Uyển phi nương nương tên là Mộ Dung Uyển Nguyệt, năm nay hai mươi tuổi, năm năm trước vào cung, không phải thông qua tuyển tú mà là phụng chiếu chỉ. Vừa vào cung liền được phong làm phi, danh tiếng chi thị, có một không hai. Mộ Dung Uyển Nguyệt xác thực là thê tử lí tưởng nhất trong lòng nam nhân. Mỹ mạo của nàng đứng đầu hậu cung, có tri thức hiểu lễ nghĩa lại dịu dàng cung thục. Không tranh sủng, không ngang ngược, không lập bè kết phái, minh tranh ám đấu trong hậu cung. Bởi vậy, hoàng thượng đối với nàng vinh sủng năm năm còn chưa suy, dẫn đến người ngoài mang đến cho nàng vô vàn đố kị.
Có điều Uyển phi cũng không phải tiểu bạch kiểm chỉ biết ngồi không để người khác bắt nạt. Uyển phi tự nhận về mình rằng: " Sống trong hậu cung năm năm, cho dù lúc trước có đơn thuần tới đâu thì hiện tại cũng là lòng dạ thâm độc. "
Phong Dương nghe xong thật mém nữa là bật thốt lên một câu: Hay cho câu lòng dạ thâm độc, cũng không thua kém nàng là bao nhiêu.
Nữ nhân trong hậu cung cũng giống như hoa trong vườn, luôn tranh đua khoe sắc. Bên này chưa phai bên kia đã rộ, tuy nói hoa đều lọt vào mắt, nhưng ở đại hoa viên trong hoàng cung này mà nói thì cũng chỉ có một người thưởng hoa. Vì muốn làm cho hoàng thượng vừa ý đóa hoa của chính mình, thì những bông hoa khác phải sớm héo tàn.
Thời đại này là Lâm triều, hoàng thượng tên Kiến Thành, là con thứ tám của tiên đế, năm nay hai mươi lăm tuổi. Mười năm trước phụng chiếu chỉ lên ngôi, sửa niên hiệu là Vân Quốc.
Hậu cung Kiến Thành gồm có một hậu, tứ phi, cửu tần và một số nữ tử cấp bậc khác. Sở dĩ Uyển phi bị đưa đến Lâm Phuong Các là vì mơ ước hậu vị, nếu không phải nàng xuất thân từ gia tộc có thế lực cường đại, nàng sao có thể bảo trụ danh phi tử?
" Vậy ai là người hại nương nương? "
Ánh mắt Uyển phi có chút cổ quái nhìn Phong Dương: " Biết chuyện này rõ nhất hẳn là ngươi đi, Liễu Thanh. "
Thấy Uyển phi nhìn mình cổ quái như vậy, Phong Dương liền nổi lên tật xấu lúc nhỏ, hai tay chéo thành dấu X đặt song song trước ngực, đầu liên tục lắc. Ngươi đừng có nhìn ta, ta mới không phải a.
Đúng vậy, Liễu Thanh mới là người hại ngươi nha, ta là Phong Dương không phải Liễu Thanh, ngươi đừng có mà gán tội danh không có thật lên người ta a~
Uyển phi nhìn biểu tình như trẻ nhỏ bị hiểu lầm kia, trong lòng cười thầm.
Phong Dương này tính tình luôn luân phiên thay đổi như thế, lúc đầu đối với nàng luôn lãnh đạm mà hầu hạ, đôi lúc lại bày ra cái tính trẻ nhỏ đáng yêu, lúc thì ôn nhu chăm sóc, lúc không có ai thì lộ ra vẻ bi thương, nàng cũng không hiểu hết được con người của Phong Dương. Phong Dương phải nói là quá thâm sâu, một khi bị nàng ấy phản bội thì hậu quả thật khó lường, nên nàng vẫn luôn luôn xây một phòng tuyến đối với Phong Dương, không hoàn toàn tín nhiệm gì.
" Bổn cung biết ngươi không phải là Liễu Thanh, cho nên chuyện này chỉ có thể bàn bạc kĩ lưỡng, không thể nóng vội. "
Phong Dương gật đầu, cũng không nói gì. Hậu cung tranh đấu nàng thật không hiểu một chữ, nàng thích coi phim cổ trang nhưng toàn là làm quan phá án, giang hồ kiếm hiệp, còn cái nào liên quan đến hậu cung, đều bị nàng thẳng tay lướt qua, nếu đó là đĩa CD thì ở trong thùng rác có cả đống.
Uyển phi nói thêm mấy câu về hậu cung tranh đấu nữa thì thấy Phong Dương xụ mặt, lên giọng oán trách: " Nương nương, người có thể hay không nói về cái khác đi a, chứ nói về cái này nữa là tý nữa nô tỳ ngủ gục ở đây, thì người phải khiêng nô tỳ vào đấy, ở nhà mấy cái đĩa CD về hậu cung tranh đấu kia nô tỳ còn chưa xem lấy một lần là đã ném nó vào thùng rác rồi, hậu cung tranh đấu, một chữ không hiểu… "
Mặc dù Phong Dương có dùng một số từ ngữ nàng không biết nhưng cũng có thể hiểu được, Phong Dương vô cùng chán ghét việc hậu cung tranh đấu.
Uyển phi đã biết Phong Dương muốn gì, liền đổi chủ đề. " Ngươi biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì? "
" Hoàng thượng sẽ tới. " Phong Dương hờ hững nói.
Uyển phi không nghĩ Phong Dương có thể đoán ra được. " Ngươi đã biết lâu rồi sao? "
" Nô tỳ biết từ lúc thức ăn bị tẩm độc lần đầu. Chiêu trò này quả thật là của trẻ lên ba. "
Uyển phi trong lòng có chút sợ hãi đối với Phong Dương, nàng quá thông minh, nếu nói đây chỉ là trò của trẻ lên ba vậy thì như thế nào mới là tiểu hài tử?
Người này nhìn bề ngoài mà nhận xét thì vẻ đẹp thuần khiết tiên nữ, giống như bạch thỏ vô hại, nhưng ai có biết sâu trong tâm nàng ấy là gì?
Uyển phi cảm thấy mình thật may mắn khi liên minh với Phong Dương nhưng đồng thời sự phòng bị cũng tăng lên.
" Ngươi không sợ sao? "
" Sợ? Đó là từ mà nô tỳ cố kị nhất, nên nô tỳ không biết sợ… " Phong Dương ngừng một lúc rồi nói tiếp: " Hơn nữa đó chỉ là hoàng thượng, có gì đáng để sợ, nô tỳ đến cả phật tổ còn không sợ chứ đừng có nói tới hoàng thượng. "
Uyển phi nhìn thấy mỗi lần Phong Dương nhắc tới phật tổ thì gằn lên, dường như vô cùng tức giận khi ném nàng ấy tới đây, hơn nữa lúc nói về phật tổ Phong Dương cũng không kiêng nể gì mà gọi là lão, Phong Dương này cái gì cũng không sợ? Có thật như nàng ấy đã nói không? Nếu thật, vậy thì chỉ khi thân phận của Phong Dương không bình thường.
" Ngươi biết phải làm gì? "
" Nô tỳ đương nhiên biết, chỉ có điều… " Phong Dương nhìn Uyển phi, trong đáy mắt chan chứa lo lắng.
Uyển phi thấy được trong mắt Phong Dương đang lo lắng cho nàng, lòng nàng như có làn nước ấm tràn vào, chỉ là…sự lo lắng kia liệu có phải là hư tình giả ý?