“Chị Phương, em không phải thần tượng.” Cô không phải thần tượng, không phải ca sĩ, không cần có hàng loạt người trẻ tuổi ủng hộ, cô chỉ là một người mẫu, chỉ cần làm tốt bổn phận chính mình, chụp tốt hình quảng cáo mà thôi.
“Em không phải là thần tượng, nhưng cũng không thể nói yêu đương, mặc dù giải trí Tinh Mộng không có quy định rõ ràng nghệ sĩ không được nói chuyện yêu đương, nhưng em cũng nhìn thấy, giữa bọn họ nói yêu đương có bao nhiêu? Không phải Chị Phương thích nói em…em bây giờ đang thời khắc quan trọng phát triển sự nghiệp, có rất nhiều chuyện cần em đi làm, chuyện yêu đương như vậy trễ mấy năm nữa cũng không sợ.”
Trễ nữa mấy năm, cô có thể tìm một người khác giống như Phương Lỗi đối tốt với cô như vậy sao? Trần Hoa Nghiên không cho là có thể, “Không, Chị Phương, em sẽ không cùng Phương Lỗi chia tay, em cho là em có thể quan tâm cả tình yêu lẫn sự nghiệp, em sẽ không bởi vì anh ấy mà làm hỏng công việc, nhưng cũng sẽ không bởi vì công việc mà bỏ quên anh ấy.”
“Alice, làm sao em còn không hiểu, nếu như em để 100% tinh lực trên công tác này, vậy chỉ có trăm lợi mà không có một hại, ngược lại, em phân chia tinh thần ra cho anh ta, thì không thể toàn lực ứng phó phát triển sự nghiệp của em, hơn nữa em suy nghĩ một chút, sau này công việc phần lớn đều cần bay đến nước ngoài chụp ngoại cảnh, như vậy chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh ta là đàn ông, có thể chịu đựng tịch mịch không có em sao?”
“Anh ấy không phải là người như thế.” Trần Hoa Nghiên tin tưởng anh, cho nên trả lời lại như đinh chém sắt.
“Anh ta không phải là người như thế, em biết chắc sao? Con người sẽ thay đổi, có thể một tháng đầu tiên, hai tháng anh ta có thể giữ được, nhưng về sau thì tế nào đây? Em có thể xác định một năm hai năm anh ta còn giữ được sao? Chớ đừng nói chi là anh ta có sự nghiệp có nhà cửa, hơn nữa dáng dấp cũng không kém, người đàn ông như vậy sẽ thiếu người phụ nữ sao? Hơn nữa em cho rằng em sẽ không vì anh ta mà ảnh hưởng công việc của em, vậy em nói, mấy ngày nay lúc chụp hình lòng của em không có ở đây là thế nào?” giọng của Chị Phương nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
Trần Hoa Nghiên im lặng, xác thực mấy ngày nay bởi vì cùng Phương Lỗi cãi nhau, lần đầu tiên lúc đang công tác mà thất thần, mặc dù sau đó cô lập tức tỉnh táo lại, nhưng này đã để ấn tượng của chị Phương đối Phương Lỗi giảm bớt đi nhiều, cho là Trần Hoa Nghiên phải cùng Phương Tinh chia tay mới có thể một cách toàn tâm toàn ý chuyên chú ở công việc cùng phát triển sự nghiệp.
Thấy cô không có mở miệng phản bác mình, Chị Phương cho là mình đã thuyết phục được cô, giọng nói cũng chầm chậm mềm xuống.
“Alice, chị cũng là vì tốt cho em, chị muốn để cho em hiểu rõ cơ hội một cái chớp mắt rồi biến mất, nếu như em không có biết cách nắm giữ cho tốt, tương lai nhất định sẽ hối hận, hơn nữa làm người mẫu, thời trẻ qua mau, ai biết ngày mai còn có ai hay không nhớ đến em, cho nên em nên cố gắng chuyên chú hơn trên công tác, em có thể trở thành người mẫu người người đều biết, Chị Phương rất tin tưởng em, cũng ôm kỳ vọng rất lớn ở em. Huống chi em có hỏi qua Phương Lỗi sao? Anh ta cũng nguyện ý chờ em như vậy, chờ em rảnh rỗi thì mới đi theo anh ta ăn bữa cơm, hàn huyên tình trạng gần đây một chút sao?”
Lời nói chị Phương giống như một chi mũi tên nhọn, hung hăng cắm vào bên trong trái tim Trần Hoa Nghiên. Cô không có, cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua anh.
Hiển nhiên cô đã bị Phương Lỗi làm hư rồi, luôn cho là anh nhất định sẽ nhân nhượng cô, cô muốn đi vùng khác chụp ngoại cảnh, muốn toàn lực phát triển sự nghiệp của cô, hai người nhất định sẽ chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng anh nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa còn sẽ rất ủng hộ cô… Cô cứ cho là như vậy. Nhưng câu nói của chị Phương lập tức làm tỉnh cô. Đúng, cô không phải Phương Lỗi, làm sao biết anh rốt cuộc có nguyện ý hay không.
Cô tại sao lại giúp anh quyết định tất cả, tại sao lại nhận định anh nhất định sẽ nguyện ý sống cuộc sống như vậy, chỉ bằng quá khứ anh luôn nhân nhượng cô, cưng chiều cô sao?
Trần Hoa Nghiên chưa từng có một khắc là như thế là không xác định.
Chị Phương thấy thế cũng không nói cái gì nữa, lẳng lặng rời đi nhà trọ Trần Hoa Nghiên.
