Chương 30
Edit: Gián cung đìnhBeta: RedHorn
Đề tài sinh lão bệnh tử này, khi ở nhân gian bọn họ chưa từng nói qua.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thường xuyên lên chiến trường, sau khi hắn thành thân với Tiểu Phượng Hoàng cũng xuất chinh hai lần, một lần là ngày sau đại hôn, một lần là hắn mang theo Tiểu Phượng Hoàng về Giang Nam chơi; Tiểu Phượng Hoàng đem hạt châu hộ mệnh của mình làm vòng cổ cho hắn đeo, từ đó đến nay Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn luôn mang theo bên người.
Tiểu Phượng Hoàng chưa bao giờ nói, nhưng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hiểu được rằng y vẫn luôn lo sợ một điều. Ngày thường không có chiến sự, Tiểu Phượng Hoàng nghĩ đến việc hắn từ doanh trại kỵ mã về nhà phải băng qua một vách núi cao thăm thẳm, mỗi buổi tối khi đã vào giấc ngủ y vẫn luôn giật mình tỉnh dậy, rồi sau đó chạy ra nhìn đường, ngồi bất động không muốn quay về phòng.
Ban đầu Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỗi ngày vội vã về nhà vì nghĩ Tiểu Phượng Hoàng nhất định sẽ vui vẻ, không ngờ chính vì điều này mà y cùng mình nháo loạn. Từ đó về sau hắn nghe lời Tiểu Phượng Hoàng, đi xe ngựa trở về, tuy chậm nhưng cũng không quá lâu.
Hắn nói cho chính mình, cũng nói cho Tiểu Phượng Hoàng rằng: "Ngày mà chúng ta ở bên nhau còn dài lắm, không ít hơn một chốc này, đúng không?"
Sau đó Tiểu Phượng Hoàng càng yên tâm hơn.
Hai người vượt qua những năm đầu ấy như keo sơn, một khắc xa nhau cũng thấy luyến tiếc, Tiểu Phượng Hoàng yên lòng, còn học được cách chạy ra ngoài chơi, có đôi khi y la cà trong thành chủ, ngẩn ngơ thật lâu, có nhiều lần khi Tϊиɧ ɖϊ©h͙ quay về không thấy người đâu, vẫn là phải chạy vào trong thành tóm Tiểu Phượng Hoàng đang chơi mạt chược với đám hạ nhân đem về.
Có đôi khi y sẽ cùng chơi mạt chược với tiểu quân sư họ Tang kia, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng lười quản, không quấy rầy người ta hưng trí, vì thế cùng Tạ Duyên ngồi một bên cùng xem người nhà mình cao hứng chơi mạt chược. Hai người bọn họ cũng không nói gì nhiều, nói xong chính sự liền chuyển sang cuộc chiến bên kia, lâu lâu còn chỉ điểm vài câu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vốn thông minh, từ nhỏ ở trong thâm cung xem người đấu ta đấu, thêm Tiểu Phượng Hoàng có vận khí tốt, mỗi lần lấy bài đều là bài đặc biệt tốt. So với hai người kia, thiếu thành chủ và tiểu quân sư không có thời gian chơi đùa nên cũng chưa từng chơi mạt chược, lại nói đến vận khí của tiểu quân sư cũng thuộc loại bình thường. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và y liên thủ, đánh cho tiểu quân sư không còn quần để mặc.
Tiểu quân sư chạy theo bọn họ thương lượng: "Tiền lương của ta bị thua hết rồi, thành chủ lại là quỷ hẹp hòi, sẽ không cho ta phí tổn thất, lần sau nếu thua nữa thì ta trả bằng một cái bánh trung thu được không?"
Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ đáp ứng, đồng thời hứa hẹn nếu mình thua thì sẽ cho tiểu quân sư một cuốn truyện. Tiểu quân sư sau này thắng được một tập tranh liên hoàn bản đơn lẻ, nhờ vào khổ học đánh mạt chược, cuối cùng cũng có thể đánh ngang tay với Tiểu Phượng Hoàng. Mỗi người đều vui vẻ ôm tập tranh của mình, người thì đem được cả sọt bánh trung thu về ăn.
