Khi đêm tân hôn của tối nay,...
Đỗ Nhược Đồng không phải lần đầu tiên cùng mẹ tham gia triển lãm, nhưng lại là lần đầu tiên cô xa hoa ra giá mua trang sức ——
Một vòng tay Phỉ Thúy có giá trị tương đương với một chiếc xe thể thao đắt giá.
Tối nay, những quý phu nhân kia cũng tới. Đám thái thái(bà lớn) kia trong miệng nói vòng tay có nhiều tiện nghi, lại có nhiều thích hợp với mẹ cô, nhưng tất cả họ đều giống xem chuyện cười, dường như chờ mẹ của cô tìm lý do từ chối.
Các nữ nhân xấu bụng này, tất cả đều nhìn đúng, mẹ cô không cách nào từ trong túi ba lấy ra tiền —— một vợ cả qua đời mười năm, vẫn còn không có bị phù chánh( thời xưa,lấy thϊếp lên làm vợ) nhị phu nhân, địa vị hiển nhiên thấy rõ.
Thế là, Đỗ Nhược Đồng cà thẻ mua vòng tay Phỉ Thúy kia.
Mẹ của cô cười không khép miệng, các quý phụ nhân khác hoàn toàn hồng mắt.
"Đỗ thái thái, bà thật là mệnh tốt, con rể ra tay hào phóng như vậy." Một đám nữ nhân vây lấy hai mẹ con cô, ngươi một lời ta một câu nói lấy.
"Nhược Đồng a, chồng cháu rất tốt với cháu nha." các phu nhân đều nhìn chằm chằm lấy chuỗi hạt dây chuyền Kim Châu (ngọc trai màu vàng) kiệt tác MI- KI¬MO¬TO trên cổ Đỗ Nhược Đồng, nhìn viên Kim Châu mượt mà bóng loáng chói mắt như tơ lụa, cũng biết Đỗ Nhược Đồng được nhiều cưng chiều.
"Đúng vậy, Chấn Ngôn đối với cháu rất tốt." Cho nên, cô chỉ phải đối tốt với hắn gấp bội lần.
Không biết hắn thấy hoa hải đường chưa? Hắn sẽ thích thôi. Đỗ Nhược Đồng nhớ tới Quan Chấn Ngôn, nụ cười trên khuôn mặt mềm mại tuyết trắng giống hoa Hải Đường một dạng phong tình.
"Nghe nói, tính khí Quan Chấn Ngôn không được tốt." Nhóm tam cô dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Đỗ Nhược Đồng, muốn từ trên mặt cô thấy được một chút xíu khổ sở.
"Tính khí hắn không phải không tốt, hắn chỉ không có thói quen cùng người khác giao tiếp. Đỗ Nhược Đồng cười nói, hoàn toàn giống dáng vẻ hạnh phúc của một nữ nhân đang yêu.
"Nghe nói, thân thể hắn không tốt, giống như phơi mặt trời bị dị ứng, bị thương cái gì." Nhóm tam cô lục bà không tìm ra tật xấu trong cuộc hôn nhân này thì không cam tâm.
Gương mặt Đỗ Nhược Đồng có tư thái tốt, nhưng gia thế bối cảnh thật sự không tính là cao. Thế nào lại vượt một bước lên trước nữ nhi của các bà, leo lên đầu cành rồi sao? Tám phần là Quan Chấn Ngôn có bệnh không tiện nói ra, không dám với cao những người danh tiếng khác, nên mới cho Đỗ Nhược Đồng tiện nghi.
"Thân thể hắn cũng không tệ lắm, chỉ vì cầu kì và kén chọn trong ăn uống, cho nên nhìn có chút gầy. Nhưng anh ấy rất khỏe mạnh, cũng rất rắn chắc! Tai nạn xe cộ nhiều năm trước, đã sớm không có ảnh hưởng gì rồi." Đỗ Nhược Đồng cười yếu ớt hồi đáp, nụ cười kia lại chưa từng đạt tới trong mắt. Tức giận khiến cổ họng cô ngứa ngứa, cô nhất định dùng hết hơi sức đè nén mình, mới có biện pháp không đứng trước mặt các nữ nhân tán hươu tán vượn này gầm thét.
Tại sao họ lại bới móc đủ điều về Quan Chấn Ngôn như thế ?
Họ so với hắn cố gắng làm việc hơn sao? Họ so với hắn có cống hiến cho xã hội sao? Họ có biết hàng năm công ty của hắn quyên góp bao nhiêu kinh phí công ích(lợi ích chung) không, trợ giúp những người có thể lực kém?
Những chuyện này, trong một khoảng thời gian cô đều từ trong miệng Quan Ngữ nghe được. Chẳng lẽ chỉ vì Quan Chấn Ngôn không quen biểu đạt, không thường công khai lộ diện cho nên ưu điểm của hắn hoàn toàn bị gạt bỏ sao?
"Cánh tay phải của Chấn Ngôn vẫn còn đau nhức sao?" Một giọng nữ tràn đầy quyền uy hỏi.
"Chấn Ngôn ", ‘ ‘cánh tay phải’’? Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc ngẩng đầu, cùng một gương mặt lạnh nhạt bốn mắt giao tiếp.
"Xin hỏi cô là?" Đỗ Nhược Đồng lễ phép hỏi.
"La Gia Lệ, tôi đã từng là bác sĩ điều trị của Chấn Ngôn." ánh mắt La Gia Lệ dừng ở đồ nữ trang có giá trị hết sức xa xỉ của cô.
