"Sao lại tới ?" Cô ngửa mặt nhìn hắn, trong mắt đều là nụ cười.
"Đến gần đây làm chút việc, thuận tiện tới đón em. Lên xe đi ——" Quan Chấn Ngôn nửa nghiêng người sang, ôm chầm bả vai của cô, vì cô mở cửa xe.
Đỗ Nhược Đồng lén nhìn một cái bàn tay trên vai, ngực lo sợ, chóp mũi cũng có chút ê ẩm.
"Ừ." Cô cười với hắn, chợt chui vào trong xe.
Đột nhiên, phía sau có người kêu ——
"Chấn Ngôn!"
Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu hướng sau vai hắn nhìn —— là La Gia Lệ.
Quan Chấn Ngôn không quay đầu lại, nhưng trong nháy mắt nhu hòa trên mặt hắn liền thu lại. Con mắt hắn nhíu lại, thoáng qua trong mắt một đạo lệ khí(tàn ác).
Quan Chấn Ngôn nhanh chóng ngồi vào bên trong xe, thuận tay kéo cửa xe lên.
"Chấn Ngôn——"
Âm cuối của La Gia Lệ cùng đóng cửa phanh một tiếng, đồng thời bên trong xe bị khóa vào.
"Lái xe." Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ nói.
Xe bỗng chốc đi phía trước, ánh mắt Đỗ Nhược Đồng theo từ ánh mắt oán hận của La Gia Lệ ngoài cửa xe, chuyển qua trên người Quan Chấn Ngôn—— hắn ngồi rất thẳng, cả người ngồi giống như là tượng đá bị nguyền rủa .
"Anh . . . . ." Đỗ Nhược Đồng thấp giọng mà nói ra.
" Hiện tại anh không muốn nói chuyện." Quan Chấn Ngôn nghiêng người sang, hai cánh tay khoanh ở trước ngực, không nhìn cô một cái.
Đỗ Nhược Đồng nhìn phía ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy khuôn mặt ưu thương như muốn rơi lệ của cô ngoài cửa sổ.
Cô không biết hắn và La Gia Lệ có quan hệ như thế nào, nhưng cảm xúc của Quan Chấn Ngôn rõ ràng như thế. Nếu như không phải có ý nghĩ với đối phương, không cần tức giận như thế!
Biết hắn đang để ý đến chuyện nữ nhân khác, giống như có gai đang đâm vào ngực cô, đâm vào mỗi một lần hô hấp cũng có thể cảm thấy thật là đau.
Đỗ Nhược Đồng đưa mắt nhìn cửa sổ xe, muốn trộm nhìn vẻ mặt hắn, lại phát hiện hắn đã sớm quay lưng lại, cũng giống cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô bất ngờ cúi đầu, ngón tay lặng lẽ xoa đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, đột nhiên phát hiện nhiệt độ ngọc trai, thật ra thì ——
Rất lạnh
Dọc theo đường đi, khuôn mặt Quan Chấn Ngôn rét lạnh, Đỗ Nhược Đồng cũng không muốn mở miệng nữa.
Sau khi về đến nhà, cô muốn nói lại thôi chỉ nhìn hắn một cái .
"Cái gì anh cũng không muốn nói." Quan Chấn Ngôn tự mình đi về phía cầu thang, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Đỗ Nhược Đồng đứng phía dưới bậc thang, nhìn thân ảnh cao ngạo từ chối của hắn, ngực chảy máu tựa hồ rất đau đớn, tuyệt vọng, nhất là tâm trạng của cô trong thời điểm này.
"Em không muốn gánh chịu mặt trái tâm tình của anh! Chẳng lẽ em không có tâm tình sao? Chẳng lẽ em sẽ không bị tổn thương sao? Anh không muốn nói thì cái gì cũng đừng nói! Từ nay về sau, em sẽ coi mình là vợ được anh dùng tiền mua, em không muốn quan tâm đến hỉ nộ ái ố của anh nữa, anh cứ tiếp tục cô độc thêm nữa đi!"
Đỗ Nhược Đồng gầm nhẹ hết những lời này, nước mắt đã sớm đảo quanh hốc mắt.
Nhưng cô không khóc.
Cô kiên cường thẳng tắp sống lưng, cũng không quay đầu lại đi lên lầu, đi qua hắn.
Cô biết hắn đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn hắn, một lần cũng không có.
Đỗ Nhược Đồng như cái xác không hồn quay trở về phòng mình, không nhúc nhích ngồi ở trước bàn trang điểm, trong hốc mắt nước mắt vẫn không rơi xuống. Cô không cần phải làm kẻ ngu nữa rồi, không cần để cho tâm tình của mình theo hắn phập phồng không chừng.
"Mình đã làm sai điều gì?" Cô khàn giọng hỏi chính mình trong kính.
Từ nhỏ đến lớn, bà vυ' đã dạy cô, muốn đem tâm so tâm."Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người" , là bà vυ' dạy cho cô câu thành ngữ này.
Nhưng còn chưa kết hôn, cô ở nhà cố gắng thì bị cho rằng cố ý lấy lòng, mẹ cả, anh chị em trong nhà đều coi cô là kẻ tầm thường. Mà sau khi kết hôn, cô cố gắng nhiều như thế sẽ bị Quan Chấn Ngôn coi là gì đây?
