Editor: Hạ Phu Nhân
Năm An Hoà thứ mười lắm, thiên hạ hỗn loạn, Nhân Đế phân phó quyền hành cho thiến đảng, khiến cho quyền lực suy thoái, nội các sa sút, thiến đảng ngày càng lộng quyền, làm cho nền tảng đất nước dần dần không còn, quan lại chúng thần đều bị gϊếŧ chóc hơn một nửa...
Thời tiết đầu xuân trời vẫn còn rất lạnh, gió lạnh thổi xào xạc khiến cho những chồi non mới nhú trên cành đung đưa hỗn loạn, nhưng dù có rung chuyển thế nào, con diều giấy hình bướm trắng mắc trên cành cây cũng không thể rơi xuống được. Sở Luyến nghiêng đầu nhỏ dưới tàng cây, uất ức lẩm bẩm kêu lên: "Gia gia ! Gia gia ! Không lấy được !"
Tiểu viện tan hoang đổ nát không lớn lắm, ngoại trừ cỏ dại trơ trọi và hai hành lang dài đi qua thì chỉ có một gian nhà ngói đen khó khăn lắm dùng để chắn gió, nay vách tường đã bị bong tróc thành từng mảng nghiêm tròng, để lộ ra đất vàng và đá Vụn bên trong.
Đứng dưới mái hiện là lão thái giám mặc chiếc áo bông xanh đen đơn bạc, ánh mắt đυ.c đυ.c nâng mí mắt lên liếc một cái. Tuổi đã cao không dám đi lại nhiều, từ xa xa ném tới cây gậy trúc nổi lên đầy rêu xanh, giơ tay chỉ chỉ... Sở Luyến mừng rỡ vội vàng chạy tới, vóc dáng nàng không cao, hơi chật vật kéo cây gậy trúc qua, đôi tay nhỏ bé cầm cây gậy chọc chọc con diều giấy đáng thương trên cành cây, run run rẩy rẩy cuối cùng cũng lấy được con diều giấy xuống.
"Hô, đã lấy được rồi, nếu không lần sau sẽ không có gì để chơi."
Nha đầu này có bộ dáng thật giống với người mẹ xui xẻo của mình. Đáng tiếc dung mạo xinh đẹp khuynh thành nhưng lại không có mệnh chủ tử, hai hàng lông mày lá liễu đen nhánh, một đội mắt hạnh xinh đẹp cùng đôi môi hồng răng trắng tự nhiên trời sinh, khi miệng nhỏ cười lên giống như hoa đào tháng tư nở rộ.
Nàng tuổi còn nhỏ, mặt mày vẫn chưa phát triển toàn vẹn, cũng bởi vì quanh năm suốt tháng dinh dưỡng không đầy đủ, gượng mặt gầy gò vàng vọt, thân thể trở nên ốm yếu.
"Ôi, bị cành cây cào hư rồi." Sở Luyến vuốt nhẹ lỗ hỏng nơi mặt diều bị nhánh cây đâm thủng một lỗ to, nhíu mày đau lòng nói. Lão thái giám chậm rãi bước xuống thềm đi tới, cầm lấy đưa mắt nhìn nhìn, nhìn qua nha đầu sắp khóc, vội vàng dỗ dành nàng : "Không sao cả, còn có thể phóng được.
Nếu phóng không được, ta lại nhờ Tiểu An Tử làm một con diều khác thôi."
Sở Luyến buồn bã gật đầu, sống trong lãnh cung lạnh lẽo không người này đã hơn mười năm qua, chỉ có duy nhất Tiểu An Tử thường xuyên lui tới giúp đỡ vài lần, ngoại trừ lão thái giám sống với nàng đến ngày nay, thì Tiểu An Tử là người có ân tình nhiều nhất với nàng.
Thời gian đã quá bữa trưa một lúc, lão thái giám đi lấy cơm trưa chậm rãi trở về, nhìn thấy Sở Luyến ngồi xổm tại phiến đá trên nền đất luyện chữ, thì gọi nàng một tiếng : "Nha đầu, mau tới đây, hôm nay có thức ăn ngon."
Sở Luyến vội chạy qua hai bước, bụng đã nhanh đói đến hốt hoảng, vừa nhìn thấy thịt phủ đầy trên bát cơm, ánh mắt sáng ngời vui mừng cười nói:" Trong cung chẳng lẽ có hỉ sự gì sao, nhiều thịt như vậy, thật là thơm ! "
Mặc dù chúng là thức ăn thừa còn sót lại của người khác, nhưng đã trở thành một món ngon hiếm có trong miệng hai người họ. Trước đây, được ăn ngon chút chỉ có món canh suống trong veo. Khi nào trong cung có hỉ sự thì mới được ăn mặn. Hoặc thỉnh thoảng Tiểu An Tử cũng sẽ lén lút đưa thịt đến.
"Ta nghe được Mục đại tướng quân phủ Tĩnh quốc công đã đánh tan bình loạn trở về. Nên trong cung mở tiệc rượu ăn mừng."