Lucas chậm chạp hút điếu thuốc, cứ hút và hút… không hiểu sao hút đến tận mười lăm phút mới xong, anh ta làm được như vậy đúng là thần kỳ, đầu điếu thuốc ngoại trừ cháy xém một tí lúc đầu, sau đó liền tắt ngúm. Vậy mà Lucas làm bộ hít vào, nhả khói như thật. Khói đâu không thấy, chỉ thấy anh ta tự biên tự diễn như một kẻ dở hơi.
Hạ Mai phục Lucas sát đất, để câu giờ quả thật anh ta không từ thủ đoạn. Nhưng không nhọc công Hạ Mai và nhân viên Du thị mòn mỏi ngóng chờ, chiếc xe chở Victoria cuối cùng cũng đến.
Lucas vứt điếu thuốc đã sớm nguội lạnh vào thùng rác, mỉm cười bí hiểm không nói câu gì. Hạ Mai như trút được gánh nặng, ra hiệu mọi người chỉnh trang lại quần áo, đứng thẳng lưng.
Cánh cửa xe vừa mở ra, Hạ Mai đã cười hớn hở tiến lên nghênh đón.
“Victoria tiểu thư, chào mừng cô tới thăm Du thị chúng tôi, hân hạnh được gặp mặt!”
Cộp!
Tiếng giày cao gót nện mạnh xuống nền đất, gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện trong tầm mắt Hạ Mai làm điệu cười giả tạo của bà ta thoắt cái cứng đờ.
Cô gái mặc bộ váy ngắn màu đen, cổ áo khoét sâu để lộ khe ngực trắng muốt mê người, cô đeo sợi dây chuyền kim cương đắt giá, trên thế giới tổng cộng chỉ có mười bộ, lấp lánh chói mắt. Tóc dài búi cao khoe phần gáy thanh tú, mặt trái xoan nhỏ nhắn, quỳnh mũi tinh xảo khéo léo, môi đỏ mọng, cặp kính đen gọng vàng to bản che khuất gần nửa dung nhan. Cô đứng đó, như nữ đế hàng lâm, cao ngạo và kiêu sa.
Thế nhưng, cặp kính đen làm sao có thể lừa dối qua mắt Hạ Mai, người con gái này dù cô có hóa thành tro bà ta cũng nhận ra.
“Tại sao lại là mày?! Du Tinh Lạc!”
Hạ Mai thất thanh hô lớn, khuôn mặt đang cười chuyển sang vặn vẹo.
Nếu có ai hỏi trần đời bà ta ghét nhất là ai, Hạ Mai chắc chắn sẽ trả lời rằng, đó là Du Tinh Lạc. Bốn năm trước thì còn đỡ, bà ta ghét Tinh Lạc, bất quá bà ta không để cô vào mắt, nhưng bốn năm sau cô về nước, hành động đối chọi của cô làm bà ta cảm thấy nguy cơ. Hạ Mai ghét cay ghét đắng Du Tinh Lạc, nói đúng hơn là thù ghét, thù hằn và căm ghét.
Tại sao trước đây bà ta không nhổ cỏ tận gốc nhỉ?
Nhìn thấy mặt Tinh Lạc là Hạ Mai đã thấy hối hận, tự trách bản thân quá chủ quan. Giờ cô trưởng thành hơn nhiều, không dễ đối phó nữa.
Du Tinh Lạc kéo gọng kính xuống thấp, cong cong khóe mắt, mở miệng.
“Sao nào Du phu nhân? Bà không chào đón tôi à?”
Hạ Mai bĩu môi khinh thường, nghĩ Tinh Lạc tới là để xem qua công ty nhà mình, đánh bóng sự tồn tại. Nhưng đến làm màu, làm ra vẻ mình là đại tiểu thư thì thế nào? Dẫu cô có năn nỉ bà ta thì bà ta cũng còn lâu mới cho cô trở về Du thị làm việc. Bà ta là lãnh đạo tạm thời của Du thị, bà ta có quyền!
Hạ Mai ghét bỏ đẩy mạnh vai Tinh Lạc một cái, ra chiều đuổi người.