*tranh liên hoàn: dựa theo tình tiết câu chuyện mà đưa ra rất nhiều bức tranh, mỗi bức tranh đều có kèm chữ giải thích, hiểu nôm na là truyện có minh họa bằng tranh
Vì sọt bánh kia mà Tiểu Phượng Hoàng béo lên không ít, từ đó ồn ào đòi giảm béo, mỗi đêm mặc xiêm y đỏ thẫm nhảy múa cho hắn xem, Hồ Toàn vũ, Nghê thường vũ y, vừa có nét hồn nhiên lại pha trộn một chút kiều diễm lẳиɠ ɭơ, bao nhiêu phong tình khỏi phải nói. Tiểu tử kia dùng biện pháp vụng về mà câu dẫn hắn, vừa vặn Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được ăn no nê.
Có vợ, có bằng hữu, thân thể khỏe mạnh, cuộc sống trôi chảy, hạnh phúc chỉ cần như thế là đủ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thường chẳng phân biệt giờ giấc hay thời điểm cứ xoa xoa Tiểu Phượng Hoàng, lúc thì niết cánh tay, lúc thì bẹo hai má. Tiểu Phượng Hoàng thường quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc: "Ngươi sao vậy Vi Kiêm?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không đáp, chỉ nở nụ cười.
Muốn nhìn ngươi có phải là sự thật hay không.
Nghĩ muốn xác nhận xem cuộc sống hạnh phúc này có thật sự hiện hữu hay không. Hắn chưa từng mơ thấy cuộc sống hiện tại, chỉ sợ là mộng, mà mộng thì nên dừng lại thôi.
Cũng may là thật.
Red: Tôi là tôi thấy có điềm rồi, mấy cậu lo đội mũ bảo hiểm đi! -_-
- ---------------------------------------------------------------
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dỗ Tiểu Phượng Hoàng hơn nửa ngày, bảo Tiểu Phượng Hoàng đừng khóc nữa nhưng nó vẫn khóc đến kinh thiên động địa.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa dỗ vừa nhặt các hạt nước mắt bỏ trong tay, chờ Tiểu Phượng Hoàng bình tĩnh lại liền đưa cho nó nhìn: "Đừng khóc, ngươi xem đây là Phượng hoàng lệ, lần trước ngươi nói rất đáng giá, ta đều giúp ngươi nhặt hết lên này. Đến, cho ta ôm tiểu tròn tròn một cái, được không?"
Tiểu Phượng Hoàng xem xét Phượng hoàng lệ trong tay hắn, đầu tiên là giật mình sửng sốt một chút, sau đó lại khóc: "Ta khóc đến thế này mà ngươi còn tâm tư đi nhặt nước mắt của ta, còn muốn bán kiếm tiền, ngươi căn bản không phải là một phu quân tốt mà!"
Vừa khóc vừa đập cánh lung tung vào lòng Tϊиɧ ɖϊ©h͙, từ ngực lủi lên đến cổ, ở hai má hắn cọ tới cọ lui như ôm người kia một cái. Nó vẫn nghe rõ câu sau Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dở khóc dở cười: "Ngươi nói ngươi có hư lắm không hả? Lần trước ta chọc ngươi khóc, chỉ lo dỗ ngươi không lo nhặt, ngươi khóc càng dữ, nói ta không chỉ đốt trăm vạn linh thạch của ngươi thành tro còn không giúp ngươi nhặt Phượng Hoàng lệ; lần này ta nhặt cho ngươi, ngươi lại nói ta không tốt, không dỗ ngươi, con chim hư này sao lại nói chuyện không có đạo lý vậy?"
Tiếng khóc Tiểu Phượng Hoàng dần nhỏ lại, nó trộm nâng đôi mắt đậu đen lén nhìn Tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiếp đó anh anh nức nở, bất quá không còn căng thẳng như lúc đầu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem pháp khí cầu mây ra uy hϊếp: "Còn khóc ta liền giam lại."
