Chương 29
Chương 29Edit: Gián cung đình
Beta: Redhorn
Sau cái ngày bàn kế hoạch rời khỏi Giang Lăng, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tạm thời không nói cho Tiểu Phượng Hoàng biết. Hắn cảm thấy được chờ kế hoạch ổn thỏa hết rồi nói cho y biết cũng không muộn.
Tiểu Phượng Hoàng thấy ở Giang Lăng cái gì cũng tốt, nhưng nơi này lại có người làm cho y không muốn nhớ đến, hơn nữa ở đây lại quá đỗi yên bình. Y thích những nơi náo nhiệt, sôi động. Y đợi Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp xếp công việc xong xuôi thì sẽ cùng với phu quân nhà mình chuyển sang nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. Triệt để vứt bỏ những lời đồn đại ác ý, những ánh mắt khinh miệt nơi đây.
Hai người cùng nhau trải qua một mùa Trung thu thật đẹp.
Thiếu thành chủ và tiểu quân sư ấy vậy mà lại tặng bánh trung thu thật, đủ loại đủ kiểu dáng, hương vị thật không tồi. Tiểu Phượng Hoàng thích ăn lạnh, nên sai người truyền tin hỏi cách làm, chính mình cũng tự học làm được mấy cái, mỗi ngày đều nằm trên ghế, cùng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngồi ở đình viện ăn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói: "Trước kia ta chưa từng đón Trung thu."
Tiểu Phượng Hoàng làm ổ ở trong ngực hắn, cùng hắn nằm dài trên ghế, nheo mắt ngắm trăng. Nghe xong lời này, y liền quay đầu hỏi Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Vậy Trung thu ngươi làm gì?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớ lại: "Thời điểm này năm trước ta còn ở phía Bắc đem quân đánh giặc. Còn trước trước nữa, khi ta còn ở trong hoàng cung, chỉ có hai người là ta và bệ hạ. Ta thân là ca ca nhưng từ nhỏ hắn đã bị đưa đến Đông cung để giáo dưỡng, còn ta thì ở phủ đệ trong kinh thành, vì vậy lớn lên rồi vẫn không nhìn thấy nhau. Bữa tiệc đoàn viên Trung thu, trong cung thiết yến, ta chỉ đi vài lần, yến hội hoàng gia ngột ngạt lắm."
Hắn nói một đoạn, Tiểu Phượng Hoàng liền đút một cái bánh hình sừng trâu lạnh lạnh cho hắn, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng dừng lại nhấp một ngụm trà.
Tiểu Phượng Hoàng lại hỏi: "Vậy, Vi Kiêm này, phụ mẫu ngươi thì sao? Phụ thân ngươi là hoàng đế, mẫu thân lúc đầu là Quý phi, sau lại thành Hoàng hậu. Có phải bọn họ giống trong truyền thuyết đều là thần tiên không?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nở nụ cười: "Ngươi cảm thấy ta lớn lên giống thần tiên không?"
Tiểu Phượng Hoàng xem xét hắn, không chút do dự gật đầu khẳng định.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ xoa đầu y: "Ngươi đó, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi và phụ mẫu hắn cũng chỉ là người phàm.
Năm đó trong cung, mẫu thân sinh hạ hắn, lúc đấy nàng chỉ là một phi tần, còn thua cả chức danh Quý phi. Lúc đó Đế hậu tình thâm, Tiên Hoàng hậu ở chôn hậu cung là một mẫu nghi thiên hạ, nghe nói là một người rất đẹp, tính cách vô cùng kiên nghị, trí tuệ, nàng không những viết văn làm thơ mà còn biết cưỡi ngựa bắn cung, ca hát nhảy múa, là một hiệp nữ mà Tiên Đế ngưỡng mộ. Nàng sinh ra một tiểu hoàng tử, vừa là trưởng tử, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi nhưng cũng trầm ổn sắc bén. Chỉ tiếc Tiên Hoàng hậu mắc bệnh qua đời, Đại hoàng tử cũng chết yểu, mẫu tử lưỡng quan đồng táng, cũng chính chuyện này mà Tiên Đế sa sút tinh thần gần bảy năm.