“Du Tinh Lạc, tao không có thời gian trêu đùa với mày! Đi về đi, hôm nay Du thị bận rộn tiếp đón khách quý, mày đừng ở đây làm xấu mặt nhà họ Du.”
Trời nóng cộng thêm bị bắt đứng đợi lâu nên tính tình Hạ Mai nóng nảy như tới tháng. Bà ta thậm chí còn không muốn diễn vai người mẹ kế tốt bụng trước mặt người ngoài, mồm miệng như có cây kim không ngừng đâm chích.
Tinh Lạc không hề hoảng hốt, cô tủm tỉm cười, quay sang chớp chớp đôi ‘cửa sổ tâm hồn’ to tròn với Lucas, nói.
“Ai da! Có vẻ như tôi không được Du phu nhân và Du thị chào đón rồi. Lucas, bạn yêu dấu, chúng ta đi về thôi!”
Lucas rùng mình, da gà da vịt rơi rụng lả tả, thực không quen cái bộ mặt thảo mai đáng ghét của Tinh Lạc.
Bờ môi anh ta co rút kịch liệt, máy móc hưởng ứng.
“Đi về thì đi về, không ngờ lại tốn thời gian của bản thiếu gia!”
Hả?!
Cái gì?
Hạ Mai trợn trừng mắt ếch, sự việc mơ hồ làm não bộ bà ta chưa kịp nhảy số, theo phản xạ, bà ta vội vàng gọi giật Lucas lại.
“Khoan… khoan đã, Evans tiên sinh! Tại sao ngài lại đi về? SA không phải đến thăm Du thị sao?”
Lucas nhìn Hạ Mai như thể nhìn người ngu, anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai, lạnh nhạt cất lời.
“Du phu nhân vừa đuổi chúng tôi về đấy còn gì? Du thị không chào đón chúng tôi thì chúng tôi đi về thôi, việc hợp tác này có lẽ cũng không cần tiếp tục nữa!”
Đồng tử Hạ Mai co rụt, bà ta há hốc mồm, không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Bà ta run run chỉ tay vào mặt Du Tinh Lạc, lắp bắp giải thích.
“Không phải! Tôi… tôi là đuổi con khốn Du Tinh Lạc, không phải đuổi ngài, cũng không dám đuổi ngài!”
Lucas nghiêng đầu, cố gắng để không phụt cười vì hai chữ ‘con khốn’ chỉ bạn nhỏ Tinh Lạc.
“Vậy thì càng nguy à nha! Bà đuổi tôi, không sao. Nhưng bà đuổi cô ấy… bà tiêu đời.”
Hạ Mai đần thối người, bấy giờ bà ta mới có dự cảm hình như có cái gì đó không đúng lắm.
“Là… là sao?”
Lucas nhún nhún vai, biểu cảm vô cùng chân thật đáp.
“Thì là nghĩa trên mặt chữ! Cô ấy… cái người bà gọi là Du Tinh Lạc kia, tôi gọi cô ấy bằng cái tên khác, tên mà bà chẳng xa lạ gì - Victoria. Bà hiểu chưa?”
Như sợ không đủ chấn động, cô gái trợ lý tóc nâu ngắn nãy giờ im lặng bỗng bồi thêm một câu.
“Cô ấy chính là tổng giám đốc của chúng tôi, cô Victoria.”
Trực tiếp khẳng định luôn rồi!
Ùng oàng!
Như sấm sét đánh giữa trời quang, Hạ Mai và đám người Du thị không hẹn mà cùng ngây ngốc dại ra, kinh hãi đến cùng cực, khuôn mặt dần dần tái nhợt.
Nhất là Hạ Mai, bà ta dường như không tin vào tai mình nữa, khẽ run rẩy.
Bọn họ nói… Du Tinh Lạc tên khác là Victoria?
Bọn họ nói… cô ấy là tổng giám đốc Victoria?
Du Tinh Lạc - Victoria?
Đùa ư? Du Tinh Lạc là Victoria của tập đoàn SA?! Không thể nào!
