Đỗ Nhược Đồng đi ra cửa phòng, lại thiếu chút nữa đạp lên một cái túi được đóng gói vô cùng tinh tế. Cô hếch mày, không cần suy nghĩ cũng biết là ai tặng.
Quan Chấn Ngôn muốn nói xin lỗi sao?
Đỗ Nhược Đồng mỉm cười, nhất thời lo lắng trong lòng trở thành hư không. Rốt cục cố gắng của cô cũng không phải là uổng phí, có phải là hắn cũng để ý tâm tình của cô hay không.
Cô mở hộp quà ra, bên trong là một đôi khuyên tai sáng bóng, ngọc trai Ngọc Hoa trơn bóng nổi tiếng nhất Nam Dương. Đặt trong lòng bàn tay của cô, nổi bật lên làn da trắng mịn như Bạch Tuyết.
Đỗ Nhược Đồng đeo khuyên tai lên, trực tiếp đi tới cửa thư phòng của hắn. Mặc dù hắn bình thường luôn ngủ thẳng đến ba giờ chiều, chỉ là cô đoán bây giờ hẳn hắn đã rời giường—— dù sao quà tặng hắn cũng chuẩn bị xong !
Cô gõ cốc cốc vài cái lên cửa.
"Vào đi." Thanh âm của hắn giống như mới ngủ dậy.
Đỗ Nhược Đồng đẩy cửa vào, đột nhiên đi vào chỗ tối, khiến cô chớp mắt mấy cái để thích ứng bóng tối trong phòng.
Rèm cửa sổ kéo lại, hoàn toàn nhìn không ra bên ngoài hôm nay là một ngày đẹp trời.
Đỗ Nhược Đồng nhìn thấy ánh sáng duy nhất trong phòng, dựa vào đó mà tìm Quan Chấn Ngôn.
Hắn đang ngồi ở trên giường đọc sách, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến tròng mắt hắn đen lấp lánh.
Ánh mắt Quan Chấn Ngôn nhìn cô một lượt, nhìn thấy đôi khuyên tai trên tai cô, hắn lại nhìn trở về quyển sách.
Đỗ Nhược Đồng lộ ra một nụ cười mà hắn không nhìn thấy, cô chỉ nhún vai một cái, tự mình đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, khiến ánh mặt trời ngoài phòng chiếu vào bên trong phòng.
Quan Chấn Ngôn chớp mắt kháng cự lấy ánh mặt trời, Đỗ Nhược Đồng thì lại từ giữa ánh nắng hướng về phía hắn. Toàn thân của cô tựa như một ánh sáng, khuôn mặt ưu nhã tươi cười giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sức hấp dẫn của đồng tiền quả là vô hạn! Quan Chấn Ngôn nheo hai mắt, sắc mặt của hắn biểu hiện ra sự châm chọc.
"Đây là anh tặng cho em sao?" Đỗ Nhược Đồng ngồi xuống giường, làn váy duyên dáng trải ra trên giường
"Ừ." Quan Chấn Ngôn gật đầu nói, ánh mắt rơi vào làn váy cô, vẫn không chịu nhìn cô.
"Vì nói xin lỗi?"
"Anh không có gì phải nói xin lỗi." Hắn không muốn để cho cô chiếm thượng phong.
"Vậy vì sao lại đưa đồ cho em?"
"Anh tặng đồ cho vợ của mình cũng là phạm pháp sao?"
Ngón tay Đỗ Nhược Đồng vuốt chiếc khuyên tai trân châu trên tai, hài lòng mỉm cười lấy —— ừ, cô thích hắn nói “ vợ của mình”.
"Em không cần những thứ này." Đỗ Nhược Đồng rút hoa tai làm bằng ngọc trai đặt ở trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Quan Chấn Ngôn.
Quan Chấn Ngôn nhìn đôi khuyên tai tỏa ánh vàng trong lòng bàn tay của cô.
"Rốt cuộc là em muốn cái gì!" Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, bỗng dưng ngẩng đầu.
Cuối cùng hắn cũng nhìn cô! Đỗ Nhược Đồng nghênh tiếp ánh sáng sắc bén của hắn, cô cố đè nén nhịp tim như trống đánh trong l*иg ngực, cố gắng giả bộ như không để ý.
"Em muốn anh tự nguyện thực sự làm chồng của em, đồng ý đưa cho em?" Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn, hai gò má như hoa hồng nhuộm một màu đỏ.
Quan Chấn Ngôn nhăn mày lại, hoàn toàn không tránh tầm mắt sáng quắc của cô
" Rốt cuộc em muốn cái gì? Kết hôn vì lợi ích gia tộc không phải như vậy sao? Em luôn để ý khai thông, hiểu rõ những thứ này cái rắm a?" Hắn phải thừa nhận hắn rất khϊếp sợ, khϊếp sợ sự cố gắng thuyết phục của cô.
"Em vẫn luôn tự hỏi cảm giác có một gia đình bình thường là như thế nào." Cô dịu dàng nói.
"Cái gọi là gia đình bình thường là có ý gì?" Bây giờ cô là ghét bỏ hắn không bình thường sao?
Nắm đấm Quan Chấn Ngôn xiết chặt, khép chặt đôi khuyên tai ngọc trai kia ở trong lòng bàn tay lại.
