Tà Long Tôn Muốn Cướp Phi Tử Của Hoàng Thượng

Chương 16: Hoàng Thượng Giá Lâm

Uyển phi thở dài, nói: " Ngươi không cần lo, mấy ngày tiếp theo đừng nấu, tránh để người phát hiện, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ nhịn đói. "

Về sau, Phong Dương cũng không nấu cơm nữa, nàng đem hết cái đống nguyên liệu còn thừa kia, ném hết vào trong vòng tay. Mấy này sau, trời đổ một trận mưa lớn, Phong Dương không vào phòng mà ngây ngốc đứng ở ngoài hậu viện ngẩng đầu nhìn trời,y miên man suy nghĩ, mặc cho nước mưa cứ thế mà làm ướt người.

Uyển phi nhìn Phong Dương cứ ngây ngốc đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì, nàng tức giận, mắng trong lòng: Nghĩ gì thì cũng phải vào phòng đi chứ, cứ đứng giữa trời mưa như vậy không sợ bị bệnh hay sao?

Uyển phi đợi một lúc vẫn không thấy Phong Dương liền tức giận, tay cầm lấy cây dù, hướng Phong Dương mà đi tới.

Nàng cởi cẩm bào, ném lên người Phong Dương, tức giận nói: " Ngươi muốn bị bệnh? Đứng đây làm gì? "

Phong Dương quay mặt sang, đôi mắt óng lệ đang đè nén, nói: " Nương nương, người cũng thấy ta đáng ghét đúng không? Nếu ta không có trên đời này, như vậy bọn họ mới có cuộc sống hạnh phúc. "

Tức giận tiêu tan ngay tức khắc, Uyển phi mặc dù không hiểu Phong Dương đang nói gì, nhưng đôi mắt đang muốn rơi lệ nhưng lại bị kèm nén, giọng nói bi thương đến thống khổ kia làm Uyển phi đau lòng không thôi, nàng rất muốn ôm ngươi kia vào lòng, dùng sự ấm áp của mình để an ủi, đáng tiếc nàng không thể, nàng dù gì cũng là một phi tử, sao lại có thể ôm một cung nữ nhỏ nhoi?

Dù vậy, khi thấy Phong Dương bi thương như thế, lòng nàng vẫn rất đau, nàng rất muốn biết, quá khứ của Phong Dương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có thể khiến một con người luôn lãnh đạm với mọi thứ, ung dung tiêu sái mà sống cuộc sống của bản thân bây giờ lại bi thương đến mức này?

" Ngươi…sao lại bi thương? "

Phong Dương giật mình, quay đầu đi, điều chỉnh lại vẻ mặt, không ngừng mắng bản thân vô dụng, như thế nào lại để lộ yếu đuối trước mặt người khác.

Rất nhanh Phong Dương quay lại, nở một nụ cười chân thành với Uyển phi rồi lảng sang đề tài khác: " Hôm nay, trời mưa lớn, ngày mai ắt sẽ có rất nhiều nấm mọc, nương nương, xem ra ông trời đang giúp chúng ta có lý do rồi. "

" A… " Phải nói Phong Dương lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nếu không phải Uyển phi biết cách nhìn người lâu năm, có thể nhìn ra được biểu cảm hồi nảy của Phong Dương là xuất phát từ chân tâm, nếu không nàng sẽ nghĩ rằng, người này đang diễn kịch để có được sự thương hại của nàng. " Vậy ngươi ngày mai hái nấm, cất kĩ coi như cũng có cái lý do hợp lý. "

Phong Dương gật đầu, nhìn lên bầu trời âm u một lúc rồi mở miệng: " Hai ngày nữa, hoàng thượng sẽ tới đây. "

Uyển phi kinh ngạc nhìn Phong Dương: " Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy? "

Phong Dương biết câu lúc nãy của nàng sẽ làm cho Uyển phi càng đề phòng nàng, nhưng nàng vẫn muốn lên tiếng nhắc nhở, tránh để cho Uyển phi chuẩn bị không kịp.

