Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 52: SA tới thăm Du thị

Hạ Mai dạo gần đây tới công ty luôn trong tình trạng mũi vểnh lên tận trời, mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo giống như một con khổng tước xòe đuôi, chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết là bà ta đã giành về cho Du thị một dự án lớn. Hoàn thành xong dự án hợp tác với SA, Du thị sẽ lên nhanh như diều gặp gió, nhà họ Du cũng sẽ có tiếng tăm hơn trong giới thượng lưu.

Từ khi Hạ Mai lên nhậm chức thay cho Du Trạch thì Du thị đã xuống dốc không phanh, trong công ty ít nhiều có những người bất mãn với bà ta, chẳng qua bọn họ không thể hiện ra mặt. Hạ Mai không ngừng tìm kiếm cơ hội lấy lại vị thế, cuối cùng trời không phụ lòng người, Victoria và SA là cứu tinh của bà ta.

Hạ Mai đi thẳng một đường tới phòng tài chính kế toán, đưa ra một tờ danh sách, nói với giám đốc bộ phận.

“Tôi cần gấp số tiền này, rút ra từ công quỹ đi.”

Giám đốc bộ phận vội vàng nhìn qua danh sách, mặt thoắt cái tái nhợt. Từng mục, từng mục trong danh sách đều là những khoản tiền vô lý, không có giá trị thực tế, con số lại lớn. Hạ Mai cần nhiều tiền không rõ mục đích như thế làm gì?

“Phu… phu nhân, khoản tiền này quá lớn. E rằng bà không lấy đi được, nếu rút đi một chút thì…”

Giám đốc bộ phận không dám trực tiếp từ chối Hạ Mai, thực tế thì bà ta đã rất nhiều lần đến đây lấy tiền. Lần nào ông ta từ chối là y như rằng ông ta sẽ bị bà ta lấy việc công trả thù riêng, cực kỳ khổ não.

Hạ Mai nhăn mày, bà ta cướp lại tờ danh sách, khó chịu mở miệng.

“Quan tâm nhiều như thế làm gì? Không rút đi được. Dù sao công ty chúng ta đang hợp tác với SA, sau này tiền vào như nước, tôi lấy chút ít này không đáng là bao.”

Bà ta cật lực làm việc ở công ty không phải là để kiếm tiền tận hưởng, chơi bời ư? Bà ta bỏ ra bao nhiêu công sức trong mấy năm nay, lấy về một ít lợi ích là điều đương nhiên.

“Này… nhưng mà…”

Lại lấy cái tên SA ra để giương oai, làm tấm bình phong.

“Không nói nhiều! Tôi đang vội, ông nhanh nhanh lên. Số tài khoản của tôi là số cũ, cứ chuyển vào là được.”

Hạ Mai hất cằm, không quan tâm đến giám đốc bộ phận đắn đo bất lực. Bà ta ngày hôm nay đã hẹn con gái Du Điềm Điềm đi mua sắm giải khuây. Từ khi Du Điềm Điềm bị Du Tinh Lạc một tay đẩy khỏi giới giải trí, thanh danh mất sạch thì như bị đả kích nặng nề, tinh thần sa sút. Hạ Mai biết một phần là lỗi của bà ta, bà ta cần bù đắp tổn thương cho Du Điềm Điềm, tránh tình cảm mẹ con sứt mẻ.

Cách bù đắp tổn thương nhanh nhất là dùng tiền!

Không có gì mà tiền không giải quyết được! Nếu không giải quyết được thì chỉ có một nguyên nhân, đó là tiền chưa đủ nhiều.

Giám đốc bộ phận tài chính thở dài thườn thượt, ông ta cố gắng nín nhịn sự phẫn nộ, cắn răng nói.

“Phu nhân đợi một chút, để tôi đi xử lý.”

Hạ Mai không trả lời ông ta, kéo ghế ngồi xuống, ý nói tôi sẽ ở đây đợi đến khi nhận được tiền mới đi.

Nghĩ tới khi nào Du thị hoàn toàn thuộc về bà ta thì bà ta sẽ không phải tốn nước miếng cho một vấn đề cỏn con như thế này nữa. Lấy tiền công quỹ mà thôi, có gì to tát đâu.

Thế nhưng, Hạ Mai ngồi đợi một lúc, không đợi được hình bóng giám đốc bộ phận lại đợi được một cuộc điện thoại khẩn cấp từ SA.

“Cái gì? Người đại diện SA sẽ đến thăm Du thị?”

Đầu dây bên kia, giọng nói lai lái tiếng nước ngoài của Lucas vang lên.

“Chính xác là trong khoảng nửa tiếng nữa. Tôi báo trước để quý công ty có thời gian chuẩn bị. Đây là lần đầu tiên Victoria lộ mặt, cốt yếu để xem Du thị hoạt động như thế nào. Tôi mong rằng Du thị không làm cho chúng tôi thất vọng.”

Báo trước? Đây gọi là báo trước của SA đó hả?