Tiểu Phượng Hoàng không tình nguyện ngưng gào khóc, cúi đầu nhìn quả cầu mây, ghét bỏ dùng móng vuốt nhỏ đạp qua chỗ khác, sau đó tội nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn: "Phu quân, ta không muốn bị nhốt."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thở dài, đem quả cầu biến nhỏ thêm một chút, đưa cho Tiểu Phượng Hoàng: "Vậy ngoan một chút, sau này sáng sớm không được hót, biết không? Cái này cho ngươi chơi."
Tiểu Phượng Hoàng đem quả cầu gảy gảy, rồi lại ngẩng đầu, đôi mắt đậu đen ngập nước: "Phu quân, ta còn muốn một cái khung leo trèo cho chim chơi nữa, có được không?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghĩ nghĩ: "Được."
Dựa vào quả cầu này, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và Tiểu Phượng Hoàng chính thức coi như thương lượng thành về việc thời gian thức dậy. Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu biết giờ Mẹo là quá sớm, nên mỗi ngày bước nhỏ chạy ra ngoài một vòng, ăn mấy khỏa hạt rồi mới chạy về đánh thức Tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nó cũng không hót kêu nữa mà mang một thân hơi lạnh chạy tới bên gối Tϊиɧ ɖϊ©h͙, áp cái bụng tròn xoe lên má hắn. Nếu nó ở dạng người thì trực tiếp nằm trong lòng Tϊиɧ ɖϊ©h͙, rồi thò người ra lấy cuốn sách nằm đọc. Đợi cho đến khi thời gian không sai biệt lắm liền chọt Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vài cái: "Vi Kiêm, buổi sáng tốt lành."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật vừa lòng.
Nhưng mà tiệc vui mấy cũng chóng tàn, không quá vài ngày, Tiểu Phượng Hoàng phát hiện Tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng ngày càng lười - ỷ mình có quả cầu pháp bảo, hắn dám lấy da^ʍ uy trấn áp không cho nó rời giường: "Ngủ thêm tí nữa, tí nữa thôi, ngươi bồi ta được không? Ngươi đã từng nói một tháng ta có bảy lần lười mà." Quả thực là được một tấc muốn tiến một thước.
Tiểu Phượng Hoàng vạch trần: "Tháng này ngươi đã qua bảy lần rồi Vi Kiêm."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói: "Này không là vấn đề."
Nói xong, hắn tiện tay dẫn xuất Tinh Bàn, làm cho Tiểu Phượng Hoàng lần nữa xem một tháng mới lại bắt đầu...
Tiểu Phượng Hoàng hóa hình người, cố gắng tha hắn từ giường đứng lên: "Không được, Vi Kiêm! Gần đây Nguyệt Lão mỗi ngày chạy tới đây, luôn hỏi ta có phải trên mặt hắn có thêm nếp nhăn hay không, ta cũng cảm thấy được hình như hắn cũng muốn già đi, như vây vậy không tốt, ngươi không thể vì không vào triều sớm và cướp đi thời gian của người khác như vậy, dung mạo rất trọng yếu đó."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỏi: "Trọng yếu bao nhiêu?"
Tiểu Phượng Hoàng chống má nhìn hắn có chút thẹn thùng: "Ngươi thích ta như vậy, khẳng định là bị sắc đẹp của ta mê hoặc."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "..."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dĩ nhiên hiểu điều này: "Ta không cướp đoạt đâu, ta chỉ khiến tốc độ quay của Tinh Bàn nhanh hơn, sau này cũng sẽ trì hoãn. Đến lúc đó một ngày sẽ rất dài, không phải rất tốt sao?"
Tiểu Phượng Hoàng: "Sao..."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giải thích: "Đến lúc đó ta có thể ngủ nhiều thêm, ngươi có thời gian chơi nhiều hơn, ta cũng có nhiều tinh lực để chơi với ngươi, có tốt hay không chứ?"
