Nàng Dưới Lớp Long Bào

Chương 18: Gọi Dung ca ca (H cao) (2)

Editor: Hạ Phu Nhơn.

Lòng bàn tay khô ráo nóng bỏng của nam nhân đã bị nước ấm làm cho ẩm ướt, dùng sức nhẹ nhàng xoa xoa một nơi trơn trượt, mơ hồ áp xuống căng đau. Bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy thoải mái không thể giác thích được để cho ban đầu Sở tuyến chống cự rất nhiều cũng nhịn không được mà trở nên mềm nhũn.

Một mặt khác, Dung Khâm lại thay đổi, vẫn tiếp tục thủ pháp xoa nắn, ánh mắt hắn dừng lại trên một điểm đỏ tươi nho nhỏ đứng sừng sững trên bánh bao nhỏ. Khiến cho trong lòng hắn không khỏi bắt đầu mơ tưởng qua nhiều năm nữa nơi này sẽ trở thành phong cảnh mãnh liệt như thế nào.

Cần thiết xoa xoa, không chí hôm nay, mà sau này mỗi ngày thần đều sẽ tự mình giúp bệ hạ xoa dịu cơn đau, ngoan một chút."

Việc này liên quan đến "phúc khí" sau này của hắn, ánh mắt Dung Khâm không khỏi nghiêm nghị, ôm lấy eo nhỏ đang run rấy của Sở Luyến, tới tới lui lui vất vả "Trợ dục", khó chịu chết đi được, ước chừng cảm thấy xoa xoa còn chưa đủ, thế nhưng còn đưa miệng tới hút.

Ngươi! Nguời dừng lại ! Đau, không được dùng miệng! Ô ô!" Tiếng kêu khóc vừa khó chịu lại ngây ngô của Sở Luyến vang lên khắp đại điện. Khóc đến nỗi không còn sức để tức giận. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn năm trong lòng ngực Dung Khâm, run rẩy nấc lên từng tiếng.

"Trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi... Ô... Đau quá... Thiến nô chết tiệt ! Ngươi... Ngươi chờ...Ô...”

Tiếng khóc lốc kêu la không ngừng xuyên qua màng nhĩ, quấy nhiễu Dung Khâm miễn cưỡng dừng lại, vốc nước hồ lau đi nước bọt bên trên bánh bao nhỏ, tựa như hai viên thịt ửng đỏ lên, tận dụng da thịt xung quanh càng trở nên trắng nõn, hắn dịu dàng vuốt ve sau lưng nàng. Những ngón tay như ngọc bích vuốt ve xoa dịu từng sợi mạch máu nổi lên gân xanh trên làn da non mềm óng ánh, cần cổ trắng mịn ưu nhã mê hoặc cùng xung quai xanh tinh xảo, mới mười ba tuổi đã bắt đầu phát triển vượt trội.

"Gọi một tiếng Dung ca ca, thần sẽ không xoa nữa, được không?"

Ngón tay hắn vẫn còn đặt trên ngực nàng, trong ánh mắt vẫn ẩn chứa lửa nóng dày đặc như thiêu đốt, hai má Sở Luyến phồng lên ửng hồng, một mặt biểu tình ngây ngốc, dường như không nghe rõ hắn đang nói gì, hơi nheo lại đôi mắt đẹp sáng như sao.

Sao nào, bệ hạ có thể gọi người khắc là ca ca, mà không gọi thần được như vậy?"

Sự căng tức khó chịu trên bánh bao nhỏ vừa rồi mới được giải thoát đang bị hẳn nắm lấy, Dung Khâm cười như không cười đến gần, vén mái tóc ướt đẫm ra sau Sở Luyến, thấy nàng im lặng thật lâu không muốn lên tiếng, lực độ giữa các ngón tay bỗng nhiên mãnh liệt tăng lên đột ngột.

"A --!" Sở Luyến đau đớn rơi lệ ngày lập tức, giọt nước mắt như hạt đậu liên tục lao xuống trong làn nước, Ca ca mà Dung Khâm nói đến chính là đường huynh của nàng, nhưng hẳn chỉ là một hoạn quan thế nhưng cũng dám vọng tưởng để nàng gọi một tiếng ca ca? Trong đôi mắt ngấn lệ, mỹ nam dù có đẹp như tranh vẽ so với tà ma còn đáng sợ biếи ŧɦái hơn, nàng đau đớn vô cùng, nắm lấy cánh tay Dung Khâm vội vàng khóc kêu: "Ta gọi ta gọi... Dung, Dung ca ca..."

"Tiếp tục gọi."

"Dung ca ca ~"

"Lại gọi."

Sau khi buộc Sở Luyến liên tục thay đổi giọng nói gọi vài lần, Dung Khâm mới thỏa mãn đem thân thể kiều diễm mềm mại thơm tho của nàng ôm vào lòng, bàn tay to lớn nâng mông nhỏ mềm mại của nàng lên như thể đang ôm một đứa trẻ mới sinh, bỗng nhiên từ trong làn nước bế nàng đứng lên.

"Bệ hạ thật ngoan, Dung ca ca sẽ đem ngươi chơi đùa thật vui vẻ."