Trong bảy năm này, mẫu thân hắn sinh hạ hắn và đệ đệ, được tấn chức lên làm Hoàng quý phi. Từ đó về sau cũng có nhiều phi tần sinh nở, nhưng nhóm hoàng tử công chúa cứ một người lại một người liên tiếp chết non, chỉ sót lại những người có tư chất bình thường, khó có thể gánh vác được đại sự.
Mắt thấy các trung thần tham nghị việc lập trữ, Tiên Đế hao tâm tổn sức quá độ, rốt cuộc hạ chỉ lập đứa nhỏ mà Hoàng quý phi vừa sinh kia làm thái tử, cũng chính là Tiểu hoàng đế ở hiện tại.
Về phần Tϊиɧ ɖϊ©h͙, khi mẫu thân sinh ra hắn suýt nữa đã bị rong huyết mà chết, cho nên nàng không quá để tâm tới hắn lắm, Tiên Đế kỳ thực rất thích hắn, nhưng tính hắn trời sinh lười biếng, trải qua bao cân nhắc vẫn là cho hắn rời cung.
Ngược lại Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất vui mừng, người ta thường nói người trong Hoàng tộc phải trọng thần kính tử, thế là hắn quán triệt điều này vô cùng triệt để. Cứ mỗi bữa tiệc Hoàng tộc, hắn đều cố gắng cách xa mọi người nhất có thể, xem mình không thuộc về Hoàng thất, người bên ngoài vội vội vàng vàng nịnh bợ bề trên, chỉ duy có hắn là cứ bình đạm thản nhiên.
Càng bình thản, Tiên Đế càng thích hắn, thường triệu hắn vào cung chơi cờ uống rượu: "Tiểu Triệu bây giờ chắc cũng tầm cỡ tuổi con, tính tình hai đứa thật giống nhau. Nó từ nhỏ đã không thích nói nhiều, giống mẫu thân nó, tính tình cũng ổn trọng cương liệt."
Lâm Triệu là tên của người con cả đã mất, hoàng huynh kia vĩnh viễn dừng lại lúc năm tuổi.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỉm cười: "Người nói đúng."
Sau đó Tiên Đế băng hà, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hai mươi lăm tuổi, đệ đệ mười bốn tuổi. Thiếu niên gầy yếu khoác lên bộ Long bào, trở thành vị Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong triều đại; còn hắn thì chinh chiến sa trường, vì hoàng đệ củng cố giang sơn.
Năm thứ nhất, Tiểu hoàng đế triệu hắn vào cung, nói chuyện thật nhiều, thân thiết gọi hắn huynh trưởng.
Năm thứ hai, Tiểu hoàng đế không triệu hắn riêng nữa, hắn cùng hạ thần ở dưới bái kiến, thiếu niên ngồi trên đài cao sâm nghiêm lệ khí, cái loại mệt mỏi này ép người cơ hồ không thở nổi.
Năm thứ ba, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài chinh chiến, đại thắng trở về, cuối năm bắt tay giải quyết nạn đói phương Bắc. Dân chúng ven đường đưa tiễn, danh vọng nhất thời vang xa. Sau đó hồi kinh, ánh mắt Tiểu hoàng đế nhìn hắn cũng đã khác xưa.
Dần dần, hắn không trở về kinh nữa, chuyên tâm quân vụ, tính tình càng thêm lười. Trong kinh có một vài vị trong thần có ý đồ đem nữ nhân đến quý phủ, đều bị Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ chối. Hắn lười thăm dò người ta, hắn lười nịnh bợ các nàng, lại thêm mấy nhà nghe tin phong phanh liền bày mưu tính kế tiến đến muốn mượn sức hắn.
Hắn chỉ cảm thấy mỏi mệt.
Vị lão phó quan ngày xưa đề nghị hắn: "Nếu ngài không muốn cưới tiểu thư khuê các thì ngài cứ tìm một nha đầu dã tử đi, lại nói tiếp, Vương gia à, ngài chẳng lẽ không thích nữ nhân sao? Chẵng lẽ ngài đoạn..."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngẩng người, cảm thấy hơi động.
Đoạn tụ.
Lý do này, không thể không nói là lý do tốt nhất!
