Quan Chấn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt của cô rất ôn hòa nhã nhặn mà nhìn hắn.
Hắn không có cách nào không kinh ngạc. Bởi vì mỗi lần hắn đều bức cô đến tức giận không cho cô một cơ hội nhưng cô luôn biết xoay chuyển hoàn cảnh
"Anh có chịu cùng em ăn sáng không?" Đỗ Nhược Đồng kiên trì muốn đáp án.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, trừ trầm mặc ra thì vẫn là trầm mặc.
Ngay lúc Đỗ Nhược Đồng cho rằng mình lại bị ngăn cách bởi thế giới của hắn thì thanh âm của hắn lại truyền ra
"Em phải biết sáng sớm anh mới ngủ cho nên không bao giờ ăn bữa sáng."
"Ngủ trễ đối với thân thể không tốt, anh nên thay đổi chế độ ăn uống và nghỉ ngơi’
"Em biết làm món ăn?" Quan Chấn Ngôn nhìn bả vai của cô, nhàn nhạt nói ra.
Đỗ Nhược Đồng gật đầu, không muốn nói cho hắn biết, tất cả món ăn tối nay đều do cô làm. Ngộ nhỡ vị lão gia này nghe xong tâm tình không tốt lại bỏ đi, chẳng phải lúc đó cô sẽ rất lúng túng sao
Cô cố ý coi thường hắn nói chuyện mà luôn không nhìn cô, cố chấp nhìn thẳng mặt của hắn nói: "Ba em là người lạc hậu, luôn nghĩ phụ nữ thì phải biết nấu ắn, ở nhà nuôi dạy con cái. Mặc dù ba em biết sau khi lựa chọn anh, không cần xuống bếp, nhưng ...”
" Em nói sai rồi, không phải em lựa chọn anh mà là anh lựa chọn em." Quan Chấn Ngôn cắt ngang lời cô..., trong mắt của hắn nhiệt độ lạnh lẽo càng tăng lên.
Hắn sẽ không ngu đến mức nghĩ cô có thật nhiều hảo cảm. Những điều tốt mà cô nói, đối với hắn mà nói tất cả đều là một loại độc dược.
"Nếu như em không gật đầu đáp ứng thì chúng ta cũng không cưới nhau, không phải sao?" Cô hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ em đang định nói cho anh biết, em bị anh hấp dẫn cho nên mới quyết định gật đầu đồng ý?" Quan Chấn Ngôn châm chọc nhếch miệng.
Ban đầu hắn cũng bị La Gia Lệ dùng bộ dạng này đến gạt hắn khiến hắn tin tưởng cô, lần này, hắn sẽ không tin nữa.
"Anh đối với xí nghiệp của gia tộc em tương đối hào phóng, đây đúng là nguyên nhân để em đồng ý kết hôn với anh. Nhưng chân chính để em yên tâm gả là một nguyên nhân khác, chính là thái độ tôn kính của anh đối với ba mẹ em, điểm này làm cho em cảm thấy tương đối đáng quý." Cô xem nhiều gia tộc tranh đấu gay gắt, cảm giác có thể hiếu thuận với cha mẹ, hôn nhân hơn phân nửa nhất định tương đối THUẬN.
Quan Chấn Ngôn từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không có ngăn cản cô tiếp tục nói .
"Lần hẹn hò đầu tiên, em nhìn lại nhật kí lúc còn đại học, phát hiện anh xuất hiện mấy lần. Em đối với bài diễn thuyết của anh tương đối sùng bái, khó trách bạn học lại yêu thích anh như vậy, anh đứng trên đài phong thái rất có mị lực . . . . ." Đỗ Nhược Đồng mân lấy môi, cười như hài tử.
"Đủ rồi, không cho phép đề cập tới chuyện cũ." Quan Chấn Ngôn chợt đứng dậy, từ trên cao trừng mắt xuống nhìn cô.
"Những lời em nói đến anh đều khiến anh khó tiếp nhận đến vậy sao?" Đỗ Nhược Đồng không biết đây là lần thứ mấy, bởi vì sờ lên vết thương của hắn mà bị hắn rống lớn. Lòng tự ái của người này tại sao lại cao đến vậy?
"Không sai." Quan Chấn Ngôn nghiến răng nghiện lợi nói.
"Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân được không?
"Không muốn."
"Rất tốt." Đỗ Nhược Đồng hít một hơi thật sâu, cô cố gắng không chế tâm tình mà nói: " Hiện tại em chỉ muốn biết rõ một chuyện —— chỉ có một mình em vì cuộc hôn nhân này mà cố gắng?”
Hắn không nói lời nào.
"Không nói lời nào, ý tứ là hy vọng chúng ta trở thành kiểu vợ chồng giống cha mẹ em, chỉ cần duy trì mặt ngoài là được, bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, đúng không?" Mười ngón tay phía dưới bàn ăn nắm lại thật chặt.
"Không sai." Quan Chấn Ngôn phiền não trả lời một câu.
"Rất tốt." Đỗ Nhược Đồng cầm khăn giấy lau mồm, che khuôn mặt tái nhợt vì giận của cô."Em ăn no, anh tiếp tục dùng bữa tối đi."
