Editor: Hạ Phu Nhơn
Trong thiên điện to lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, Dung Khâm không một manh áo che thân ôm lấy Sở Luyến, khi hai chân dài cân xứng di chuyển, vật to lớn dưới bụng cũng nhất thời kịch liệt di chuyển theo, hắn ôm tiểu hoàng đế kiều diễm mềm mại, đi xuyên qua tấm rèm hạt châu bước qua hoa trì, đem nàng đặt trên một chiếc giường thấp có ba mặt vòng quanh bảo hộ.
"Trẫm, trầm không muốn chơi..."
Ngay khi bờ mông chạm vào lớp xa tanh mềm mại, Sở Luyến vội vàng che lại đôi mắt hướng vào bên trong chạy trốn, trực giác cho [nàng biết thứ mà Dung Khâm gọi để "Chơi", khẳng định là nàng không thích.
Khi rèm lụa trắng mỏng hai bên sườn được kéo xuống,Dung Khâm cũng thuận theo giường tiến đến, bắt lấy gối mềm tua rua mà Sở Luyến đang ném về phía mặt mình rồi vung tay lên ném xuống trên nền đất, vươn cánh tay thon dài của hắn nắm lấy cổ chân nàng bóp chặt rồi nhẹ nhàng kéo mạnh, tiểu nhận nhi kêu lên sợ hãi đã bị áp bức dưới thân thể của hắn. Đem thân thể mềm mại thơm ngát của nàng hoàn toàn kẹp chặt.
"Bệ hạ, có muốn chơi hay không, cũng không phải do người quyết định." Khoé mắt mị hoặc như hoa đào khẽ nheo lại, con ngươi ấn giấu sự nóng bỏng đầy nguy hiểm, nhưng trong sóng mắt lại luân chuyển ý cười ôn hòa.
Mới vừa rồi ở trong làn nước, chỉ cảm thấy da thịt của tiểu nhân nhi non mềm trơn trượt một cách kỳ lạ, bây giờ Dung Khâm càng thêm làm càn thưởng thức long thể trước mắt, bàn tay to lớn đang run lên lả lướt chạm vào trên từng đường cong, chỉ cảm thấy lúc này da thịt trắng muốt đến lóa mắt, so với tơ lụa thượng đẳng còn muốn mượt mà hơn, sánh với ngọc bích còn muốn ôn nhuận hơn, phảng phất hương thơm của hoa tươi, lộ ra sự non nót ngây ngô tràn đầy.
Hắn nhẹ nhắng chạm vào, chậm rãi mần mê, thậm chí cưỡng bách tách ra hai chân của Sở Luyến, trước đây mỗi khi nàng tức giận mắng bất cứ điều gì, hắn cũng chưa từng để ý tới.
Đầu ngón tay hơi mát lạnh trượt qua khỏi đan điền xuống dưới vùng riêng tư đang nhô cao, mang theo quỷ dị nóng rực như thiêu đốt, nơi khe hở nhỏ đã hình thành màu hồng then thùng được khép chặt gắt gao giữa hai đùi ngọc, tinh xảo xinh đẹp làm người nhịn không được muốn hôn môi, muốn dùng môi răng khai mở nụ hoa bí ẩn này, dùng ánh mắt thành tín nhất cúng bái, sau đó lại dùng thứ đồ vật thô cự nhất lấp đầy nơi đó của nàng.
"Dừng tay dừng tay!"
Trái tim Sở Luyến thình thịch nhảy lên mãnh liệt, khi Dung Khâm cúi người hôn ở giữa chân mình, nàng nâng lên chân nhỏ đã thoát khỏi sự khống chế, đá vào đầu vai hắn, nghiêng người mới né tránh được sự đáng sợ của hắn.
Nàng cuộn tròn trong góc giường khắc hoa, kẹp chặt hai chân lại, lộ ra tấm lưng nhỏ mỹ lệ tinh xảo, xoay lại thân cổ thẳng tắp trắng nõn như ngọc của mình, trừng mắt nhìn Dung Khâm đầy cảnh giác mà rưng rưng rơi lệ, hẳn lại quá quen thuộc tư thái nàng như vậy, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân chiếm hữu du͙© vọиɠ.