Tiểu Phượng Hoàng bị hắn kéo lại, nghe hắn nói cũng có chút đạo lý. Ánh mắt y bỗng nhiên lóe lên tia cảnh giác: "Vi Kiêm, sao ta cứ cảm thấy ngươi gạt ta?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chống má nhìn y: "Phu quân của ngươi có bao giờ gạt người không?"
Tiểu Phượng Hoàng do dự: "Không, không có."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhéo nhéo má hắn: "Đó là đương nhiên, ngoan nào."
Kết quả, sau một đêm, Tiểu Phượng Hoàng dùng não nhỏ của mình tích cực suy nghĩ - căn bản Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang đùa y, còn dám đánh bài tình cảm với y. Y có chút tức giận, vì thế mỗi ngày đều biến thành chim nhỏ, chϊếp chϊếp kêu hắn rời giường.
Sáng sớm hôm sau, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang nửa mê nửa tỉnh liền bị âm thanh thanh thúy đánh thức, tay hướng lên đầu mình chụp một cái, chuẩn bị đem cục nắm này xuống nặn một cái, nhưng Tiểu Phượng Hoàng linh hoạt chạy trốn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chỉ cảm thấy tay đυ.ng tới cánh nhỏ rồi nhưng Tiểu Phượng Hoàng quá linh hoạt né tránh.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoàn toàn thanh tỉnh, đứng dậy bắt Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Phượng Hoàng đứng một bên cất giọng ca vàng, một bên kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Ngươi là phu quân gạt người! Ngươi không tự ngẫm lỗi của ngươi đi, ngươi không phải là một phu quân tốt!"
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng tung cánh nhắm bên ngoài chạy ra, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiện tay quơ một cái áo choàng đuổi theo, thấp giọng uy hϊếp: "Con chim hư này, hôm nay ta phải bắt ngươi vân vê nhào nặn mới được..."
Cùng lúc đó, hắn thấy Tiểu Phượng Hoàng bỗng nhiên quay đầu lại, cục nắm bay thẳng vào trong lòng ngực hắn, một phát biến thành người, khiến hắn phải lùi về sau nửa bước.
Mềm mại ngã vào lòng hắn, giống như gió xuân khẽ lướt qua.
Một tiếng loảng xoảng vang lên ở dưới hành lang, Tiên nga trợn mắt há mồm đánh rơi chiếc thau rửa mặt.
Tiên nga nghiêm túc nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó cúc cung nói: "Thực xin lỗi đã quấy rầy, Đế quân, Phượng Hoàng tròn tròn, ta đi ngay."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn thiếu niên trước mắt chỉ mặc một kiện xiêm y, lại nhìn thau nước cô đơn lẻ loi nằm trên hành lang. Trầm mặc.
Cảnh này sao nhìn quen quen.
Tiểu Phượng Hoàng đem mặt dán sát lại, hai cánh tay choàng qua bờ vai hắn, phi thường nhiệt tình: "Đến đến đến, ngươi nhào nặn ta đi."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn nhìn y, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Ngươi tưởng ta không dám?"
Tiểu Phượng Hoàng thẹn thùng: "Không có, đến đây đến đây. Ngươi hôn nhẹ ta xem miệng của ta có phải thật mềm hay không? Thắt lưng của ta có phải cũng nhuyễn lắm không?"
...
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cảm thấy không thể đi xuống thêm nữa.
Hôm sau, hắn chính thức bắt đầu dùng pháp khí, trước khi Tiểu Phượng Hoàng hót, hắn liền cho nó vào trong luôn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ như nguyện ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, sau đó mở quả cầu thả Tiểu Phượng Hoàng ra.
Tiểu Phượng Hoàng ủy khuất vì bị hắn nhốt nửa canh giờ, vừa đi ra liền cắm hai cánh nhỏ bên thắt lưng - mặc dù nó tròn vo không thấy lưng đâu, chính thức tuyên chiến với Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Phu quân, dù sao cũng là lời khuyên nhủ vợ chồng, ta sẽ không dễ dàng buông tha đâu!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỉm cười: "Tốt, ta chờ. Hôm nay ngươi muốn ăn hạt hay cùng ta dùng bữa? Đồ ăn sáng hôm nay có anh đào, ta nghe cung nhân nói là món ngươi thích."
