe tuấn mã màu vàng. Nóc xe ánh kim phản chiếu mặt trời ban trưa chói lọi, khiến người khác nhìn mà chói mắt.
Mộ Trầm Hoằng bước xuống hoàng xa trước, rồi đưa tay đỡ Cung Khanh xuống. Hai người đều mặc lễ phục cung đình màu đỏ đậm, trai tài gái sắc xứng lứa vừa đôi như một cặp tiên đồng ngọc nữ ở trong tranh.
Cung phu nhân nhìn mà mãn nguyện.
Bốn người cùng thi lễ với nhau, đầu tiên là Cung Cẩm Lan phu phụ làm lễ quân thần, sau đó mới là Mộ Trầm Hoằng làm lễ với nhạc phụ nhạc mẫu.