Nếu có ý tốt thì phải báo sớm hơn chứ! Đằng này… nửa tiếng… đây là ép bọn họ bục mặt chuẩn bị tiếp đón.

Khóe môi Hạ Mai giật giật liên hồi, bà ta miễn cưỡng làm cho giọng nói trở nên tươi tỉnh, vui vẻ.

“Đương… đương nhiên rồi! Ngài Evans yên tâm, tôi sẽ lo liệu ngay. Du thị luôn mở rộng cửa chào đón SA!”

Evans là họ của Lucas, dòng họ Evans ở nước Mỹ khá khổng lồ, nó giống như một dòng họ hoàng tộc cao quý.

Lucas cười nhạt hai tiếng, anh ta chẳng để ý Du thị có kịp thời chuẩn bị chu toàn hay không. Bởi vì dù sao màn kịch hay ngày hôm nay không nằm ở đấy, nó còn thú vị hơn kìa. Hạ Mai… bây giờ bà có hối hận cũng đã muộn.

Nội dung cuộc điện thoại bất ngờ làm Hạ Mai không có tâm trạng để đợi lấy tiền, bà ta tức tốc rời khỏi bộ phận tài chính, thông báo cho toàn thể nhân viên công ty chỉnh trang y phục và thái độ làm việc. Sau đó quay sang đốc thúc bộ phận hậu cần nhanh chóng dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị trà bánh thượng hạng. Những thành viên lãnh đạo công ty đang làm việc bên ngoài cũng bị điều về công ty trong vòng nửa tiếng. Bởi vì nếu như không có đầy đủ các nhân vật cấp cao, Hạ Mai sợ rằng Victoria sẽ không vui.

Bản thân Hạ Mai cũng không nhàn rỗi, bà ta nhớ rõ Victoria là fan ruột bà ta, bà ta cố tình thay đổi một bộ quần áo, kiểu dáng giống hệt với phong cách ngày xưa của bà ta, lại còn thủ sẵn một món quà có chữ ký. Xong xuôi, bà ta nghĩ bụng: Chắc hẳn Victoria sẽ vui mừng lắm đây!

Giám đốc bộ phận tài chính ngơ ngác quay trở về không thấy Hạ Mai đâu, trên tay ông ta cầm một văn bản rút tiền cần bà ta ký nhận. Ông ta không ngu, văn bản này sẽ trở thành hồ sơ lưu trữ, ai rút tiền thì trách nhiệm thuộc về người đó chứ không phải ông ta. Nhưng Hạ Mai nửa chừng bỏ đi, việc này có nghĩa… số tiền tạm thời không bị mất!

Giám đốc bộ phận thở phào nhẹ nhõm, tiện tay vò nát văn bản vứt vào thùng rác, làm như trước đó chưa từng nghe qua cái gì mà yêu cầu ứng tiền của Hạ Mai.

……….

Hạ Mai và tất cả các lãnh đạo cấp cao Du thị đứng xếp thành hàng dài đợi trước cửa công ty, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mặt ai nấy đều đổ mồ hôi vì nóng.

Vài phút sau, có một chiếc xe Ferrari đỏ chậm rì rì như sên bò dừng lại trước mặt bọn họ. Mắt Hạ Mai sáng lên, chợt bước lên một bước, chăm chú nhìn vào chiếc xe. Cánh cửa xe bật mở, một cô gái với mái tóc nâu cắt ngắn bước xống, cô gái này Hạ Mai đã thấy qua một lần, là một nhân viên bình thường của SA, hôm diễn ra cuộc đấu thầu dự án, cô ấy chính là người đã phụ trách phân phát tài liệu.

Cô gái tóc ngắn nâng gọng kính, một tay cầm sổ ghi chép, một tay mở cửa xe đằng sau, hơi cúi người.

Những tưởng người thứ hai là Victoria trong lời đồn, nhưng không… mắt thấy gương mặt điển trai của Lucas chình ình xuất hiện, sau đó… không có sau đó nữa, trên xe chẳng còn ai khác. Hạ Mai đành cười trừ, đánh tiếng trước.

“Evans tiên sinh, chào buổi chiều!”

Lucas mặc chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, theo cách nói của Tinh Lạc thì là ‘diêm dúa’, tóc vàng vuốt keo ngược ra sau, với hoàn cảnh hiện tại thì không có tí ti gì phù hợp. Anh ta ngó Hạ Mai, cười thương mại hóa.

“Du phu nhân, bà đánh nhiều phấn má hồng quá nha, đỏ như trái đào chín ấy.”

Hạ Mai run rẩy đuôi lông mày, kìm nén để không xông lên đấm vỡ mồm thằng nhãi gợi đòn nào đó.

Phấn má hồng cái con khỉ!

Bà ta đứng dưới trời nắng, mặt không đỏ sao được?! Anh ta là cố tình có đúng hay không?

Hạ Mai hít vào một hơi sâu, bà ta tự nhủ không thể làm mất hình tượng được, nói.