Tiểu Phượng Hoàng lập tức bị dời đi lực chú ý: "Ta cùng ngươi ăn."
Sau khi Tiểu Phượng Hoàng biết biến thành người không lâu, cả hai đều đạt thành một loại ăn ý nào đó: bởi vì mỗi ngày Tiểu Phượng Hoàng chỉ có thể biến một lần, hình chim và hình người sẽ quyết định lượng thức ăn cả ngày như thế nào, nếu là hình chim nhỏ thì cung nhân sẽ chuẩn bị đồ ăn cho chim, nếu là hình người thì họ sẽ chuẩn bị một phần ăn giống Tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghe nó nói vậy liền đứng dậy mặc quần áo, quay đầu vỗ chim béo ngốc: "Nhanh rửa mặt thay đồ đi, không nhanh đồ ăn sẽ nguội mất, không ngon."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng biến về hình người, bắt đầu mặc quần áo mang giày. Mang được một nửa, y đột nhiên nghĩ tới Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại chuyển đề tài: "Không đúng, Vi Kiêm, ta còn chưa nói xong đâu, ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ kiên trì gọi ngươi dậy."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bất động nhìn y thật lâu, còn giúp y thắt nút áo, thản nhiên đáp: "Ừ."
Tiểu Phượng Hoàng có chút kinh hãi, y quan sát sắc mặt Tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngữ khí mềm đi: "Ta nghe Kim sí điểu chỗ Phượng hoàng Minh tôn nói, Minh tôn nói ngươi không nên ngủ quá nhiều, nếu không buổi tối sức mạnh khống chế Tinh Bàn sẽ bị yếu đi, sức mạnh của Tinh Bàn sẽ ngày càng tăng cao sẽ khiến ngươi hao tổn tu vi vào ban ngày. Hơn nữa nếu ngươi cứ không vào triều, mọi người sẽ lo lắng cho ngươi."
"Lo ta cái gì? Bọn họ càng cao hứng phấn khởi thì có, từ đấy quân vương chẳng tảo triều." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thở dài, giúp y cài nút thắt cuối, sau đó ôm thắt lưng y, trực tiếp nâng người khiêng lên: "Đừng nói nữa, tiểu bại hoại, đi ăn thôi."
Tiểu Phượng Hoàng ở trên vai hắn đập đập: "Như vậy cũng không tốt đối với thân thể ngươi, nếu ngươi già rồi không được, ta đây cũng có chút khó khăn."
"Khó thế nào?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỗng thay đổi tư thế, đem y bỏ xuống, chân bước tới bàn ăn, ôm y ngồi vào trong l*иg ngực.
Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng vụt sáng nhìn hắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ kề sát vành tai y, nhẹ nhàng nói: "Thật muốn cũng không được, có lẽ do phu quân ngươi đã trầm mê mỹ sắc rồi... Nếu mỗi ngày không dậy sớm, vậy sớm muộn cũng bị ngươi gây sức ép tinh tẫn nhân vong. Tiểu yêu tinh ngươi cũng sẽ không thoát nổi quan hệ."
Mặt Tiểu Phượng Hoàng lập tức đỏ bừng.
Rõ ràng đời này hai ngươi cái gì cũng chưa làm, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói càng ngày càng không đứng đắn.
Chẳng lẽ y chính là một tiểu yêu tinh thật sao?
Nhưng y là Phượng hoàng, không phải yêu tinh mà!
Y nhỏ giọng lầu bầu: "Cho nên ta cần phải có một chốt thoát hiểm đó! Không đúng, ngươi là phu quân ta, ta vì cần gì phải làm rõ quan hệ... Nhưng ta cũng phải cần làm rõ..." Y suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu được, cúi đầu: "Vi Kiêm, ngươi lại gạt ta."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem nước anh đào đã lạnh đến trước mặt y, bàn tay vận khí làm ấm, hắn nở nụ cười: "Ai bảo ngươi ngốc như vậy."
