Lộ Nam xoay đầu đi, cưỡng bách chính mình không đi nhìn Tô Bắc.
Anh nghe thấy âm thanh rất nhỏ sau lưng, tựa hồ là Tô Bắc đang xoay người.
Trong đầu anh một mảnh hỗn loạn, giống như hồ nhão.
Còn không đợi anh sửa sang lại một chút ý nghĩ, đột nhiên nghe thấy “rầm” một tiếng, là âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.
Lộ Nam đột nhiên xoay người, liền thấy, trên giường đã không thấy thân ảnh Tô Bắc, chăn chỉ còn lại có một góc lưu lại trên giường.
Lộ Nam giật mình đi đến bên kia giường, thấy Tô Bắc cuốn chăn, nằm trên mặt đất.
Tựa hồ là vừa rồi lúc ngã xuống, cô bị đυ.ng đầu, Tô Bắc nhắm mắt lại, một bàn tay xoa đầu.
Chẳng qua, phỏng chừng là đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, động tác của cô trở nên an phận hơn nhiều.
Lộ Nam vô ngữ lắc đầu, đi qua, bế Tô Bắc đặt lên trên giường lần nữa.
Lộ Nam nhìn không chớp mắt Tô Bắc trên giường.
Qua một hồi lâu, Tô Bắc an tĩnh nằm ở trên giường, hẳn là hiệu quả thuốc phát huy tác dụng, cô chậm rãi ngủ đi.
Lúc Tô Bắc ngủ dậy, trời đã tối rồi.
Cô cảm giác giống như là đánh một trận với người ta, cả người mỏi mệt vô lực.
Cô tùy ý xoay người, tay giống như chạm vào thứ gì.
Tô Bắc như là điện giật, đột nhiên rụt tay về, đầu óc cô đều trở nên thanh tỉnh lên.
“Ai!”
Trong bóng đêm, giọng nói Tô Bắc mang theo một chút hoảng sợ, ký ức trước khi ngủ chậm rãi phát lại trong đầu cô.
Cố Thắng Trạch, anh ta…… Chẳng lẽ là anh ta……
Tô Bắc quả thực không dám nghĩ tiếp.
Nhưng cô nhớ rõ, cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô giống như thấy một hình bóng quen thuộc!
Tô Bắc còn đang tiếp tục mâu thuẫn, đèn lập tức sáng lên.
Tô Bắc bị ánh sáng đâm vào mắt, theo bản năng duỗi tay che mắt lại.
Cô thích ứng hoàn cảnh ánh sáng, chậm rãi buông tay ra, liền thấy Lộ Nam mặt vô biểu tình đứng ở trước mặt mình.
Tô Bắc sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi “Đồ vật” chính mình duỗi tay đυ.ng tới, là Lộ Nam?
Nhìn biểu tình giật mình của Tô Bắc, Lộ Nam xoay người.
Giọng nói của anh không hề gợn sóng, mở miệng: “Ngủ ngon không? Ngủ ngon thì đứng lên, chúng ta về nhà cô!”
Tô Bắc “A!” Một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, chính mình ở một nơi xa lạ.
Cô nhìn quanh bốn phía, hẳn là khách sạn.
Cô nhìn chằm chằm lưng Lộ Nam hai giây, tựa hồ hiểu được chuyện gì xảy ra.
Nhìn dáng vẻ, những ký ức hỗn loạn đó của cô là thật!
Lại có thể là Lộ Nam cứu cô.
Tâm tình của cô trở nên có chút phức tạp.
Tô Bắc ngồi dậy từ trên giường.
Cho dù Lộ Nam đưa lưng về phía cô, nhưng thái độ của cô vẫn cực kỳ thành khẩn.
Cô cảm kích mở miệng: “Lộ Nam, cảm ơn anh!”
Lộ Nam đã quen Tô Bắc ngày thường ở trước mặt anh, không lựa lời, giương nanh múa vuốt.
Cô đột nhiên trở nên cảm tính như vậy, anh ngược lại có chút không thích ứng.
Anh xấu hổ ho khan một tiếng, giảm bớt cảm xúc khác thường của mình.
“Đứng lên đi, ba cô đã gọi điện thoại thúc giục!”
Tô Bắc có chút tò mò, lúc cô xảy ra chuyện, đã là ba giờ.
Cô cảm giác chính mình ngủ một giấc cực kỳ dài, cô đoán chừng, bây giờ hẳn là đã thực rất muộn đi.
Cô thử dò hỏi: “Hiện tại mấy giờ?”
Lộ Nam mặt vô biểu tình trả lời: “Còn chưa đến 8 giờ, chúng ta đi nhanh về nhanh, hẳn là có thể về nhà trước 10 giờ!”
Tô Bắc gật gật đầu, còn không tính là muộn.