“Evans tiên sinh, không biết tổng giám đốc Victoria ở đâu? Không phải bảo sẽ đích thân tới sao?”

“À…”

Lucas tựa lưng vào xe ô tô, cô gái đi cùng anh ta rất tự giác bung dù che nắng, không để ánh nắng chiếu vào người anh ta mảy may. Lucas lấy một điếu thuốc châm hút, ánh mắt nhìn xa xăm, nói.

“Cô ấy khả năng đang vướng phải rắc rối gì đó khó giải quyết. Có lẽ… khi tôi hút xong điếu thuốc này cô ấy mới tới nơi.”

Hút xong điếu thuốc?

Mới tới nơi?!

Hạ Mai run rẩy thân mình, mắt hoa lên không biết là do tức giận hay là say nắng. Bà ta đã đứng chờ lâu như vậy, bây giờ vẫn phải tiếp tục đứng chờ? Thiên lý ở đâu cơ chứ!? Nếu đã tới muộn tại sao không báo thời gian muộn một chút, báo sớm làm cái gì? Hành hạ người khác vui lắm sao?

Không được, bà ta phải vào trong ngồi điều hòa mát mẻ thôi, không thì bà ta thành cái xác khô mất. Làn da được bà ta bảo dưỡng rất tỉ mỉ, nhỡ đâu cháy nắng đen sạm đi thì làm sao đây?

Đang lúc Hạ Mai quay người định bước vào trong tòa nhà nghỉ ngơi thì Lucas bất thình lình lên tiếng.

“Đúng rồi Du phu nhân, ngoài trời nóng lắm, bà không cần ở ngoài này đợi Victoria đâu. Mọi người mau vào trong hết đi, một mình tôi đợi cũng được. Dù sao chúng tôi cũng là người ngoài mà, là đối tác nhỏ bé thôi, không cần quá trang trọng đâu. Lát nữa Victoria đến chắc chắn sẽ hiểu cho mọi người.”

Là ngấm ngầm cảnh cáo hay lời thật lòng?

Bàn chân Hạ Mai khựng lại giữa không trung, hạ xuống không được mà thu về cũng không xong, ngượng ngùng muốn chết.

Con mẹ nó!

Anh nói như vậy không khác nào vả bôm bốp vào cái mặt già của tôi!

Thử nghĩ mà coi, đường đường là phó giám đốc SA mà còn kiên quyết đứng đợi Victoria dưới trời nắng, không lý nào đối tác như bọn họ lại bỏ vào trong ngồi máy lạnh, uống nước mát cả. Nếu bọn họ đi vào thật, anh ta có chắc là Victoria sẽ biết điều, không cảm thấy mình bị khinh rẻ chứ?

Hơn nữa để một mình anh ta đứng đợi cấp trên của anh ta, tương đương với việc nói Du thị không tôn trọng SA.

Hạ Mai và nhân viên Du thị nhìn nhau, đồng thời nuốt nước miếng, giữ nguyên tư thế, không dám có ý nghĩ rời vị trí nữa.

Đợi thì đợi!

Chỉ là một điếu thuốc bé tí thôi mà, rít một hơi mạnh là xong! Không lâu, bọn họ chịu đựng được!

Lucas nghiền ngẫm cười, nhìn một loạt người không ngừng lau mồ hôi, không thể không thán phục sức khỏe bọn họ tốt. Xin lỗi, nhưng mà… đây là ý muốn của người kia, oán trách anh ta vô dụng.

Lucas bấm nút chìa khóa xe ô tô, cánh cửa xe hé mở, một luồng gió mát từ trong xe phả vào lưng anh ta, mát rượi. Cùng lúc đó, trợ lý tóc nâu cắt ngắn bên cạnh cũng lôi trong túi ra một cái quạt điện mini chĩa thẳng vào mặt anh ta. Cảm thụ của Lucas hiện tại chính là… không nóng tẹo nào!

Lucas nói đúng, Victoria sở dĩ chậm trễ là do gặp phải rắc rối, một cục rắc rối to bự biết di động, chạy bằng cơm.

Khoảng thời gian gần đây “cục rắc rối” bám người dai như đỉa, mặc dù cô không thấy anh phiền, nhưng bám người thế này thì khi cô làm việc riêng sẽ cực kỳ bất tiện. Để thoát khỏi ma trảo của ai kia, Victoria đã dùng mọi cách từ dụ dỗ cho tới đe dọa, kết cục cũng dứt ra được cái đuôi, ngồi lên xe phi thẳng tới Du thị.

“Cục rắc rối” cầm viên kẹo đường người nào đó cho dùng để an ủi, lè lưỡi liếʍ liếʍ, mắt ngấn lệ, người đi đường nhìn anh với ánh mắt kỳ dị. Một bé gái tay dắt tay mẹ đi siêu thị về, chỉ vào anh, hồn nhiên nói.

“Mẹ ơi, anh kia trông ngốc chưa kìa?!”