Chị Phương rời đi lúc nào, Trần Hoa Nghiên cũng không có chú ý tới, cô quá mức chuyên tâm suy nghĩ chuyện này.
Sau khi cô cùng Phương Lỗi ở chung một chỗ, căn bản cũng không có nghĩ tới vấn đề tách ra này, bởi vì Phương Lỗi đối với cô mà nói đã là một phần không thể thiếu trong sinh hoạt hàng ngày.
Đuổi anh trở về nhà, trong nhà thiếu vắng hình bóng của anh cô đã khổ sở vô cùng, giống như thiếu hụt cái gì đó, mà mấy ngày cãi nhau này đã đem lòng tin của cô phá hủy hoàn toàn, để cho cô không có cách nào không suy nghĩ lung tung.
Chị Phương phân tích một phen đã đem lòng tin của cô lập tức toàn diện tan rã không còn gì cả.
Cô hoảng loạn, móc ra điện thoại gọi Phương Lỗi, chỉ là anh không có hết giận, không chịu nghe điện thoại của cô. Nước mắt tràn mi, cô nắm điện thoại di động, không cách nào nhẫn nại.
Tiếp theo, cô cầm điện thoại di động cùng túi xách, vọt ra khỏi nhà, thẳng hướng phòng khám bệnh của anh mà đến.
“Tôi nói nhị thiếu gia cậu nha, cậu tất yếu hẹp hòi như vậy sao? Chỉ là một chuyện rất rất nhỏ so với hạt mè hạt đậu còn nhỏ hơn việc gì phải ghi hận lâu như vậy?” Đầu điện thoại bên kia, Phó Quân Quyền rất bất đắc dĩ.
“Hạt mè hạt đậu? Cậu có bị người phụ nữ của mình đuổi ra khỏi nhà, liền cả toàn bộ hành lý ném tới trên người cậu, cậu không bực được không?” Phương Lỗi trên miệng ngậm ư, hỏi ngược lại Phó Quân Quyền.
Thật ra thì anh đã cai thuốc lâu rồi, chỉ là mấy ngày nay buồn bực trong lòng để cho anh không nhịn được lần nữa cầm lên bao thuốc lá, bắt đầu hút thuốc.
Phó Quân Quyền hơi chậm lại, nếu như người phụ nữ của anh dám đối với anh như vậy, anh làm tuyệt đối không chỉ là giận dỗi thôi đâu, nhưng bây giờ là anh đang là người ngoài chuyện, khuyên hợp không khuyên cách giải, cho nên anh làm mặt dày, nói trái lương tâm, rất trái lương tâm nói, “Dĩ nhiên không nổi giận, làm sao có thể tức giận cô ấy, bởi vì cô ấy muốn tốt cho cậu. Vốn là trong vòng thị phi, cậu thân là người ngoài, nhất định không có thói quen bị đám chó săn điên cuồng đuổi theo chín cây số, chỉ vì chụp một tấm hình, cô ấy làm tất cả như vậy đều là muốn bảo vệ cậu thôi, hơn nữa cậu suy nghĩ một chút, cô ấy nếu là không quan tâm cậu, mới sẽ không quản cậu có thể bị đám chó săn đuổi theo tìm hiểu hay không, thiếu chút nữa còn xảy ra tai nạn xe cộ nữa.”
Không ngừng “Sao” tới “Sao” đi, khiến tâm tình Phương Lỗi càng thêm uất ức, quả muốn ôm điện thoại mắng to Phó Quân Quyền một câu nói “Mẹ của ngươi”, nhưng anh vẫn là nhịn xuống.
Anh biết Trần Hoa Nghiên làm như vậy là vì anh, vì bảo vệ anh cùng người nhà của anh, nhưng là thân là một người đàn ông, phải dựa vào một người phụ nữ bảo vệ, tương lai anh còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa? Huống chi thời điểm khi anh biết cô đã biết cô là người mẫu, là một nhân vật công chúng, sau khi cô thành công sẽ mang đến phiền toái cùng với rất nhiều vấn đề, toàn bộ anh đều có nghĩ tới, cũng không thấy có vấn đề gì, toàn bộ đều có thể giải quyết xong.
Nhưng tại sao cô không một câu quan tâm anh, vì tốt cho anh, cũng không nghe ý kiến của anh, đem anh đuổi đi? Kế tiếp cô có thể lại vì tốt cho anh mà yêu cầu chia tay hay không?
Phương Lỗi cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng nuông chiều cô như vậy, nếu không đã có một lần tức có lần thứ hai, Tiểu Ma Quái bị làm hư liền tuyệt đối làm được ra chuyện này, cho nên dù cho từng tế bào toàn thân đều reo hò muốn cô, muốn gặp cô, anh vẫn phải hạ quyết tâm không trả lời điện thoại, không nhắn tin, khư khư cố chấp cùng cô giận dỗi.
“Nhị thiếu, cái người này vài ngày không thấy cô cho nên không biết cô rất đáng thương, cả người gầy đi một vòng lớn không nói, công việc càng thêm liên tiếp phạm sai lầm, bị người đại diện của cô cùng với cấp trên thay nhau trách cứ, hơn nữa còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, lúc nào cũng có thể đem cô đóng băng, không cho cô nhận công việc nữa. Cô ấy vì cậu mà gầy đi một vòng, lại vì cậu mà liều mẮg làm việc liên tục, chẳng lẽ cậu đã có một tấc lại muốn một thước, chẳng quan tâm sao?”