Vì thế hắn học các công tử áo quần là lụa, bộ dáng phóng đãng, đi thanh lâu một chuyến. Liếc mắt vào danh sách nhã danh như hoa như ngọc kia, không chút do dự: "Là y."
Hắn chỉ cần tên đầu bảng, tuy chỉ là giả tạo nhưng hắn không thể vứt bỏ kiêu ngạo của hắn.
Vì thế hắn gặp được Tiểu Phượng Hoàng.
Trung thu năm thứ sáu, hắn và Tiểu Phượng Hoàng cùng nhau nằm song song trên ghế ngắm trăng.
Thiếu niên bên người im lặng nghe hắn kể chuyện cũ, bỗng nhiên vươn một bàn tay đến, nắm tay hắn: "Như vậy cũng tốt, lúc trước không ai đón Trung thu với ta cả, ngươi cũng không đón Trung thu với ai, hiện tại chúng ta hai người, không chỉ Trung thu, mà lễ Tết, Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ... Ngày hội nào chúng ta cũng đều có nhau."
Tiểu Phượng Hoàng liếng thoắng kể ra một đống ngày lễ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mỉm cười nghe y nói, vừa ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
Năm nay ánh trăng có hơi ảm đảm, không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng là trời trong vắt nhưng trăng lại cứ như cuối tháng, hơn nữa có xu hướng tối hơn.
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn trăng với hắn.
Một lát sau, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỗng nghe y hỏi: "Vi Kiêm, nếu họa phúc của phàm nhân chúng ta đều do Ti mệnh tinh quân ở âm ty viết, vậy mệnh cách của thần sẽ được ai quản lý?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghiêng đầu nhìn y: "Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ngươi xem, ánh trăng thật ảm đạm, nói không chừng Hằng Nga và Thỏ ngọc rất thương tâm, cũng không biết bọn họ đang gặp phiền phức gì nữa."
Kỳ thật Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không tin quỷ thần này nọ, truyền thuyết và thần thoại đều là truyện trước khi ngủ của tiểu hài tử, nghe một chút liền thôi, hắn đạm mỉm cười: "Ta cũng không biết. Bất quá nếu bọn họ là thần tiên, vậy tất nhiên sẽ có cách hóa giải, ánh trăng năm sau nhất định sẽ sáng hơn."
- -------------------------------------------------------------
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói là làm, hắn hưng trí bừng bừng làm một quả cầu mây thoáng khí, so với Tiểu Phượng Hoàng lớn hơn một tẹo, có thể co duỗi, hắn liền đem đến cho Tiểu Phượng Hoàng xem, uy hϊếp nói: "Từ nay về sau, nếu chưa tới giờ mẹo thì không được hót, hoặc là làm chuyện xấu gì đó, ta liền nhốt ngươi vào trong giam lại, biết chưa?"
Tiểu Phượng Hoàng sau khi tắm xong liền chạy tới bàn làm việc của Tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngồi xem hắn trong phòng binh khí cả đêm, nhìn hắn mân mê làm cái đồ vật kia. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ kết thúc công việc liền quay về tẩm điện, còn y thì cảm thấy mệt mỏi liền biến về hình chim nhỏ, bay đến bên người Tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tiểu Phượng Hoàng vẻ mặt nghi hoặc: "Cho dù ta có vào trong thì ta vẫn hót được mà."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ gõ cái đầu ngốc của nó: "Tuy quả cầu được chạm rỗng, nhưng nó có kết giới ngăn cách âm thanh. Chạm rỗng thế này để ngươi khỏi bị ngột ngạt thôi."
Tiểu Phượng Hoàng thật ủy khuất: "Nhưng mà, ta cũng không phải cố ý đánh thức ngươi mà, ta chỉ muốn nhắc ngươi thượng triều, tục ngữ nói lời thật thì khó nghe, nhưng phu quân à, ta phải hót để ngươi còn làm việc, chứ không ngươi cứ nằm đó không nhúc nhích, ngày nào đó sẽ già đó. Ngươi xem, ngươi đã không được rồi."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang nằm trên tháp, thân thủ nắm Tiểu Phượng Hoàng giơ lên, chăm chú nhìn vào nó: "Tròn tròn, ngươi dám lặp lại hai chữa kia nữa có tin ta cho ngươi thành Phượng Hoàng nướng than không."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng ngậm miệng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ quyết định, hôm nay, vì chính mình, phải tìm lại tôn nghiêm của mình trước mặt Tiểu Phượng Hoàng mới được: "Ngươi biết vì sao không? Tuy rằng ta đã già, đã sống mấy vạn năm rồi, nhưng ta sẽ không có giống với hai chữ mà ngươi nói kia."