"Một đôi vợ chồng quan tâm lẫn nhau, người nhà quan tâm lẫn nhau, đó mới là một gia đình bình thường." Đỗ Nhược Đồng nghiêng người về phía trước, đặt tay mình trên cánh tay hắn
"Đừng đυ.ng vào anh!" Quan Chấn Ngôn cả kinh nói, bỗng dưng hất khỏi tay cô, đôi hoa tai trong lòng bàn tay hắn cũng theo đó bay ra, rơi trên thảm.
Đỗ Nhược Đồng thu tay lại, sống lưng vì vậy mà cũng không thẳng như trước. Cô có thể nhận thấy mình đang run rẩy.
Ủy khuất trong cổ họng xông thẳng lên mắt, cô cảm thấy tức giận, cảm thấy vô lực, cảm thấy mềm yếu. Cô liều chết hít sâu, không cho nước mắt yếu ớt của mình trượt ra hốc mắt.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn đôi khuyên tai dưới thảm, hắn bắt đầu thống hận bản năng đẩy người ta ra của hắn.
Kể từ sau tai nạn xe cộ, hắn bắt đầu không thích người khác đυ.ng chạm. Đã trải qua sự phản bội của La Giai Lệ, hắn càng không muốn người khác đυ.ng vào hắn.
Quan Chấn Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng Đỗ Nhược Đồng, cô giống như đóa bách hợp héo tàn ngồi ở mép giường, đột nhiên hắn rất muốn cho mình một cái tát. Tiếng hít thở không thông của cô giống như tiếng khóc sụt sùi không tiếng động.
Quan Chấn Ngôn đứng dậy nhặt khuyên tai, thả vào mép váy cô.
Hắn cứ như vậy quyết định đứng ở bên cạnh cô, nhìn ngón tay đang xoắn lại với nhau của cô.
"Em cảm giác mình không có một gia đình bình thường sao?" Bởi vì bất an, cho nên hắn lựa chọn mở miệng trước.
Đỗ Nhược Đồng không thể trả lời ngay vấn đề của hắn, bởi vì cô chưa thể điều chỉnh lại tâm tình của mình cho thật tốt.
"Ba em có hai vợ, dựa vào nguyên tắc công bằng mà nói, ba em sẽ không tôn trọng mẹ em. Mẹ em đi theo ba em, cũng vì chỉ nghĩ sống qua ngày cho thật tốt, cũng không thật tâm tôn trọng đoạn tình cảm này. Tình cảm của em cùng những anh em cùng cha khác mẹ cũng không cần phải nói, cả nhà đều lục đυ.c đấu đá, không có sự tôn trong." nói đến đây, đột nhiên Đỗ Nhược Đồng cảm thấy chua chát.
"Em và bọn họ khác nhau sao?" Hắn khàn khàn hỏi.
"Từ nhỏ em ở cùng với mẹ cùng một bà vυ' ở bên ngoài, năm mười tuổi mới được về nhà ở chung với ba. Lúc đại học, em cùng bạn học cùng nhau ở chung kí túc xá, các bạn đều biết em là người bình thường chứ không phải thiên kim tiểu thư gì đó trong lời người khác cho nên bọn em ở chung rất vui vẻ. Vì vậy, em hi vọng hôn nhân của chúng ta cũng như thế." Đỗ Nhược Đồng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng mong đợi, và cũng có cái nhìn sợ hãi tổn thương. DDDDDLLLLLLQQQQDDDD
Quan Chấn Ngôn nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô mà nhớ lại rất nhiều chuyện cũ
Lần đầu tiên thấy cô là lúc học đại hoc, cô đang dắt một đứa trẻ bị lạc đến phòng bảo vệ.
Lần thứ hai thấy cô là lúc cô đang ở bên lề đường dạy bọn trẻ học bài.
Lần thứ ba thấy cô, cô đang ôm một bạn nữ khóc lớn. Lần thứ tư, lần thứ năm. . . . .. Mỗi lần nhìn thấy, cô đều đang giúp đỡ người khác, ánh mắt trong sáng ấy đã hấp dẫn hắn.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, rất nhanh thu lại tâm tình trên mặt.
"Tại sao lại không nhìn em? Cưới xong bồi dưỡng tình cảm, là chuyện khó khăn như vậy sao?" Đỗ Nhược Đồng sâu kín hỏi.
"Không phải." Hắn trầm giọng nói, nhìn cô một cái rất nhanh, rồi lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn hắn đang căng thẳng, lúc này mới phát hiện hôm nay giữa hai người cũng chỉ có một khoảng cách nhỏ.
Tại khoảng cách gần như vậy, cô ngoài ý muốn phát hiện da hắn trắng trẻo mịn màng không thua gì cô, mà lông mi cùng dáng dấp của hắn làm cho người ta hâm mộ không dứt.
Khó trách khi nhìn Quan Chấn Ngôn, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ dị không được tự nhiên—— mí mắt dài nhỏ đơn độc, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mảnh, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ dị thường. Lúc học đại học không phát hiện điểm này, hoàn toàn là bởi vì lúc đó da thịt của hắn nhìn như màu đồng, cộng thêm cơ bắp khỏe mạnh, vì vậy bỏ đi chiếc cổ trắng tinh tế.