“Trình diễn tốt vô cùng, như thế nào, không muốn làm người ra quyết sách, chuẩn bị mặc áo giáp trụ ra trận xông vào giới diễn viên một lần?” Phương Lỗi là ai, lập tức xác định ra Phó Quân Quyền đang diễn xiếc.
“Nhị thiếu, làm sao cậu khó trị như vậy.” Phó Quân Quyền thật phiền, “Có tin hay không là tùy cậu, nhưng mình nói cho cậu một câu, chuyện cô ấy phạm sai lầm trong công việc là thật, gầy đi trông thấy người tiều tụy cũng là thật, nếu như không phải là em gái tớ không muốn uổng phí mất đi một lương tướng, cũng sẽ không nhờ vả tớ đảm đương nhiệm vụ hòa giải này đâu, hiện tại cái mình muốn nói cũng nói xong rồi, có muốn hòa hảo hay không là vấn đề của hai người các cậu, bản thiếu gia mặc kệ!”
Phó Quân Quyền cúp điện thoại rồi.
Phương Lỗi cầm điện thoại di động, đầu ngón tay mơn trớn hình ảnh trên màn hình điện thoại di động. Đó là bức ảnh ngày sinh nhật anh, anh len lén chụp trộm lúc Trần Hoa Nghiên ngủ anh tựa đầu ở bên cạnh cô.
Từ trong tấm ảnh không khó phát hiện thật ra thì cô đã rất mệt mỏi, nhưng là vì phối hợp với anh, cô vẫn gượng chống đỡ mà cùng anh càn quấy một đêm, mà anh cũng bởi vì nhìn thấy bộ dạng cô mệt mỏi vô cùng đến nửa đoạn sau thì bỏ qua cô.
Phương Lỗi biết cô chưa bao giờ có ý tứ thương tổn anh, chỉ là bởi vì quá quan tâm rồi, quan tâm đến cô đều quên ý nguyện của anh. Anh nghĩ vì cô che gió che mưa, anh nghĩ trở thành chỗ dựa cho cô vào, anh hi vọng lúc cô uất ức hay khổ sở đều nói hết với anh, mà không phải ở thời điểm có vấn đề tựa như nữ anh hùng, một vai đối phó tất cả mọi chuyện.
Gặp gỡ một người phụ nữ như vậy, anh cũng không biết là phúc hay là họa. Đầu ngón tay càng không ngừng khẽ vuốt ve bức ảnh, quyến luyến, thương tiếc.
Anh muốn cô, rất muốn rất muốn.
Chỉ là mấy ngày nay dạy dỗ khiến Trần Hoa Nghiên cứng đầu tựa như đá đã nhớ sao? Anh không biết, cho nên khi cô gọi điện tới thì anh không nghĩ nhiều liền cúp điện thoại. Mặc dù sau đó anh rất khó chịu, hối tiếc tại sao muốn cúp điện thoại của cô, nhưng cúp chính là cúp.
Điếu thuốc đã không còn gì cả, từ trong hộp rút ra một cái khác, thuần thục đốt lửa, sau đó phiền não hút một hới lớn. Kết quả bị sặc khói, ho đến không ngừng, thậm chí ngay cả mắt cũng đỏ lên, rất hợp với bộ dạng nghèo túng của anh giờ này.
Lúc Trần Hoa Nghiên vội vã chạy tới lúc nhìn thấy tình cảnh này.
“Tại sao anh biến thành như vậy?” Anh nghèo túng chán chường như thế Trần Hoa Nghiên chưa từng thấy qua.
Cô biết anh luôn vinh quang sáng ngời, áo sơ mi màu hồng thẳng tắp, thấy thế nào đều là một người đàn ông anh tuấn, có nơi nào như hiên tại, sắc mặt ửng hồng, trong mắt phượng mê người hiện đầy tơ máu, còn một thân toàn mùi thúi.
Mấy ngày nay anh sống như thế nào?
Trần Hoa Nghiên thình lình xuất hiện khiến Phương Lỗi hoàn toàn không có phòng bị.
Nhìn cô, anh biết Phó Quân Quyền quả nhiên không có lừa anh, cả người cô thật gầy đi trông thấy, cho dù trang điểm cũng không che giấu được tiều tụy trên mặt cô, là bởi vì anh giận dỗi cô, cho nên cô mới có thể như vậy?
Phương Lỗi đau lòng khó phải nói lên lời, hay là anh đã làm quá mức?
Hơn nữa vì anh, thậm chí cô làm việc cũng phân tâm để xay ra sai sót. Vốn đó là chuyện không thể nào, bởi vì cô là Trần Hoa Nghiên, công việc kia là mục tiêu hàng đầu của Trần Hoa Nghiên, vì anh lại phạm sai lầm trong công việc, nếu như không phải là quan tâm anh, anh cũng không nghĩ ra có nguyên nhân gì để cô thất thường như vậy.
Vậy mà anh còn chưa kịp mở miệng, lại bị một câu nói tiếp theo của cô chấn động không thể nào tin nổi.
“Phương Lỗi, anh muốn chia tay sao?” Đôi mắt to tròng sưng đỏ nhìn anh, cô chậm rãi mở miệng.
“Anh hiện tại bộ dạng như quỷ này xem ra giống như là muốn chia tay sao?” Phương Lỗi khó có thể tin tiến lên cầm cánh tay của cô, cơ hồ là gầm thét chất vấn.