Cổ họng Hạ Mai khô khốc, bà ta nuốt nước miếng, mãi sau mới lấy lại tinh thần, kéo kéo khóe môi, như cười lại không phải cười, giống mếu máo hơn.
“Ha ha… Evans tiên sinh, ngài thật biết giỡn! Suýt chút nữa thì lừa được chúng tôi rồi. Du Tinh Lạc… đúng là được đi du học nước ngoài vài năm, nhưng cô ta học hành chểnh mảng, ăn chơi đua đòi, ngành học lại là ngành luật, đến bằng cấp còn chưa lấy được, không liên quan gì đến… Victoria cả. Nói cô ta là Victoria, ai tin chứ tôi tuyệt đối không tin!”
Hạ Mai nói không sai, quả thật ngành học bà ta đăng ký cho Tinh Lạc là ngành luật kinh tế. Sở dĩ bà ta tự tin nói xấu cô như trên, là bởi vì bà ta đã cho người phá đám và theo dõi tiến trình học hành của cô mà. Tinh Lạc muốn đi học cũng không được đi học hẳn hoi, hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, không có học phí đóng học, bị ngăn cản tới trường, tin đồn nhảm tứ tung, bị hành hung,… Tính ra số lần cô có mặt ở trường đại học Luật không tới mười buổi, làm sao tốt nghiệp được?
Thế nhưng, Hạ Mai không biết, đó chỉ là thời gian đầu. Thời gian sau đó, tin tức Hạ Mai nhận về chỉ toàn là tin tức giả Tinh Lạc ngụy tạo.
Bản thân Tinh Lạc chẳng hứng thú gì với ngành luật khô khan, cô chuyển sang học diễn xuất, rất nhanh đã có thành tựu. Không có bằng luật, nhưng cô có bằng đào tạo diễn xuất và cả tá tấm bằng không đáng nhắc tới khác.
Lucas bật cười, nhìn mặt anh ta giống như đang đùa lắm sao? Tinh Lạc không có bằng cấp? Thế anh ta dự lễ tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh cùng ai vậy? Tinh Lạc chỉ mất vỏn vẹn hai năm để học xong chương trình quản trị kinh doanh, lấy số tuổi nhỏ hơn tốt nghiệp cùng anh ta và Ngô Vũ Hằng. Nói không ngoa, Tinh Lạc khi ấy phong mang vô hạn, đàn em ngưỡng mộ gãy cổ.
Lucas vô tội lắc đầu, nói.
“Du phu nhân, bà mới là có khiếu hài hước. Chẳng lẽ đến sếp của mình tôi còn không nhận ra? Tôi không rảnh lừa mấy người, tin hay không thì tùy!”
Trợ lý tóc ngắn phối hợp hừ lạnh, lẩm bẩm.
“Vô tri!”
Hạ Mai nắm chặt tay, răng nanh nghiến ken két, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn.
Bà ta không tin!
Chuyện này quá hoang đường! Bà ta không tin!
Du Tinh Lạc là cái thá gì? Cô ta có tài cán gì để leo lên chức tổng giám đốc SA?
Điên rồi… thế giới này điên hết rồi! Là ai cũng không thể là Du Tinh Lạc!
Hạ Mai vẫn còn tự huyễn hoặc bản thân rằng Lucas đùa dai, hay là bà ta đang nằm mơ?
Tinh Lạc há miệng ngáp dài, đứng một bên quan sát quá trình thay đổi sắc mặt đặc sắc của Hạ Mai như thế là đủ rồi. Cô là Victoria, hàng thật giá thật, việc này còn phải chứng minh sao? Nhưng mục đích của Tinh Lạc đến Du thị hôm nay không phải chỉ để khoe mẽ thân phận cho Hạ Mai xem, cô đạm đạm lên tiếng.
“Vivy, làm phiền cô.”
Trợ lý tóc ngắn tên Vivy, cô ta gật đầu, chui vào xe ô tô lấy ra cái máy tính bảng thao tác một hồi. Xong xuôi, cô ta giơ máy tính bảng lên trước mặt Hạ Mai, nói.
“Đây là hồ sơ của tổng giám đốc được lưu trữ ở SA, nhìn cho kỹ.”
