Đúng lúc này trong không trung bay lên một đóa pháo hoa.
Khung cảnh trước mắt Cung Khanh chợt bừng sáng.
Lúc này trả lời Cửu Công chúa, nàng mới chỉ nói thật một nửa, tuy nhiên mỗi lần chạm mặt Thái tử nàng đều không dám nhìn, nhưng một người “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị” như hắn, thì chỉ cần nhìn một lần là khiến người ta khó có thể quên được.
Cung Khanh vội vàng cúi đầu cúi người kiến lễ, tránh ánh mắt làm người ta xao xuyến.
“Miễn lễ.” Mộ Trầm Hoằng thong thả bước đến.
Pháo hoa bay lên không trung, rồi bung tỏa sau lưng nàng. Gió trên cầu thổi bay tà váy, làm cho lớp sa tanh màu xanh trong nếp gấp bay phấp phới tựa như sóng biếc, lộ ra vòng eo thon nhỏ của nàng, nhìn đẹp như một đóa sen chớm nở.
Phàm là hoa nở ban đếm đều đẹp dị thường, đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn hái xuống để tận hưởng mùi hương.
Thái tử không có ý dừng bước, cước bộ của chàng nhẹ mà nhanh, từ bên hông Cửu Công chúa đi lướt qua bên nàng. Khi bước chân áp sát, một luồng áp lực vô hình cũng tỏa ra – đó là sự uy nghi chỉ hoàng gia mới có – làm cho người ta tự dưng cảm thấy kinh sợ lo lắng.
Nàng không tự chủ được cũng bồn chồn đôi chút. Đúng lúc lướt qua, tay hắn chạm khẽ vào đùi nàng, sượt nhẹ một cái.
Khi ấy, nàng như bị sét đánh ngang tai, tim đập tình thịch, còn chưa kịp định thần xem đó là vô tình hay cố ý… thì cảm nhận rõ nhất của nàng lúc ấy là thấy váy mình bỗng nhiên bị một người khác kéo mạnh một cái, một tiếng “xoạc” nhẹ vang lên.
Mộ Trầm Hoằng dừng bước.
Cung Khanh cúi đầu, suýt chút nữa ngất luôn.
Váy của nàng từ chỗ nếp gấp trở xuống bị toạc một mảng to, khiến quần bó bên trong lộ cả ra.
Mà thủ phạm chính là chiếc nhẫn đeo tay bằng bạch ngọc của Mộ Trầm Hoằng, bên trên dùng sợi vàng mảnh tạo hoa văn như điểm xuyết, vừa hay lớp sa tanh màu xanh mỏng như cánh ve bên trong nếp gấp váy của nàng móc vào sợi vàng trên chiếc nhẫn đeo tay đó.
Mộ Trầm Hoằng không nhịn được thấp giọng cười thành tiếng.
Hắn không cười còn đỡ, đằng này… nụ cười đó làm cho Cung Khanh vừa xấu hổ vừa bối rối, không thể kiềm chế được đành ngước mắt lên lườm một cái.
Cái lườm ấy vừa có chút xấu hổ, vừa như nổi giận mà không dám nói ra, làm cho nụ cười của hắn đột nhiên cứng lại, không ngờ ánh mắt của một người lại có thể linh động đến thế, bao nhiêu ý nghĩ bao hàm trong đó khiến người ta không thể rời đi.
Cung Khanh thấy Thái tử cứ nhìn mình mãi, mà ánh mắt hắn giống như nước hồ dưới trăng trong vắt, nhìn rất rõ ràng nhưng lại thẳm sâu khó đoán, vì thế lòng nàng càng thêm bối rối. Trong lúc luống cuống nàng liền túm chặt lấy tấm sa tanh đang bị mắc vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay hắn, kéo mạnh ra một cái, lớp váy liền bị rách rời.
Mộ Trầm Hoằng lại cười thêm một tiếng, quay đầu nói với Lý Vạn Phúc ở phía sau: “Đi tìm ghế kiệu, đưa Cung tiểu thư về trước, phái mấy túc vệ đi theo.”
Dặn dò xong, hắn lại cười nói với Cung Khanh: “Chiếc váy bị rách để sau này ta đền cho nàng.”
Dứt lời, liền bỏ đi.
Cửu Công chúa nhìn thấy sự xấu hổ lúng túng của Cung Khanh, đứng bên cạnh cười không đứng dậy nổi, thật khó có cơ hội nhìn thấy kẻ được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân lại bị bêu xấu như vậy, thật đúng là sảng khoái.
Cung Khanh túm chỗ váy rách lại, tức giận đến thổ huyết, hai huynh muội ấy là thứ gì không biết. Một người làm rách váy người ta còn cười vui vẻ thế, một người thì thừa dịp người khác gặp xui, sảng khoái trên nỗi đau của người khác.
Cung Khanh cảm nhận một cách sâu sắc, nhân sinh chính là một kiếp tu luyện. Đối với huynh muội Mộ Trầm Hoằng, là những kẻ gây không được trốn không xong, bản thân phải tu luyện đến cảnh giới tuyệt đỉnh thì mới có thể bảo toàn tính mạng.
Thế nên nàng nín nhịn sự giận dữ trong lòng, ôn tồn dặn dò Vân Diệp: “Ngươi đi báo với phu nhân, nói ta trong người không khỏe, phải về phủ trước.”
