Đệ Nhất Mỹ Nhân

Chương 13

Sau khi phát biểu xong, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là hoàng đế ban rượu, sau đó quần thần tạ ơn, lại ban rượu, lại tạ ơn. Sau khi tam ban tam tạ mọi người mới có thể cầm đũa thưởng thức sơn hào hải vị của hoàng gia.

Qua ba tuần rượu, trăng lên qua ngọn liễu, Tuyên Văn đế ra lệnh bắn pháo hoa trên hồ.

Thấp thì lơ lửng ở hành lang, cao thì bay lượn trên mái nhà, pháo hoa nở rộ cùng phong cảnh đèn hoa rực rỡ, phản chiếu xuống mặt hồ sóng nước lấp lánh, đẹp tựa cánh tiên.

Cung phu nhân liếc mắt phát hiện hoàng hậu và giang thị đang thì thầm nói chuyện riêng, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn Cung Khanh, rõ ràng chủ đề cuộc nói chuyện chính là nhi nữ nhà mình. Bà vô thức cảm nhận được một bầu không khí hiểm nguy đang rình rập, không ngờ Giang thị lại cầm chén rượu bước đến.

“ Đã lâu không gặp, Thanh Thư muội muội mọi việc vẫn tốt chứ?”

Giang thị tỏ ra thân thiết, đặc biệt còn gọi tên thời thiếu nữ của Cung phu nhân, Cung phu nhân cười phụ họa, đứng lên khách khí đáp: “ Đa tạ vương phi vẫn còn nhớ đến.”

Giang thị dường như không cảm nhận được vẻ lãnh đạm xa cách của Cung phu nhân, tự ngồi xuống bên cạnh bà, ánh mắt tự nhiên nhìn Cung Khanh, không kìm chế được buôn lời khen tặng: “ Mấy năm không gặp, Khanh Khanh đã trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, muội nhìn xem, đôi mắt này, làn da này, quả là…

Từ nhỏ nữ nhi đã được mọi người tán dương dung mạo nên chuyện đó giống như cơm bữa thường ngày, còn đối với Cung Khanh, những lời ấy nàng đã nghe cả nghìn lần rồi nên hầu như không có cảm xúc gì, tuy nhiên vẫn cúi đầu vờ xấu hổ, đó thực ra là một việc tương đối đau khổ.

Còn biểu tỷ Hướng Uyển Ngọc ngồi bên cạnh nàng, nghe những lời này thì trong lòng càng thêm chua chát. Mỗi lần ngồi cùng với Cung Khanh, khi mọi người khen nàng, thì dường như chẳng ai nhìn thấy nàng cả, nàng ấy chịu sự “ không thấy” này quá đủ rồi. Nhưng vì hai nhà là họ hàng thân thích, cho nên mỗi lần xếp chỗ thì cả hai tỷ muội vẫn cứ phải ngồi cạnh nhau.

Giang thị sau khi khen Cung Khanh thì ngồi lại gần hơn, quan tâm cười hỏi: “ Hôn sự đã quyết định chưa?”

Cung phu nhân trong lòng hơi hẫng, khuôn mặt cười đông cứng, bà ta muốn như thế nào?

“Ôi, ngày tháng trôi qua nhanh quá, nhớ năm xưa…!” Giang thị đột nhiên chuyển chủ đề, nói sang chuyện không liên quan.

Cung phu nhân miễn cưỡng phụ họa, nhưng trong lòng ngầm đề phòng. Dù là Thái tử Mộ Trầm Hoằng hay là Duệ Vương Mộ Chiêu Luật bà đều không có hứng thú.

Nếu chẳng may Giang thị thấy Cung Khanh vừa ý, xin hoàng đế chỉ định hôn sự, hoặc là Hoàng Hậu vừa ý Khanh nhi thì… nghĩ đến đây bà ngồi không vững nữa.

Đúng lúc này, Cửu Công chúa đứng lên cạnh hoàng hậu, vẫy vẫy tay với Cung Khanh, ra ý đi cùng nàng ta.

Cung Khanh trong lòng lo lắng, theo kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với Cửu Công chúa đúc kết lại thì nàng ta tìm nàng tuyệt đối không có ý tốt.

Nàng ghé sát vào tai mẫu thân nói mấy câu rồi đứng lên dẫn thị nữ Vân Diệp từ từ rời chỗ.

Cung phu nhân trong lòng càng thêm bất an.

Ra khỏi thủy rạ, Cửu Công chúa giống như một chú chim khổng tước nhỏ kiêu ngạo, chiếc váy làm bằng lông phượng hoàng dài lượt thượt, đi lên phía trước. Nàng ta không giống các nữ tử khác, không để ý bản thân sẽ bị so sánh với sắc đẹp của Cung Khanh, mà ngược lại rất thích thú ở cạnh nàng.

Nàng ta thích nhìn người được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân phải tỏ ra cung kính lễ độ, khép na khép né trước mắt mình, bảo nàng đông thì không dám tây, bảo quỳ thì không dám đứng, cảm giác đấy thật sảng khoái.

Nghiêng nước nghiêng thành thì sao chứ, vẫn phải thuần phục ta, để ta giày vò.

Muốn ngươi chết chỉ cần một câu nói, muốn ngươi thê thảm lại càng đơn giản.

Vẻ đắc ý này, nàng ta từ trước tới nay không cần che giấu.