Trên hồ sơ có ghi đầy đủ thông tin của Du Tinh Lạc, không sai một ly, chỉ trừ có cái tên thay bằng tên nước ngoài ‘Victoria’. Khuôn mặt Tinh Lạc hiện rõ mồn một, thoạt nhìn có trẻ hơn đôi chút và tóc ngắn hơn đôi chút, còn lại thì không mấy khác biệt.
Chưa hết, ngón tay Vivy chạm nhẹ, chuyển sang hình ảnh Du Tinh Lạc, Lucas và Ngô Vũ Hằng chụp chung với nhau ở phòng làm việc. Sau đó lại là ảnh Tinh Lạc chụp riêng với vị chủ tịch già hiện tại của SA, hai người khoác tay nhau nở nụ cười thân thiết.
Có thể người khác không biết, nhưng Tinh Lạc nhanh chóng leo lên được vị trí cao ở SA, một phần công lao thuộc về vị chủ tịch này. Trong một cơ duyên xảo hợp, Tinh Lạc cứu mạng ông, được ông nhận làm cháu gái nuôi, hết mực chiếu cố.
Bấy nhiêu cũng đủ làm bằng chứng chứng minh thân phận khác của Tinh Lạc.
Hạ Mai cắn môi, đầu óc bà ta quay mòng mòng, vì chịu cú sốc không nhẹ nên nhất thời câm nín. Bà ta gắng gượng để bản thân không bị hôn mê bất tỉnh, tròng mắt đỏ bừng liếc Tinh Lạc, gằn giọng.
“Mày thật là… Victoria?”
Tinh Lạc thổi thổi móng tay sáng bóng, ngẩng đầu.
“Du phu nhân, bà đã tự mình có câu trả lời rồi, sao lại hỏi lại tôi? Tôi là Victoria đấy thì làm sao? Bà thất vọng ư? Hay là hối hận?!”
Hiệu quả cô muốn thấy chính là thế này.
Bất ngờ không? Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?
Hạ Mai phẫn nộ gào to.
“Du Tinh Lạc, mày chơi tao!”
Cái gì mà fan hâm mộ! Cái gì mà yêu thích bà ta! Tất cả đều là giả dối!
Bà ta như một con bò ngu ngốc bị dắt mũi, vì mấy câu nói bâng quơ mà sung sướиɠ, hãnh diện, kiêu ngạo mấy ngày trời.
Tinh Lạc che miệng cười khúc khích, cô vốn đã cao, cộng thêm đôi giày cao gót mười phân nữa thành ra cao hơn Hạ Mai hẳn cái đầu. Cô từ trên cao nhìn xuống bà ta, có cảm giác thái sơn áp đỉnh, bá đạo chèn ép.
“Tôi là chơi bà đấy! Chơi rất vui!”
“Mày… ”
L*иg ngực Hạ Mai phập phồng lên xuống, bà ta không nghĩ ngợi bật thốt lên.
“Du Tinh Lạc, mày cút đi cho khuất mắt tao!”
Tinh Lạc bỗng sa sầm mặt mày, cô nhẩm tính qua, khinh bỉ nói.
“Bà chắc chứ? Tôi mà cút thì việc hợp tác của Du thị và SA coi như cũng xong. Bà muốn chấm dứt hợp đồng đúng không? Được thôi, bồi thường hợp đồng đi. Không nhiều, chỉ khoảng bốn tỷ.”
Bốn… bốn tỷ?!
Vậy mà nói không nhiều?
Tính hết tài chính công ty vừa vặn mới đủ!
Hạ Mai sững người, bà ta thế nào mà quên mất Victoria… không, Du Tinh Lạc giờ đây gắn liền với SA cơ chứ? Vất vả lắm mới giành được dự án này… bà ta… bà ta phải làm thế nào?
Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp Du Tinh Lạc có ngày thành công rạng rỡ, bà ta không cam tâm!
Trái ngược với Hạ Mai sợ hãi, giận dữ mất trí khôn, những nhân viên khác của Du thị mặc dù hết hồn hết vía nhưng ít ra vẫn giữ được tỉnh táo.