Tiểu Phượng Hoàng kháng nghị: "Ngươi không già! Ngươi căn bản không có già, ta còn muốn thành thân với ngươi mà!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nắm hai móng vuốt nhỏ của nó giơ lên, xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại: "Già chính là già, không có gì mà không dám thừa nhận cả. Ngươi muốn xem bộ dáng thật của ta không?"
TPJ kiên định xoay đầu: "Không xem!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dùng ngón tay chuyển đầu nhỏ xoay lại, nhẹ nhàng vuốt: "Nhìn kỹ, Tiểu Phượng Hoàng."
Mái tóc rối tung đen dài nháy mắt biến thành một màu bạc trắng, trừ tóc ra tất cả đều không có gì thay đổi. Tiểu Phượng Hoàng bị hắn ép nhìn, lập tức khóc lên: "Ta không nhìn! Ngươi biến về đi hu hu oa oa!!!"
Phượng Hoàng lệ ngưng tụ thành những hạt châu đỏ sậm mang chút ánh vàng lạch cạch rơi xuống. Tiểu Phượng Hoàng liều mạng dùng cánh nhỏ quệt nước mắt, nức nở nói: "Ngươi không già, không già mà... Ta không cho ngươi già oa oa!!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn nó khóc thật thảm, liền giật mình sửng sốt.
Hắn cảm thấy câu chuyện lại đi lạc đến đâu đâu rồi...
Giống như lần trước hắn lo lắng Tiểu Phượng Hoàng không ăn này nọ, kiên trì nhịn đói giảm béo, lúc đó Tiểu Phượng Hoàng cũng bị hắn chọc cho khóc. Hắn không thể lý giải nguyên nhân vì sao nó lại khóc, lại có cảm giác có chút gì đó đang từ từ thay đổi.
Hắn càng làm, chim nhỏ càng khóc dữ dội hơn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ôn nhu lấy tay lau nước mắt Tiểu Phượng Hoàng, dỗ: "Đừng khóc, ta biến trở về rồi. Ngươi xem, cho dù không biến về, dung nhan ta vẫn không già, chẳng qua chỉ khác màu tóc thôi."
Tiểu Phượng Hoàng thổi ra một cái bong bóng nước mũi: "Ta không cần, không muốn tóc ngươi màu trắng. Ta không cho ngươi già."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đành phải dỗ tiếp: "Không có việc gì, ngươi xem, ta làm sao già được? Ta vô tâm, tự nhiên sẽ không sinh lão bệnh tử, ta là thượng cổ chiến thần, bất lão bất tử, hiểu chưa Tiểu Phượng Hoàng?"
Hắn vốn muốn nói nó thật ngốc, còn định mang một bụng xấu xa để trêu con chim ngốc này chút nữa, nhưng giờ phút này, hắn nhìn bộ dáng khóc chít chít của Tiểu Phượng Hoàng, l*иg ngực bỗng nhiên đau nhói, nơi chưa từng đập kia bỗng nổi lên một mạt đau.
Vừa chua xót, ngọt ngào lại vừa đau đớn.
Hắn vốn định nói: "Ta là thần tiên, ngươi cũng vậy, cho nên chúng ta không ai sẽ già cả.". Nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đổi sang câu khác.
"Ta là Phù Lê Nguyên thủy Đế quân, cùng thiên địa vạn vật đồng sinh, ngươi chính là Đế hậu của ta, cùng ta đồng sinh đồng diệt, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ai cũng sẽ không được rời ai trước. Được không tiểu tròn tròn của ta?"
Hắn hạ mắt, nhẹ nhàng chọt chọt cục nắm nhỏ.
Cục nắm tròn vo đã ngừng khóc. Hai cánh nhỏ cố gắng quạt quạt liều mạng hít khí: "Được, được!!"
Red: Nghe như cầu hôn vậy! =]]]]
Hết chương 29