" Trên trời mưa to, lâu lâu còn có tiếng sấm đi theo, nếu ghép đúng, có thể đọc ra được ám chỉ của tiếng sét. "

Uyển phi nghi hoặc nhìn Phong Dương, đúng là trên trời lâu lâu có kèm theo tiếng sét, nhưng…

" Ngươi hiểu tiếng sét muốn nói gì sao? "

" Hồi nhỏ nô tỳ từng học qua… " Đúng vậy, hồi nhỏ nàng thường xuyên lên thiên cung chơi, cũng gặp Lôi thúc thúc, Lôi thúc thúc từng nói:

Mỗi tiếng sét đánh, đều mang ngôn ngữ riêng của nó.

Từ đó, nàng vô cùng hứng thú nên bám dính lấy Lôi thúc thúc, bắt thúc ấy phải dạy nàng cho bằng được, bị nàng bám riết không có cách nào khác, chỉ đành để nàng cùng học với tiểu Lôi. Tiểu Lôi là con trai độc nhất của Lôi đại thúc, nên thúc ấy dạy cũng rất tận tình mà cũng vô cùng nghiêm khắc. Nàng vốn thông minh, nên đống sách Lôi đại thúc đưa nàng chỉ lướt qua một lần là đã nhớ, lời giảng thì cũng chỉ cần nghe một lần, nên chưa đến bảy ngày, nàng đã học xong toàn bộ.

" Cái áo nương nương ướt rồi, để nô tỳ giặt rồi đem trả lại cho người. " Nói xong không để Uyển phi kịp từ chối, liền chạy thật nhanh về phòng.

Uyển phi nhìn bóng lưng hấp tấp đang chạy giữa mưa kia thì lắc đầu, có lẽ nàng và mình không cùng chung thế giới, vì vậy Phong Dương sẽ chỉ mãi mãi là con cờ để nàng đánh, không thể hoàn toàn trở thành đồng minh mà nàng có thể tin tưởng giao phó tính mạng.

Hai ngày sau, Phong Dương đang ở dưới gốc cây đại thụ hái nấm, liền nghe thấy bên ngoài cửa đại môn vang lên tiếng lên lạch cạch, nàng ngước nhìn trời, vẫn chưa tới giờ cơm, xem ra nhân vật nàng đợi đã xuất đầu lộ diện rồi.

Cửa đại môn mở ra, một thân ảnh màu vàng bước vào, âm thanh ẻo lả của thái giám theo đó mà vang lên: " Hoàng thượng giá lâm~~~ "

Phong Dương nghe xong mà muốn nổi hết da gà, nàng vứt cây nấm sang một bên rồi quỳ xuống, cúi đầu thật thấp rồi mới hô lên: " Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "

Vạn tuế cái đầu ấy! Nếu không phải Uyển phi nói đây là quy củ trong cung thì đừng mơ mà nàng làm.

Giày hoàng thượng trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp chậm rãi hỏi: " Ngươi là cung nữ theo hầu hạ Uyển phi? "

" Thưa hoàng thượng, là nô tỳ. "

" Uyển phi mấy ngày nay sống thế nào? "

Phong Dương thầm khinh bỉ một cái, bị giam vào lãnh cung, ngươi bảo nàng sống như thế nào, đáp dễ như vậy, còn không biết, ngươi làm hoàng thượng cái kiểu gì thế hả? " Thưa hoàng thượng, nô tỳ chỉ có thể nói một từ, đó là ’ Thảm ". "

Đáy mắt hoàng thượng hiện lên một tia kinh ngạc, thâm úy nhìn Phong Dương đang quỳ trước mặt.

" Cung nữ to gan, dám nói như thế với hoàng thượng, ngươi nghĩ mình sống lâu quá rồi sao~~~ " Thái giám đứng đằng sau lớn tiếng nói.

Phong Dương nhíu mày, vẫn duy trì trạng thái cúi đầu, giọng nói trấn định, bình tĩnh, còn mang theo ngữ điệu trêu tức nói: " Nô tỳ không dám, chỉ là đây là câu hỏi của hoàng thượng, nô tỳ đương nhiên phải thành thật khai báo, nếu không ý của công công là ngang nhiên bắt nô tỳ nói dối với hoàng thượng. "

" Ngươi… " Thái giám định nói gì nữa nhưng bị long nhan liếc qua ý bảo im lặng. Sau đó nhìn Phong Dương vẫn một mực cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

Trước mặt trẫm mà còn có thể bình tĩnh mà đùa giỡn như thế, ngươi chính là người đầu tiên.

Hoàng thượng rất nhanh đè nén sự gợn sóng trong lòng, trầm ngâm nói: " Đưa trẫm đi gặp Uyển phi. "