Cung Khanh hiểu tâm tư công chúa như lòng bàn tay, nên trước mặt nàng ta lúc nào cũng tỏ ra vô cùng hoảng hốt lo sợ để thỏa mãn cảm giác hư vinh và tính tự cao tự đại của nàng ấy. Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã quen được nuông chiều, thành ra vừa kiêu ngạo vừa ấu trĩ vừa hư vinh ngoan cố, đứa trẻ đó lại nắm giữ quyền hô mưa gọi gió, thì đúng là khiến người ta vừa giận dữ vừa bất lực.

Cung Khanh bước vội hai bước, cung cung kính kính hỏi: “Công chúa có gì dặn dò?”

Công chúa không đáp, thông thả men theo hành lang uốn quanh ngoài thủy tạ đi ra chiếc cầu nhỏ giữa hồ, cung nữ cầm đèn đi trước dẫn đường. Đầu bên kia cầu là Quan Nguyệt đỉnh, tọa lạc ở giữa hồ, lúc này ánh trăng vừa đẹp, soi bóng xuống mặt nước, nhìn như lầu các giữa không trung. Tiếng nhạc trên sân khấu càng lúc càng xa, réo rắt bay trên mặt hồ, càng nghe càng hay.

Cung Khanh yên lặng đi theo Cửu Công chúa, trong lòng không đoán được dụng ý của nàng ta. Cửu Công chúa lúc này bất chợ dừng bước, vịn tay vào con sư tử đá bên cạnh thành cầu, nhìn sang bờ đối diện.

Trên sân khấu ven hồ ánh đèn sáng rõ, yến tiệc linh đình, đúng là nơi Tuyên Văn đế thiết yến. Bóng người thấp thoáng, đỏ rực cả một vùng, tất cả đều đang ăn mừng vui vẻ.

“Ngươi nói xem, Thẩm Túy Thạch so với Thế tử thế nào?”

Cung khanh dù đã chuẩn bị tiếp chiêu từ sớm, nhưng mức độ lợi hại của chiêu này vẫn vượt ngoài dự liệu của nàng.

Một người là đương kim Thái tử, một người là tân khoa trạng nguyên, theo lý mà nói nên tán dương người trước, nhưng Cung Khanh phát hiện lúc này Thẩm Túy Thạch ngậm tạ biểu, A Cửu cứ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng bừng quyến luyến, cho nên rất có thể vị Cửu Công chúa này tình yêu chớm nở, ngưỡng mộ quan trạng nguyên.

Cung Khanh cảm thấy cẩn thận vẫn hơn, thế là liền cúi đầu cung kính trả lời: “Thân nữ ngu dốt, không hiểu ý của công chúa.”

Trước mặt Cửu Công chúa giả vờ ngốc nghếch vẫn là một chiêu tương đối hữu dụng, nàng ấy không thích ai thông minh hơn mình, đặc biệt là thiếu nữ, hơn nữa là thiếu nữ xinh đẹp.

Cửu Công chúa lường nàng một cái: “Ví dụ như tài hoa, tướng mạo, ngươi cảm thấy ai hơn một bậc?”

“Cái này…”

Câu hỏi cụ thể đến như vậy còn giả vờ ngốc nghếch được sao, Cung Khanh cố ý biểu lộ sắc mặt khó nói, tỏ ra không biết làm thế nào.

Cửu Công chúa rất thích hưởng thụ niềm vui giày vò người đẹp, hứng thú chờ nàng trả lời, đồng thời chuẩn bị sẵn tâm lý bới lông tìm vết.

Cung Khanh vừa thành khẩn vừa cung kính trả lời: “Thái tử điện hạ thân phận cao quý, thần nữ sao dám to gan quan sát dung mạo. Buổi yến tiệc hôm nay, trước chỗ ngồi của thần nữ không may có một cái cột, tình cảnh bên ngoài nhìn không được rõ.”

Ý là tướng mạo của Thái tử nàng từ trước đến nay không dám nhìn kỹ, còn tướng mão Thẩm Túy Thạch nàng cũng không nhìn rõ.

Cửu Công chúa thầm mắng một tiếng gian dối, lại nghe không thấy Cung Khanh nhã nhặn nói tiếp: “Nhưng bài tạ biểu của Thẩm Túy Thạch thì đúng là tài văn hơn người, tinh hoa tuyệt đỉnh, giọng nói cũng rất dễ nghe, nên thần nữ nghĩ chắc con người cũng rất xuất sắc.”

Những câu này Cửu Công chúa rất thích.

“Nói như vậy, ngươi cảm thấy Thẩm Túy Thạch hơn Thái tử một bậc?”

Cửu Công chúa ra chiêu thứ hai, rất thích nhìn khuôn mặt của kinh thành đệ nhất mỹ nhân lộ vẻ hốt hoảng lo lắng. Câu hỏi này cho dù trả lời đúng hay không đúng đều bất ổn.

“Ý của thần nữ là…” Cung Khanh đang nghĩ làm thế nào có thể thoát ra cái vòng luẩn quẩn của công chúa, thì đột nhiên từ phía đầu cầu truyền đến một giọng nói nam nhân trầm ấm trong trẻo.

‘A Cửu lại bình luận sau lưng người khác rồi.’’

Cung Khanh nghe nói giật mình, ngoại trừ hoàng đế, hoàng hậu và Đông cung Thái tử Mộ Trầm Hoằng, thì trên thế gian này dường như không có ai dám gọi Cửu Công chú như vậy.

Quả nhiên Cửu Công chúa quay đầu lại kêu lên: “Hoàng huynh đi chẳng có tiếng động gì, dọa người ta sợ chết khϊếp.”

Thái tử Mộ Trầm Hoằng trầm tĩnh bước lên đầu cầu.