Quan Chấn Ngôn kinh ngạc thấy cô đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn
"Giở trò quỷ gì vậy?" Quan Chấn Ngôn nguyền rủa một tiếng.
Tính khí tiểu thư của cô có phải quá lớn hay không!
Là chính cô nói muốn nỗ lực cho quan hệ của bọn họ, nhưng bây giờ lại bỏ giữa chừng, vậy tại sao ban đầu cô lại nói nhiều vậy để làm gì!
"Nhược Đồng đâu?" Bạch mẹ đưa trái cây sau bữa ăn lên, kinh ngạc hỏi
"Lên lầu." Quan Chấn Ngôn buồn bực nói.
"Con chọc giận nó rồi, đúng không?"
"Là cô ấy chọc giận con! Con cưới cô ấy không có nghĩa là phải nhã nhặn phục vụ cô ấy." Quan Chấn Ngôn run sợ nói, bản mặt vẫn như cũ.
"Ai bảo con phục vụ Nhược Đồng, chỉ cần con hiểu cho tâm ý của nó, như vậy là đủ rồi." Bạch mẹ kêu to..
Hắn không lên tiếng như cũ.
Bạch mẹ nhìn thần thái quật cường của hắn, thở dài."Tiểu Quan, con cảm thấy bữa ăn tối hôm nay như thế nào?"
"Không tệ." Quan Chấn Ngôn liếc một cái.. .
"Những thức ăn này đều là Nhược Đồng làm." Bạch mẹ nói.
"Cô ấy làm? !"
"Đúng, lúc con không có ở đây, cả ngày nó đều ghi chép, nghiên cứu những món ăn con thích. Biết hôm nay con sẽ trở về ăn tối, từ sáng sớm đã chuẩn bị."
"Tại sao cô ấy không nói?" Đỗ Nhược Đồng lúc trước nói nhiều lời như vậy, không phải là muốn hắn biết cô nỗ lực ra sao sao? Quan Chấn Ngôn nhìn bàn ăn, ngực như bị một khối đá lớn chặn lại, ép hắn không thở nổi.
"Bởi vì nó là loại... . . . . ." Bạch mẹ suy nghĩ hồi lâu, toát ra một câu: "Vi nó thiện lương không muốn con biết thôi!"
"Dù sao cũng là khó tiếp xúc thôi." Quan Chấn Ngôn không nhanh không chậm nói.
"Nó không phải là La Gia Lệ thứ ...”
"Tốt lắm, cháu không muốn nghe." Hắn cắt đứt lời nói của Bạch mẹ, cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ.
"Con đó, đem Ô Nha hóa Phượng Hoàng, lại đem Phượng Hoàng hóa Ô Nha...”
"Con ăn no rồi, về phòng trước. " Quan Chấn Ngôn không cho Bạch mẹ kịp giáo huấn, bước nhanh trở về phòng
Đi ngang qua phòng của Đỗ Nhược Đồng hắn nghe thấy bản nhạc "Bi thương" của Beethoven vang lên.
Hắn nhăn mày lại, mắt trừng về phía cánh cửa.
Kết hôn, làm sao lại phiền toái như vậy?
Cô không thể an an phân phân làm một người vợ vâng lệnh nghe theo sao? Cô làm chi phải "Quan tâm" đến cuộc hôn nhân này, "Quan tâm" hắn chứ?
Không có ai có thể phủ nhận —— cô thật sự đang dùng tâm!
Quan Chấn Ngôn vuốt mặt, không muốn thừa nhận trong lòng hắn đã dần dần hòa tan.
Nhưng, hắn đứng trước cửa hơn 10', đúng là không tránh khỏi sự thật.
Đáng chết!
Ngày mai hắn nên dùng thái độ gì đối mặt với người vợ ngoài mềm trong cứng của hắn đây?
Cả đêm Đỗ Nhược Đồng mất ngủ nên hôm sau rời giường đã là một giờ chiều.
Rửa mặt xong, cô tùy hứng quyết định ra khỏi cửa phung phí một phen, mặc dù hiểu rất rõ khoản tiền đó đối với hắn mà nói thì không là gì. DDDLLQQDDDD
Quan trọng là, cô nghĩ muốn mua cho Quan Chấn Ngôn thêm một cái gối đầu nữa. Hắn ngủ không dễ dàng, có lẽ đổi một cái gối dài hơn sẽ có chút hiệu quả.
Bây giờ cô đã bắt đầu hoài nghi mình có quá mức bất khuất hay không, còn là nô ɭệ quá tận tâm, hay chỉ đơn thuần là cô không chịu thua?
Tựa như khi học đại học cô tham gia công tác tình nguyện xã hội, chỉ vì cô không thể tin được vì xã hội trải qua khủng hoảng kinh tế mà rất nhiều trẻ em không được học tập cho nên cô muốn tìm hiểu, cho nên so với bất cứ ai khác cô cũng nghiêm túc hơn. Dĩ nhiên, tất cả những đứa trẻ mà cô dạy đều giao ra phiếu điểm tốt.
Cố chấp, là ưu điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất của cô.
Tóm lại, cô muốn Quan Chấn Ngôn công nhận cô là vợ hắn.
Chỉ là, cô cũng có tâm tình của riêng mình. Cho nên, hôm nay cô không cần để ý hắn!