"Cô mạnh khỏe. Làm phiền cô quan tâm, tay phải của anh ấy không có vấn đề gì." Đỗ Nhược Đồng gật đầu, nhìn thẳng cặp mắt có địch ý rõ ràng của đối phương. Cô ấy gọi hắn là Chấn Ngôn? ! Vị bác sĩ La này, tại sao lại gọi hắn thân mật như vậy? Trong lòng Đỗ Nhược Đồng không thoải mái, vướng mắc dường như xuất hiện.
"Ai hừm, đây không phải là bác sĩ La Gia Lệ sao? Cô đã trở về nước." các phu nhân rối rít đồng loạt vây quanh. NNNNQQQQQ
Mẹ Đỗ Nhược Đồng thấp giọng giới thiệu, La Gia Lệ là vợ tái giá(vợ kế) một đại vương trong ngành cao su ở Indonesia, một năm vẻn vẹn sẽ ở Đài Loan nghỉ ngơi bốn tháng, ra tay chi tiêu số tiền kinh người.
Có tiền thì như thế nào? Cô không cho rằng bộ dạng La Gia Lệ sẽ vui vẻ. Ít nhất, La Gia Lệ không có vui vẻ như cô.
"Nhược Đồng à, định lúc nào thì sinh con vậy?" Có người quay đầu lại hỏi cô.
" Trước mắt chúng cháu còn muốn hưởng thụ thế giới của hai người." Đỗ Nhược Đồng lễ phép hồi đáp, suy nghĩ cũng là càng bay càng xa. Lúc nào thì mới có thể về nhà đây? Cô đã rất không bình tĩnh rồi. Người này không nên quá thân thiết với người quen sơ chứ?
"Thế giới hai người? Thật đúng là ngọt ngào!"Vẻ mặt La Gia Lệ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
"Đi." Một nam nhân trung niên toàn mùi rượu, đi tới bên cạnh La Gia Lệ, không nhịn được khẽ hô một tiếng với cô.
La Gia Lệ lập tức nặn ra một khuôn mặt tươi cười, xoay người rời đi.
Chẳng qua là, chân trước La Gia Lệ mới đi, tiếng bình luận liền theo sau ——
"Nghe nói chồng La Gia Lệ ở Đài Loan nuôi hai tiểu lão bà rồi. Nghe nói, mới kết hôn một tháng, chồng cô ta liền mang gái về nhà...”
"Tính ra..., bác sĩ La cũng coi như đủ vốn, năm ấy lúc kết hôn, chồng của cô ấy không phải sang tên cho cô ấy hai tòa nhà cao cấp sao...”
Đỗ Nhược Đồng không muốn nghe, cô hoài niệm nơi ở rộng lớn yên tĩnh, cúi đầu cùng mẹ nói: "Mẹ, mười giờ, chúng ta nên đi, Chấn Ngôn đang chờ con ở nhà."
"Ai da, người ta còn là cô dâu mới, nhanh lên một chút trở về đoàn viên(sum họp)." hội trưởng phu nhân tôn quý nhìn Đỗ Nhược Đồng một cái."Cháu ở đây đợi đi, ta gọi tài xế đưa mẹ cháu về’’
"Ai hừm, vậy thật là xấu hổ rồi?" Đỗ Giản Mỹ Tú vui vẻ, hưng phấn nhéo lấy tay của nữ nhi.
"Vậy phiền toái bác rồi." Đỗ Nhược Đồng biết mẹ cô muốn dựa thế tên hội trưởng này đã lâu rồi, cũng không tiện nói thêm cái gì.
"Hôm nào cháu cùng chồng đến nhà ta làm khách." Hội trưởng nói.
"Cám ơn bác đã mời." Đỗ Nhược Đồng lễ phép chào tạm biệt với một đám người, gọi điện thoại cho tài xế Vương thúc đang chờ ở gần đây, nói mười phút sau đến cửa khách sạn.
Đỗ Nhược Đồng đi tới lầu một bên trong đại sảnh đợi xe, La Gia Lệ đang cùng trượng phu ngồi ở một bên, hai người không nói một câu, trượng phu của cô ấy không nhịn được rung chân, lấy tay gõ ghế sa lon.
La Gia Lệ chớp mắt nhìn cô, ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt rất đậm.
Đỗ Nhược Đồng không muốn suy đoán La Gia Lệ tại sao đối với cô cõi lòng đầy địch ý, cô chỉ nhẹ gật đầu tỏ vẻ lễ phép, liền chuyên tâm chờ xe.
Linh Linh...
"Vương thúc, cháu đang ở cửa ra vào." Đỗ Nhược Đồng nhận điện thoại."A! Cháu thấy xe của bác rồi."
Xe hơi màu đen đứng ở trước cửa.
Đỗ Nhược Đồng mới đứng lên, đột nhiên cánh cửa của xe bị mở ra
Quan Chấn Ngôn mặc tây trang đơn giản màu xám đậm, khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn về cánh cửa của khách sạn.
"A ——" Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, kìm lòng không được bắt đầu chạy chậm bước lên trước.
Quan Chấn Ngôn tới đón cô!
Đỗ Nhược Đồng chạy như bay đến trước mặt hắn, bỗng chốc bước chân không có cách nào ngừng lại, thiếu chút nữa liền vọt vào trong ngực của hắn.
"Đi giầy cao gót chạy bộ, không sợ ngã sao?" Quan Chấn Ngôn đỡ lấy bả vai của cô, nhíu mày.
"Anh...” Cô còn thở không được, trước hết bận bịu mỉm cười.
Biểu tình vui vẻ của cô không chút nào giữ lại mà trực tiếp tiến vào trong lòng hắn, lòng Quan Chấn Ngôn bỗng ấm áp, đôi tay che ở trên vai của cô, cũng không tự giác cong lên khóe môi.