Vợ Yêu Ngọt Ngào: Tổng Giám Đốc Sủng Hôn

Chương 72

Nghe ngữ khí hung ác của Lộ Nam, Phương Bình Diễn nhịn không được rụt rụt bả vai.

Đến tột cùng là người nào vậy, lại khiến Lộ Nam để bụng như vậy, một lời không hợp liền muốn mở tiết tấu mắng người.

Anh tựa hồ cũng ý thức được, người này không hề tầm thường với Lộ Nam, anh nhanh chóng thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, không hề nói giỡn nữa.

Phương Bình Diễn thử dò hỏi nói: “Gần đây có người nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới, nghe nói có thể hóa giải dược tính của loại thuốc đó, đương nhiên cụ thể thế nào tôi cũng không biết, cậu muốn thử một lần không?”

Lộ Nam nghẹn một bụng hờn dỗi: “Đừng nhiều lời, có thuốc liền nhanh đưa tới khách sạn Đế Tước!”

Phương Bình Diễn cười một tiếng: “Được rồi, tôi lập tức tới ngay! Thuận tiện nhìn xem đến tột cùng đối phương là thần thánh phương nào!”

Nói xong, anh dừng một chút, lại hỏi một câu: “Đối phương là nam hay là nữ?”

Lộ Nam ngẩn ra.

Trên mặt anh thoáng hiện đỏ ửng khả nghi: “Lăn!”

Phương Bình Diễn cười ha ha lên: “Ai ui ui, thẹn quá thành giận sao!”

Anh nói xong, liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Anh quá hiểu tính nết Lộ Nam, nếu anh không cúp điện thoại, phỏng chừng cách di động cũng có thể bị anh ta ăn tươi nuốt sống.

Phương Bình Diễn tới khách sạn lớn Đế Tước, anh mới vừa lên lầu, liền thấy Lộ Nam giống như một vị thần cửa, đứng thẳng tắp ở phòng cửa tổng thống.

Anh tò mò duỗi đầu vào trong: “Thật là tò mò, đến tột cùng là ai, lại có thể tiến vào phòng tổng thống của cậu!”

Lộ Nam đá quá một cước, Phương Bình Diễn nhanh nhạy tránh ra.

“Nhanh đưa thuốc lại đây, đừng lề mề!”

Phương Bình Diễn duỗi tay đưa qua một cái bình nhỏ màu trắng, Lộ Nam bắt tới trong tay, trực tiếp đóng cửa lại, lưu lại Phương Bình Diễn ở ngoài cửa, vẻ mặt tò mò.

Hôn lễ của Lộ Nam và Tô Bắc, bởi vì Lộ Nam không đồng ý, cho nên cơ bản không có mời người ngoài.

Phương Bình Diễn hoàn toàn không biết, nhà họ Lộ nhiều thêm một người con dâu.

Lộ Nam cầm thuốc đi vào, thấy Tô Bắc đã quần áo nửa lộ, cô thần sắc mê ly, tựa hồ đã không thể nhận ra ai.

Lộ Nam nhanh chóng rót ly nước, cầm qua, nâng Tô Bắc dậy.

Anh nhẹ giọng: “Tới, ngoan! Trước uống thuốc, uống thuốc sẽ không khó chịu nữa!”

Chính Lộ Nam cũng không có nhận thấy được, đến tột cùng giọng anh có bao nhiêu ôn nhu.

Tô Bắc không thoải mái vặn vẹo thân thể, Lộ Nam cố định đầu nhỏ của cô, nhét thuốc vào miệng cô, nhanh chóng bưng ly nước lại đây, đút cô uống nước.

Chất lỏng lạnh lạnh uống đến trong bụng, Tô Bắc tựa hồ tìm về chút thần chí.

Cô duỗi tay kéo cái ly qua, tự mình uống một ngụm.

Sau khi uống xong, cô liền trực tiếp buông lỏng ra.

Lộ Nam nhanh chóng cầm chắc ly nước.

Tô Bắc xoay đầu sang một bên, môi cô, nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt Lộ Nam, Lộ Nam cảm giác trên mặt như là bị lông chim lướt qua, mềm nhẹ tinh tế.

Lỗ tai anh, sinh ra màu đỏ nhàn nhạt.

Anh nhanh chóng đặt ly nước ở trên tủ đầu giường, bế Tô Bắc nằm thẳng.

Tô Bắc an tĩnh nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn ửng hồng.

Lộ Nam cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nụ hôn lơ đãng vừa rồi, làm trong lòng anh sinh ra một loại khô nóng khó hiểu.

Anh đột nhiên lắc đầu, tự chủ của anh đều phải mạnh hơn người bình thường, cho nên, cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Chỉ là mấy ngày nay, trong lòng anh liên tiếp ngo ngoe rục rịch, làm anh không thể nào nhịn được.