Hai người đang tranh chấp đồng thời dừng lại, bốn ánh mắt tập trung lên mặt Lăng Tử Nhai.
“Anh đang cười cái gì!” Hứa Thiên Ái không khách khí vạch trần sự thật. Hắn đang cười cái gì? Là đang cười cô sao?
“Thực xin lỗi.” Lăng Tử Nhai ôm bụng cười áy náy. Nghiêng mắt nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tư Hiên Dật, trong lòng hắn ngầm kêu khổ, không phải hắn cố ý muốn phá không khí bây giờ, nhưng thật sự đối thoại của bọn họ quá buồn cười.
Cười vui vậy sao? Hứa Thiên Ái nhìn Lăng Tử Nhai đang ôm bụng cười buồn bực nghĩ. Thôi, quay đầu lại, Hứa Thiên Ái oán hận đoạt lấy thư trong tay Tư Hiên Dật.
“Được, về sau em không đưa thư tình cho anh nữa” Thư tình và hắn, dĩ nhiên là hắn quan trọng hơn, cô thật đáng thương, tiền cứ như vậy mà bay mất.
“Tốt lắm.” Hắn cầm lấy thư tình trên bàn, quăng cho cô, “Phiền em xử lí hết.”
Xử lý? Đang bắt cô ném hết sao? Hứa Thiên Ái nhìn một chồng thư tình trong tay, chậm rãi bỏ vào cái sọt. Các em gái ngàn vạn đừng trách cô nha, cô thật vô tội...
“Này, Tư Hiên Dật, anh trai tôi có ở trong này không?” Lăng Hảo Hảo giống như trận gió xoáy, cuốn vào văn phòng hội trưởng hội học sinh.
“Có phải hắn không?” Tư Hiên Dật miễn cưỡng nhìn Lăng Hảo Hảo, chỉ vào Lăng Tử Nhai nói.
Good, anh trai của cô quả nhiên đang ở đây! Lăng Hảo Hảo nhanh chóng vọt tới trước mặt Lăng Tử Nhai, nắm lấy cổ áo của hắn, “Thành tích cuối kì của em có phải anh nói cho mẹ nghe không?” Cô che giấu lâu như vậy, cuối cùng mẹ cũng biết, hại cô bị chửi từ sáng đến giờ, cũng may mẹ cần đến công ty ở Hà Lan thị sát, nếu không, không biết cô còn bị mắng đến khi nào.
“Các người là anh em?!” Thư tình trên tay Hứa Thiên Ái rớt xuống đất. Xã trưởng và lớp trưởng Lăng là anh em?
“Tiểu Ái, em cũng ở đây à?” Lăng Hảo Hảo quay đầu, kinh ngạc nhìn Hứa Thiên Ái.
“Em tới tìm Dật.”
Ưm, cũng đúng, Tiểu Ái và Tư Hiên Dật là người yêu, cô ở đây cũng bình thường.
“Chị vá anh ấy thật là anh em sao?” Hứa Thiên Ái hỏi. Cô thật không thấy bọn họ giống nhau chỗ nào.
“Có lẽ là vậy, ít ra là từ khi ta sinh đến nay, chị đã gọi hắn là anh hai mươi năm.” Lăng Hảo Hảo níu chặt áo Lăng Tử Nhai nói.
“Huống hồ, em không phát hiện bọn chị đều họ Lăng sao?”
Xin nhờ, cái đó và họ có quan hệ gì, họ Lăng trên thế giới có rất nhiều, Hứa Thiên Ái nói thầm trong lòng.
“Được rồi, em buông tay ra trước được không?” Lăng Tử Nhai cầm tay Lăng Hảo Hảo nói. Cổ áo bị nắm làm hắn cực kì không tự nhiên.
“Vậy anh trả lời em, thành tích cuối kì có phải anh nói cho mẹ biết không?”
“Không phải!” Đáp án cực kì khẳng định từ miệng Lăng Tử Nhai thốt ra.
“Không phải anh, vậy là ai?” Người có bản lĩnh biết thành tích cuối kì của cô không nhiều, anh trai là một trong số đó.
Lăng Tử Nhai không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn Tư Hiên Dật.
Được được, cô biết nên tìm người nào tính sổ rồi! Lăng Hảo Hảo Lăng Tử Nhai buông ra, đi đến trước mặt Tư Hiên Dật, tay nặng nề vỗ lên bàn làm việc, “Là cậu nói cho mẹ tôi biết đúng không?”
Tư Hiên Dật trở về ghế dựa, hai tay ưu nhã vòng lên gối đầu, không chút để ý đáp: “Đúng thì thế nào?”
“Cậu...” Cô oán trách nhìn hắn, “Tại sao cậu lại nói thành tích của tôi cho mẹ tôi biết?” Bình thường không thấy hắn nhiệt tình như vậy,sao bây giờ lại nhàn hạ đến nỗi nói cho mẹ biết thành tích của cô?
“Không tại sao hết, chẳng qua là bác gái gọi điện đến tìm Tử Nhai, Tử Nhai không có, tôi nhận điện thoại,thấy bác gái hình như không biết thành tích của cậu, vì thế, tôi cực kỳ ‘Hảo tâm’ lấy hồ sơ ra nói cho bác ấy biết.”
“Cậu cố ý!” Lăng Hảo Hảo nghe xong “Giải thích” của Tư Hiên Dật, giận dễ sợ. Hảo tâm? Hảo tâm của hắn thật là đúng lúc!
“Không có, chỉ là nhàm chán thôi.” Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói. Ngày hôm đó thật sự quá nhàm chán, cho nên mới có thời gian rãnh rỗi đi kể thành tích của cô ấy.