Vừa bắt đầu cô đã bị coi là kẻ có tâm cơ coi như xong, thảm hại hơn chính là, hắn bây giờ vẫn coi cô như người ngoài, không muốn chia sẽ tâm tư của hắn cho cô.
Nhưng cô đã không phải là Đỗ Nhược Đồng ban đầu gả cho hắn nữa rồi, cô đối với hắn dụng tâm, dụng tâm đến nỗi cô không nghĩ rằng hắn sẽ từ chối nữa. Nhưng là, chẳng ai có thể lường trước, trong lòng của hắn vẫn còn vài phần dành cho La Gia Lệ?
Đỗ Nhược Đồng bỗng chảy nước mắt, nhưng cô liều chết cắn môi, không cho phép mình rớt ra.
Phanh! DDDDDLLLQQDDDDDDD
Cô nghe được tiếng cửa bị mở ra rồi lại bị đóng vào, thân thể cô cứng đờ, không cho phép mình có bất kỳ phản ứng nào.
"Anh nhờ Quan Ngữ giúp chúng ta sắp xếp một chuyến đi Zehder " Quan Chấn Ngôn nói.
"Em không đi." Đỗ Nhược Đồng quay đầu, lần đầu tiên trong đời tùy hứng không để ý tới người khác.
"Vậy anh gọi cho Quan Ngữ nhờ hủy bỏ." Quan Chấn Ngôn đứng ở phía sau cô, từ trong gương nhìn gò má tinh tế của cô.
Đỗ Nhược Đồng bỗng nhiên đứng lên, cái gì thái độ đúng mực, cái gì nhẫn nại, tất cả đều quăng ra chín tầng mây. Cô xoay người, ánh mắt phẫn nộ trừng hắn."Em không quan trọng sao? Em không đáng để anh cố gắng sao? Nếu quả thật anh muốn mang em đi Zehder, tại sao không thử nghĩ cách khiến em đi?" Giọng nói của cô đang run rẩy, nhưng cô không quan tâm.
"Anh không muốn miễn cưỡng em, gả cho anh đã đủ khiến em chịu ủy khuất rồi ." Hắn thấp giọng nói, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô, nhìn ra phương xa.
"Quan Chấn Ngôn!" Đỗ Nhược Đồng mất khống chế kêu to ra tiếng, ngón tay của cô dùng sức bưng lấy gương mặt của hắn, không cho hắn lại tiếp tục tránh tầm mắt."Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng em nói —— em gả cho anh, một chút cũng không ủy khuất! Nếu như anh dám nói như thế một lần nữa, em sẽ rời nhà trốn đi!"
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt vừa vội vừa giận của cô, nhìn cô nước mắt tràn mi, cả trái tim hắn đau nhói.
Móng tay của cô khiến mặt hắn đau đớn nhưng hắn không có la một tiếng đau, bởi vì hắn biết rõ so với hắn, cô càng khó chịu!
"Sau này anh sẽ không nhắc lại." Hắn lau đi nước mắt của cô, dịu dàng nói.
"Không, sau này anh sẽ lại nhắc lại chuyện này, bởi vì anh căn bản không tin tưởng em. Anh tránh ra! Tránh ra!" Đỗ Nhược Đồng muốn đẩy hắn ra, nhưng đôi tay run rẩy lại hoàn toàn không nghe cô sai khiến.
"Anh tin tưởng em." Quan Chấn Ngôn nâng mặt của cô, cúi đầu ở trên môi cô nói nhỏ: "Anh tin tưởng em."
"Nếu như anh thật tin tưởng em, như vậy anh có bằng lòng nói cho em biết chuyện giữa anh và vị bác sĩ kia không?"Ánh mắt lành lạnh của cô nhìn thẳng vào trong mắt hắn.
"Anh không muốn nói ." Quan Chấn Ngôn nhíu mày lại, trầm giọng nói.
Bỗng chốc tâm Đỗ Nhược Đồng rơi vào hố băng, hắn vừa dấy lên cho cô niềm hi vọng, tất cả trong nháy mắt lại bị vụt tắt.
Cô buông tay ra, lui về sau mấy bước, kéo ra khoảng cách.
"Anh đi đi, em bỏ qua, nếu như anh chuyện gì cũng không muốn nói, chúng ta làm sao làm vợ chồng đây?" Cô không nhìn hắn, thanh âm giống như từ chỗ rất xa bay tới.
"Làm vợ chồng vốn là không khó khăn, là tiêu chuẩn của em quá cao ———" Quan Chấn Ngôn thẹn quá hóa giận tiến lên một bước, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, bá đạo hôn môi cô.
Cô giãy dụa muốn thoát khỏi hắn, hắn hôn khiến cho cô hít thở không thông, hắn dường như điên rồi, hăn muốn nhìn phản ứng của cô.
Hắn chế trụ gáy cô, lửa nóng ở trong miệng cô lại cắn, giống như hắn không ở đây lưu lại dấu vết, hắn sẽ không cam tâm.
Răng hắn cắn khiến cô đau đớn, môi của hắn mυ'ŧ khiến cô bị thương, bàn tay của hắn lần vào trong áo cô, tức giận mà bóp nắn khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
"Ngừng! Ngừng! Em không cần!" Đỗ Nhược Đồng cuồng loạn đánh bờ vai của hắn, muốn kéo ra khoảng cách.