Editor: Hạ Phu Nhân.
Sở Luyến cũng không hỏi rõ người chủ trì bữa tiệc là ai, dù gì từ lâu những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Điều quan trọng nhất đối với nàng lúc này chính là có cơm trong bát thì đã thấy thỏa mãn rồi. Đã qua mấy ngày không thấy Tiểu An Tử lui tới.
Sở Luyến khoác một chiếc áo bông dày đứng ở đầu gió trông ngóng thật lâu, y phục này cũng do Tiểu An Tứ mang đến từ hồi đầu năm, tuy là y phục cho tiểu thái giám mặc, nhưng Sở Luyến cũng phá lệ mặc lên người.
Mẹ đẻ Lâm thị của nàng vốn xuất thân là một cung nữ, mười hai năm trước, do một lần Nhân Đế say rượu không may mạo phạm đến nàng, lúc đó sủng phi duy nhất của Nhân đế là Bàn thị - Bàn quý phi.
Bản chất hay ghen tị, lại vô cùng ghen tuông, đến tuổi tứ tuần thì càng thâm hiểm, cũng không thể chấp nhận Nhân Đế sủng hạnh nữ nhân khác. Nên sau đêm đó, Bàn Quý phi ghen tuông đến mức sai người giở trò trước mặt Nhân Đế ném cả gia tộc Lâm thị còn sống sờ sờ xuống hồ nước trong cung cho đến khi chết đuối.
Làm Nhân Đế chấn kinh ngay tại chỗ, từ đây Long thể cũng dần suy tàn. Bàn quỷ phi tự biết mình quá kinh động vì vậy đã che đậy kĩ càng, dần dần trở thành sự việc tối mật trong cung đình. Sở Luyến chỉ biết về những quá khứ này thông qua Tiểu An Tử.
Mẫu thân của nàng bản chất yếu đuối cũng không nói những chuyện này với nàng, thậm chí việc bà ấy mạng lớn thoát chết ra sao, cùng với việc vào lãnh cung sinh hài tử như thế nào cũng im bặt không nhắc đến.
Cũng vì sợ hãi Bàn quý phi mà Lâm thị nuôi dưỡng Sở Luyến mấy năm qua hết sức cẩn thận. Không cho nàng ra khỏi lãnh cung nửa bước vì sợ Bàn quý phi phát hiện đã sinh ra một hài tử mà dìm chết nàng. Ngay cả thân phận công chúa cũng không dám để lộ ra một khe hở.
Mãi đến hai năm trước, đột nhiên Lâm thị phát sinh một căn bệnh quái lạ, hành hạ thân thể lẫn dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn. Cho đến khi chết đi thì bị khinh miệt đưa đi như một cung nữ bình thường đến Tịnh Nhạc Đường thiêu hủy xác...
Về phần lão thái giám đã sống trong lãnh cung này từ khi còn trẻ nên những chuyện bí mật trong hoàng cung hầu như không thể biết được. Bỗng nhiên, Sở Luyến giật mình, nàng nhìn thấy bóng dáng nhiều người cách đó không xa, bị dọa đến sợ hãi vội vàng chạy vào trong tiểu viện.
"Gia gia ! Nhiều người đến quá !"
Sở Luyến và lão thái giám bị lôi kéo vào trong nội viện, không ít người đang đứng xung quanh tiểu viện tan hoang này, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm hoàn cảnh như vậy. Sở Luyến bị dọa sợ hãi ôm chặt lão thái giám.
Lại không nghĩ bị người lôi kéo một minh nàng xách ra tới. Sở Luyến chật vật đi được vài bước thì ngã ngồi trên mặt đất. Hai người nọ đang muốn kéo nàng lên, thì đột nhiên dừng lại.
Trong khoảnh khắc đó, Sở Luyến chỉ nhìn thấy một người mang y phục triều đình đang đi về phía mình, hiện ra trước mắt nàng là một đôi ủng Kỳ Lân viền vàng giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang. Cùng trường bào đỏ rực rỡ thêu phi ngư khẽ đung đưa sống động đẹp đẽ lạ thường, mang theo khí thế uy nghiêm mạnh mẽ vô cùng.
"Ngẩng đầu lên."
Từng chữ lãnh đạm vang lên xuyên qua màng nhĩ khiến nàng điếc tai, nhưng cũng là giọng nói hay nhất mà Sở Luyến từng được nghe qua, trong lúc nhất thời quên đi sợ hãi, vì vậy mà ngẩng đầu nhìn lên. Sau cái liếc mắt kia một cái, người đang nhìn nàng cũng trở nên ngây dại. Đây là lần đầu tiên Sở Luyến nhìn thấy Dung Khâm, cả đời khó quên.
Trong một năm này, nàng mười hai tuổi, hắn hai mươi bốn tuổi.