Nếu như anh vẫn mặt mày vinh quang như cũ, phong thái vẫn như cũ, cô nói ra những lời này anh cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng bộ dáng anh chán chường phiền muộn, còn phiền não không ngừng hút thuốc, một bộ rõ ràng cho thấy khốn khổ vì tình như vậy ở trong mắt cô là muốn cùng cô chia tay? Phương Lỗi nổi giận.
“Vậy là em muốn cùng anh chia tay? Anh cho em biết, Trần Hoa Nghiên, đến chết anh cũng sẽ không cùng em chia tay, em chờ cùng anh cả đời không minh không bạch đi!”
Nói xong, anh còn ngại thiếu ý tứ nặng nề hai mảnh cánh môi khẽ nhếch hung hăng hôn cô.
Khi cánh tay thật chặt ôm cô thì cơn giận của anh lại không khỏi biến mất, bởi vì thân thể cô mỏng manh giống như chỉ cần gió vừa thổi qua sẽ bay đi mất, rốt cuộc mấy ngày nay cô sống thế nào? Đối với cái nhìn chằm chằm của anh, cô rốt cuộc có ăn ngon cơm hay không? Có ngủ ngon hay không?
Càng nghĩ càng không thôi, trên tay vuốt ve cô càng tăng, nghĩ tới vuốt vuốt trên người cô như vậy thịt có thể mọc ra lần nữa hay không, nhưng rất rõ ràng, đây chẳng qua là anh đang vọng tưởng.
~~~ Diễn đàn Lê Quý Đôn ~~~
Trần Hoa Nghiên bị anh hôn không thở nổi.
Thật ra thì cô cũng không muốn hỏi anh muốn chia tay phải không, nhưng mà mấy ngày nay anh lạnh nhạt đối đãi với cô, Chị Phương lại đả kích, hơn nữa mới vừa nãy anh nhìn thấy cô, trên mặt lộ vẻ ảo não, cảm xúc dồn dập ùa tới cơ hồ ép cô không thở nổi, cho nên mới không chút nghĩ ngợi hỏi thẳng ra vấn đề như vậy.
Thật may là anh hủy bỏ, hơn nữa còn nói đến chết cũng sẽ không cho cô chia tay, vậy có phải đại biểu Phương Lỗi nguyện ý đi cùng với cô đời này đều không tách ra hay không?
Cô rất kích động, mấy ngày nay buồn rầu không vui lập tức liền bị anh tiêu trừ, hiện tại trong mắt cô cũng chỉ còn lại người đàn ông cô yêu này.
Đúng, không chỉ là thích, mà là yêu.
Mấy ngày nay anh lạnh nhạt gần như làm cô gấp muốn chết, cô không thể không có anh, cô đã hiểu đạo lý này thật sâu. Chị Phương muốn cô cùng anh chia tay, chuyên chú sự nghiệp, nhưng cô không chịu, cô thà không được thành công, thà phải rời đi công ty bây giờ, chỉ là một Tiểu Ma Quái của riêng mình anh cũng được.
Nụ hôn nóng bỏng thoáng dừng, nhưng Trần Hoa Nghiên nhưng không muốn rời khỏi đôi môi của anh, chủ động hôn anh, nhiệt tình cuốn lấy môi lưỡi, hôn anh, liếʍ mυ'ŧ, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói: “Em nhớ anh, rất nhớ anh, A Lỗi…”
Một chữ nói ra chính là một cái khẽ hôn in ở trên môi của anh.
Cô nhiệt tình trước nay chưa từng có, thiết tha như vậy, quyến luyến như vậy làm cho Phương Lỗi không thể nào kháng cự nổi, du͙© vọиɠ bên trong thân thể hừng hực vì cô mà bốc cháy lên.
Phương Lỗi ôm cô, một bên hôn một bên lảo đảo chạy vào trong phòng nghỉ.
Vừa đi vào phòng nghỉ ngơi, anh dùng chân đóng cửa lại, bắt đầu cởi y phục trên người cô.
Trần Hoa Nghiên cũng thế, vội vã cởi hết đồ của anh, vội vàng muốn cảm giác tất cả của anh, không có bất kỳ băn khoăn, không có bất kỳ thời gian để suy nghĩ, trên người hai người liền không mảnh vải che thân, Phương Lỗi đè cô vào mặt giường mềm mại, bàn tay trên lãnh địa thuộc về mình tuần tra, môi mỏng còn lại bị cô vững vàng cắи ʍút̼, không cách nào hôn Tiểu Quả đáng yêu đứng thẳng trước ngực cô.
Bàn tay ấn lên chỗ kín giữa đùi cô, cảm giác ướŧ áŧ này để cho anh cũng kềm nén không được nữa, lấn người thẳng tiến, ước chừng thời gian mấy ngày không có thân cận cùng cô, hiện tại so với bất kỳ thời gian nào anh đều muốn vội vàng, chỉ là một lần thẳng tiến, anh liền hối hận.
Bởi vì thủy dịch cô tiết ra chưa đủ, khi anh mạnh mẽ đâm tới tiến vào bên trong cô thì cô không thể tránh khỏi bị đau rồi, bắp thịt giữa hai chân của cô không nhˮ được mà căng thẳng, liên đới bọc anh thật chặt dũng đạo cũng kịch liệt co rúc lại, kẹp chặt đầu da anh tê rần, thiếu chút nữa cũng không trông nom không để ý mà xông lên.