“Tóm lại, cậu chính là không ưa tôi!” Đây là kết luận của cô.
“Cậu nghĩ vậy, tôi cũng không còn cách nào.” Đây là câu trả lời của hắn.
Vì thế, Lăng Hảo Hảo tức giận hung hăng đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Tư Hiên Dật, lại bị tay Tư Hiên Dât ngăn lại giữa không trung, tùy ý hóa giải, đồng thời, tay hắn bổ về sau cổ cô...
Hứa Thiên Ái nghẹn họng trân trối nhìn xem hai người trước mắt, không lầm chứ! Không hiểu sao cô lại có cảm giác như đang xem phim kiếm hiệp, cô nghe Phương Linh nói Dật biết nhiều loại võ, nhưng khi nhìn thấy hắn ra tay, cô vẫn kinh ngạc không thôi.
“Bọn họ đánh như vậy không sao chứ?” Cô thì thầm nói. Nhìn bọn họ đánh kịch liệt như vậy, lỡ như thất thủ, cho dù là thương tổn ai cũng không tốt.
“Đừng lo lắng.” Lăng Tử Nhai ở một bên xem kịch vui nói, “Bọn họ đánh từ nhỏ đến lớn, không hợp thì vung tay đánh nhau, chẳng qua...”
“Chẳng qua cái gì?”
“Hảo Hảo chưa từng thắng A Dật mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, tay trái Tư Hiên Dật đã hoá thành lưỡi dao, đặt lên cổ Lăng Hảo Hảo, “Cậu thua.”
Cô biết cô thua, nhưng hắn cũng không cần nói ra chứ, ai nhìn mà không biết hắn thắng. Lăng Hảo Hảo tức giận quăng cho Tư Hiên Dật một cái ánh mắt, “Được, được, tôi biết tôi thua, làm phiền tôn giá bỏ tay xuống.
“Đáng giận”, một ngày nào đó cô sẽ thắng hắn!
Tư Hiên Dật sửa sang lại y phục, giơ tay lên xem đồng hồ một chút, sáu giờ. Thuận tay vuốt tóc một cái, vỗ lên mặt Hứa Thiên Ái vẫn còn đang thất thần, “Muộn rồi, anh lái xe đưa em về nhà.”
“A...!” Hứa Thiên Ái ngơ ngác gật gật đầu, nhấc lấy ba lô trên bàn, đột nhiên kêu to, “Trời, em quên cái lọ trong phòng học.” Cô trở về lớp học lấy, bên trong đều là tiền mà cô vất vả tìm được, “Anh đứng trước cửa chờ em, em xuống liền.” Cô quay đầu, vội vàng nói với hắn.
“Ngày mai đi lấy đi.” Tư Hiên Dật nhíu mày. Hắn cảm giác giống như có chuyện gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra vậy.
“Không được mà. Để ở trường không an toàn, ai, dù sao anh cũng chờ em có một chút, anh đứng trước cổng đi.” Nói xong, cô nhanh chóng chạy đến phòng học.
Tư Hiên Dật nhìn bóng lưng Hứa Thiên Ái đi xa, có vẻ đăm chiêu...
– %%%※%%% –
Hứa Thiên Ái chạy về, phòng học đã không còn bóng người, nhanh chóng đến trước bàn của mình, dùng tay mò mẫm vào trong bàn học... A? Cái lọ của cô đâu a? Sao không thấy nữa, chẳng lẽ cô nhớ nhầm? Cô cúi đầu, nhìn chung quanh hộc bàn.
“Cô đang tìm cái này sao?” Thanh âm âm hiểm truyền đến, một bóng người đi tới, trong tay cầm một cái lọ.
Á! Là cái lọ của cô! Hứa Thiên Ái vui vẻ đi lên, cầm lấy cái lọ, “Cám ơn, cám ơn!” Cô nói lời cảm ơn với người kia, “Là cô nhặt được cái lọ của tôi?”
“Không, là tôi lấy cái lọ của cô.” Người nọ đóng cửa phòng lại.
Ách! Cô mãnh liệt ngẩng đầu, “Là cô?!” Tống Kỳ Nghi?!
“Đúng, là tôi!” Tống Kỳ Nghi oán hận nhìn Hứa Thiên Ái, nếu không phải tại cô ta, cô sẽ không bị đuổi ra trường học, lại càng không từ một thiên kim được người người hâm mộ trở thành một con chuột bẩn thỉu chạy qua đường bị người đời xua đuổi, “Chắc cô kinh ngạc lắm, tại sao tôi vẫn còn xuất hiện trong trường học.”
“Cô bị đuổi học?” Hứa Thiên Ái giật mình nói. Cô vẫn còn thắc mắc, tại sao hai tháng trước, Tống Kỳ Nghi cho cô một cái tát xong liền không thấy mặt đâu nữa.
“Có lẽ bây giờ cô vui vẻ lắm, đoạt Hiên Dật từ tay tôi, còn làm cho tôi trở nên như bây giờ.” Cô duỗi tay, gắt gao nắm lây tay Thiên Ái, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không có, tôi căn bản không biết chuyện cô bị đuổi học!” Lúc này, cô mới nhìn rõ Tống Kỳ Nghi. Cô – sao lại biến thành như vậy? Mái tóc xinh đẹp vốn xoã dài bên vai, bây giờ lại trở nên bên cao bên thấp, quần áo khô cứng nhàu nhĩ, giống như đã được ngâm qua trong nước rất lâu, khí chất ngạo mạn tự tin từng làm cô hâm mộ bây giờ đã không thấy nữa, trong mắt cô giờ chỉ còn hận ý... Sát ý?