- ----------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phát giác sự tình có chút không đúng.
Con tiểu chim ú này vẫn là có chút thủ đoạn mà.
Tiểu Phượng Hoàng tỉnh lại trong hình thái chim nhỏ, lại bắt đầu đứng trên đầu hắn cất giọng ca vàng, chϊếp chϊếp kêu, pháp khí cầu mây liền lạch cạch nhốt nó lại, tiếng chim hót liền ngưng.
Nhưng cùng lúc đó, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại nghe thấy chung quanh mình đều là tiếng chim hót...
"Chiêm chϊếp chiêm chϊếp chiêm chϊếp chiêm chϊếp thu!"
"Kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ kỉ!"
Còn có tiếng của tuyết lang trà trộn vào: ""Ngao ô! Ngao ô ngao ô!"
Giống như mộ rừng rậm náo nhiệt, vạn vật kêu xướng, sinh cơ bừng bừng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "............."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đứng dậy xuống giường, đẩy cửa sổ ra liền thấy bên ngoài là một đàn chim sơn tước, còn có mấy con ngân lang đang nghịch tuyết, đem đình viện của hắn chơi vui đến long trời lở đất.
Từ lúc hắn xuất hiện bên cửa sổ, nhóm tiểu động vật nhanh chóng bỏ chạy, nháy mắt cả bọn biến mất sạch sẽ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghĩ nghĩ, mở quả cầu đem Tiểu Phượng Hoàng thả ra, kết quả chim nhỏ đang ngủ say.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn chằm chằm ó, Tiểu Phượng Hoàng trộm mở con mắt đậu đen trộm coi, vừa thấy hắn lập tức chϊếp chϊếp hai tiếng nói: "Phu quân, để ta ngủ, ngươi đừng đánh thức ta."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙: ".........."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn ghim.
Nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng vô cùng cảnh giác, hai ngày liên tục hắn không nắm được sơ hở gì.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bình tĩnh, buổi tối hôm nay hắn sẽ không giống như hôm trước là tới sáng mới quyết định lên hay không lên triều, hắn cố ý làm trò với tiên nga tiên đồng trước mặt Tiểu Phượng Hoàng: "Nếu ngày mai ta không dậy, không cần gọi ta, ta tiếp tục bãi triều."
Tiểu Phượng Hoàng trừng hắn, còn hắn làm bộ như không thấy.
Đêm khuya, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cố gắng bảo trì thanh tỉnh. Rốt cuộc cũng đợi đến giờ Mẹo, hắn cảm thấy cục nắm nhúc nhích sau đó lén xuống giường.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi mở mắt ra, thấy Tiểu Phượng Hoàng cất cánh bay lên, thuận lợi bay xuyên qua cái lỗ lúc xưa trên cửa sổ lao ra ngoài.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghĩ nghĩ, chuẩn bị khoác áo nhưng hắn lại chần chờ trong chốc lát rồi dừng lại.
Hắn nhìn cái lỗ kia, nghiêng đầu rồi sau đó mặc niệm một đoạn khẩu quyết.
Một lát sau, một cục nắm tròn vo bông xù đen thui vững vàng đáp xuống mặt đất. Trừ bỏ màu lông ra thì nó giống y xì xì Tiểu Phượng Hoàng, trên người tỏa ra hắc khí, đôi mắt đậu đen hôn ám mà nghiêm khắc, còn mang theo tia lãnh đạm.
Cục nắm màu đen lấy tư thái thần tiên hạ phàm, tiêu sái lách qua cái lỗ trên cửa sổ.
Khi nó chui qua cái lỗ, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thầm nghĩ: "Ừm, cũng không mập lắm, quả nhiên chỉ là do lông nhung nhung thôi."
Hết chương 30