Cung phu nhân nghe Vân Diệp bẩm báo, lập tức xin hoàng hậu cáo từ, dẫn Vân Hủy, Vân Diệp đi lên trên cầu. Bà biết ngay là đi cùng với Cửu Công chúa thì không có việc gì tốt cả, nhưng khi Cửu Công chúa hiệu triệu thì không thể không đến.
Cửu Công chú ném lại những tiếng cười đắc ý rồi quay mình bỏ đi.
Động tác của Lý Vạn Phúc quả là thật nhanh, loáng một cái ghế kiệu đã được sắp xếp xong. Cung Khanh nghiêng người giữ chặt váy, trong bóng tối lờ mờ, Cung phu nhân không nhìn rõ, chỉ thấy nhi nữ của mình vẫn bình thường, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung Khanh và mẫu thân ra đến bên ngoài, đợi lên xe ngựa nàng mới thuật lại mọi chuyện cho mẫu thân nghe. Đương nhiên cũng đã lược bỏ một số chi tiết, nhưng Cung phu nhân vốn là người vô cùng tỷ mỉ, sau khi nghe xong, bèn nghi hoặc hỏi lại: “Tay hắn sao lại chạm vào váy con?”
Cung Khanh: “…”
Là một nữ nhân đã yên bề gia thất, Cung phu nhân vô cùng mẫn cảm đoán ngay ra một khả năng.
“Hắn sờ đùi con?”
Cung Khanh cúi đầu, ậm à ậm ừ… nói “sờ” thì hơi quá, nên nói là “chạm” thì đúng hơn.
Cung phu nhân thấy nàng không trả lời, đột nhiên giọng nói vυ't lên đến quãng tám: “Hắn thật sự đã sờ đùi con?”
Cung Khanh vội vàng phân trần: “Mẫu thân bình tĩnh, là chạm, chạm thôi.”
Khi nói đến chữ “chạm” nàng phát âm hơi nặng, lại còn cố tình lặp thêm một lần, nhưng cũng không đủ để ngăn được giọng nói cao vυ't của Cung phu nhân: “Thế vẫn không phải là sờ sao?”
Cung Khanh lặng lẽ cúi đầu, việc tỉa tót câu chữ thật là quan trọng.
Cung phu nhân tức giận mắng: “Đồ háo sắc!”
“Có lẽ là vô tình, không cẩn thận thôi.”
Cung phu nhân nghiến răng: “Quỷ mới tin được.”
Bà không thể ngờ Đông cung Thái tử vốn nổi tiếng là người không ham nữ sắc, có thanh danh lại có thể đùa cợt nhi nữ, hơn nữa lại là nhi nữ của mình. Về đến phủ thượng thư, Cung phu nhân uất giận trong lòng cứ liên tục đi đi lại lại trong phòng.
Cung Khanh an ủi bà: “Mẫu thân, việc không nghiêm trọng như mẫu thân tưởng tượng đâu, lúc đó trên cầu chỉ có Cửu Công chúa nhìn thấy. Cung nữ đương nhiên không dám nói lung tung, còn Cửu Công chúa thì với việc liên quan đến danh dự của Thái tử, nàng ấy nhất định cũng không nói ra đâu.”
Cung phu nhận giận đùng đùng nói: “Hắn rõ ràng là cố ý mà, cứ ỷ mình là Thái tử, nên dù có đùa cợt con, thì con cũng không dám làm gì hắn.”
“Mẫu thân, không phải là sờ, mà là chạm, chạm vào rồi đi qua… Nói nghiêm túc thì động tác đó cũng không thể xem là đùa cợt và thất lễ.”
Cung Khanh giải thích mà bản thân cũng thấy ngượng ngùng, thực sự trong lòng nàng không chắc chắn lắm, nhưng phàm việc gì cũng nên nghĩ theo hướng tích cực, nếu không thì làm sao có thể sống tiếp được đây?
Cung phu nhân lại không thể làm được như nhi nữ của mình nên vẫn tiếp tục đi đi lại lại.
Quản gia bị bà sai đi gọi Cung đại nhân về, lúc này đúng là một khắc tựa ngàn thu.
Cung Khanh thấy mẫu thân cứ đi qua đi lại hoa hết cả mắt, liền trở về khuê phòng đi ngủ trước, bỏ mặc Cung phu nhân một mình trong phòng đợi Cung Cẩm Lan về đưa ra biện pháp.
Còn lúc đó, Cung đại nhân đang cười nói cùng Độc Cô Đặc đi ra khỏi Huệ Hòa uyển.
Độc Cô Đạc muốn lấy lòng Cung đại nhân, nên trước mặt ông luôn tỏ ra khiêm nhường nhã nhặn, cùng nhau cười cười nói nói suốt cả buổi tối. Đợi đến khi yến tiệc kết thúc, chàng ta một bước không rời bám chặt lấy Cung Cẩm Lan, cả hai cùng nhau rời khỏi Huệ Hòa uyển. Độc Cô Đạc trong lòng mừng thầm vì lát nếu có thể nhân cơ hội này gặp gỡ Cung tiểu thư nói mấy lời hoa mỹ, mà cách tốt nhất là có thể đi nhờ xe ngựa của người ta về nhà.
Nhưng tiếc là khi vừa ra ngoài, quản gia Cung Phúc Quý của Cung phủ tiến sát lại gần Cung Cẩm Lan bẩm báo, tiểu thư trong người không khỏe, đã cùng với Cung phu nhân trở về nhà trước. Cung đại nhân vừa nghe tin liền sốt ruột, vội vàng lên ngựa quay về phủ.