Du Tinh Lạc là Victoria, kiếp sợ thì khϊếp sợ, nhưng bọn họ nhớ… cô ngoài là Victoria thì còn là đại tiểu thư nhà họ Du. Có câu ‘nước phù sa không chảy ruộng ngoài’, bọn họ không thể để Hạ Mai làm hỏng chuyện.
Có người chạy lên giữ chặt Hạ Mai nhằm ngăn cản bà ta hành động lỗ mãng, một người khác hoảng hốt chạy ra xua tay, mở miệng.
“Không… không phải, đại tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Phu nhân tuyệt đối không có ý đó, Du thị rất cần dự án này, không hủy bỏ được!”
Tinh Lạc nhăn mày, lạnh lùng phản bác.
“Đừng gọi tôi là đại tiểu thư! Tôi đến đây với thân phận Victoria, tổng giám đốc SA, tôi không là đại tiểu thư của các người!”
Một lũ người ăn cháo đá bát, ngoan ngoãn quỳ dưới váy Hạ Mai bỏ mặc cha cô không đoái hoài thì không xứng được cô tôn trọng.
Giám đốc bộ phận vừa phát ngôn giật nảy mình, ông ta gãi gãi đầu, bị khí thế của Tinh Lạc hù dọa, nói lắp.
“Vâng… vâng…. tôi xin lỗi, là Victoria… tiểu thư. Cô đại nhân đại lượng… cho Du thị chúng tôi một cơ hội cuối cùng, có được hay không?”
Tinh Lạc nhìn chằm chằm Hạ Mai, ánh mắt sắc lẹm như dao găm.
“Cái đấy thì phải coi thái độ của Du phu nhân…”
Nhân viên Du thị hết cách, đành đua nhau khuyên nhủ Hạ Mai, có người gay gắt chỉ trích, có người nhỏ nhẹ phân tích thiệt hại.
Hạ Mai bị dồn tới đường cùng, bà ta cắn nát môi dưới ép chính mình bình tĩnh.
Xem Du Tinh Lạc là Victoria.
Cô là Victoria, người đại diện SA, không phải Du Tinh Lạc.
Là Victoria… là SA…
Hạ Mai cúi thấp đầu, khó khăn nhả ra từng từ.
“Du thị… sẽ không hủy hợp đồng. Victoria tiểu thư, tôi… xin lỗi.”
Bốn tỷ, Du thị không gánh nổi, bà ta không gánh nổi.
Tinh Lạc nghe vậy gật gù, cô thỏa mãn vươn vai, không đáp lại lời Hạ Mai, nhấc chân đi lướt qua bà ta vào trong tòa nhà công ty Du thị, vừa đi vừa nói với mọi người.
“Hôm nay SA sẽ khảo sát trình độ làm việc của nhân viên Du thị, sau đó sẽ bàn lại về thời gian phát triển dự án, nhân lực,… ”
Coi như là tạm thời chấp nhận không so đo sao?
Đột nhiên, Tinh Lạc dừng chân, cô híp mắt phượng, cười nham hiểm.
“Nghĩ nghĩ, hình như… với 10% cổ phần làm điều kiện trao đổi dự án, thêm 10% cổ phần tôi vốn giữ trong tay từ lâu do chủ tịch Du Trạch đích thân chuyển nhượng, tổng cộng tôi có 20% cổ phần Du thị. Các vị… tôi tuyên bố, bắt đầu ngày hôm nay trở đi, tôi… là đại cổ đông mới của Du thị!”
Năm năm trước Du Trạch sớm đã phân chia cổ phần Du thị cho người nhà. Du Tinh Lạc 10%, Hạ Mai 10%, Du Điềm Điềm 10%, vì sợ mẹ con Hạ Mai nghĩ ông thiên vị con gái ruột nên chia rất công bằng.
Du Tinh Lạc đã tính toán kỹ càng, cô sẽ lấy lại Du thị bằng cách cạnh tranh cổ phần, thâm nhập nội bộ cao cấp, đó là cách nhanh nhất để tự tay đánh bại Hạ Mai.