Hứa Thiên Ái nở nụ cười, dịu dàng đeo vòng cổ cho hắn.
Tư Hiên Dật nghịch nghịch vòng cổ, “Chữ thập và cánh cho ma vương?”
“Rất hợp với anh.” Cô thò đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Hắn là thiên sứ của cô, chỉ là thiên sứ của một mình cô...
Tay hắn chiếm hữu eo cô, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô.
Không phải là không có cảm tình, chỉ là đều đặt lên cùng một người, cho nên mới kịch liệt như thế,toàn bộ thế giới của hắn, chỉ có mình cô mà thôi...
– %%%※%%% –
Hứa Thiên Ái năm thứ nhất ngành Hán ngữ cùng hội trưởng hội học sinh – Tư Hiên Dật chính thức yêu nhau hai tháng, toàn trường đều biết. Chỉ là do điều kiện của hội trưởng hội học sinh vĩ đại của chúng ta quá tốt, mà dung mạo của em gái Hứa lại không xuất sắc, vì thế, các vị em gái trong vườn trường vẫn chưa từ bỏ ý định, nhận định mình còn có cơ hội. Chẳng qua Tư đại hội trưởng mỗi ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà nơi duy nhất có thể tìm hắn chỉ là đến văn phòng hội học sinh – cũng là vùng cấm trong trường, trừ những người trong hội học sinh ra, những người khác đều không được vào, hại các vị em gái không còn cơ hội đưa thư tình. Không còn cách nào, đành phải hờ em gái nhỏ Hứa kia làm hộ...
“Hứa Thiên Ái, em thật sự đồng ý giúp chị giao thư tình cho hội trưởng?” Một vị hoa hậu của ngành nào đó không dám tin hỏi. Cô không phải bạn gái của Tư hội trưởng sao? Nhưng nghe nói thư tình của tất cả nữ sinh trong trường đều do cô giao cho anh ấy.
“Thật, nhưng chị phải nộp 100 đồng tiền thủ tục.” Hứa Thiên Ái chỉ chỉ cái lọ trên bàn. Lại thêm một người đưa tiền nữa.
“Đương nhiên.” Hoa hậu lớp lấy 100 đồng ra bỏ vào lọ, giao thư tình cho Hứa Thiên Ái, “Thật sự có thể đưa đến tận tay hội trưởng?” Cô vẫn không yên lòng hỏi han.
“Dĩ nhiên rồi!” Hứa Thiên Ái nhận lấy thư tình bỏ vào ngăn kéo, “Nếu chị không tin, vậy thì tự tay đưa cho anh ấy đi”
Cô không có cơ hội mới đưa cho cô ấy gửi hộ! Hoa hậu lớp thầm nói trong lòng, “Lưu luyến không rời” đi ra phòng học.
“Lại lấy tiền được rồi!” Phương Linh cười bắt tay, nặng nề vỗ lên vai Hứa Thiên Ái, “Chuyện này nếu không cẩn thận coi chừng bị trời phạt.” Chưa từng thấy người nào kiếm tiền như vậy, giao thư tình của tình địch cho bạn trai mình.
“Tớ đang làm việc thiện, giúp người khác hoàn thành tâm nguyện nha, ông trời làm sao có thể phạt!” Hứa Thiên Ái vừa lấy lại cái lọ, vừa biện giải cho mình.
“Thiện? Vậy 100 đồng kia là cái gì?” Phương Linh nghiêng nghiêng mắt nhìn cái lọ trên tay Hứa Thiên Ái. Cô thật đúng là biết lợi dụng thời cơ!
“Ha ha!” Hứa Thiên Ái gãi đầu, cười khan vài tiếng, “Dù sao thì cũng phải thu một ít phí chứ.”
“Cái gì cậu nói cũng có lí.” Phương Linh lộ ra biểu tình ‘hết cách’ với cô, “Đúng rồi, hôm nay nhận được mấy phong thư tình.”
“Đây, ở đây hết.” Hứa Thiên Ái lấy một chồng thư tình từ trong ngăn kéo ra cho Phương Linh xem.
“Tư Hiên Dật biết chuyện này có phản ứng gì?” Đây là điều Phương Linh tò mò nhất.
“Không phản ứng.” Hứa Thiên Ái bỏ thư tình vào trong túi, thuận miệng tung một câu.
“Không phản ứng? Có ý gì?”
“Ý chính là tớ chỉ nhận giao thư tình cho Dật, đâu có nói Dật nhất định xem, cho nên những thứ này cứ chất đống trong văn phòng hội trưởng hội học sinh, mấy ngày sau thì biến thành tro bụi.” Hứa Thiên Ái lấy túi đi đến cửa phòng học.
A? Cô đang gạt tiền! Cằm Phương Linh rơi xuống, nếu những em gái kia biết thư tình mình cất công viết ra bị biến thành tro bụi, không biết sẽ có cảm tưởng gì...
Nơi xa, một người rình coi buông kính viễn vọng xuống... Cô sẽ không tha thứ cho cô ta, nếu không phải tại Hứa Thiên Ái, Hiên Dật sẽ không vứt bỏ cô, lại càng không làm vậy với gia tộc của cô, kết cục của cô hôm nay đều là do cô ta gây ra, cô không cho phép cô ta hạnh phúc như vậy...
– %%%※%%% –
Bốp!
Cánh cửa phòng hội trưởng hội học sinh bị mở ra, một thân ảnh đi đến trước bàn Tư Hiên Dật và Lăng Tử Nhai đang ngồi thảo luận.
“A, lớp trưởng Lăng, anh cũng ở đây hả!” Hứa Thiên Ái lên tiêng chào hỏi với Lăng Tử Nhai.
“Đúng vậy, qua đây nói với Dật một chút chuyện.” Lăng Tử Nhai mỉm cười, chỉ vào thư báo cáo trong tay nói.
“À.” Hứa Thiên Ái gật gật đầu, đi thẳng đến trước bàn làm việc của Tư Hiên Dật, lấy chồng thư tình từ trong túi ra, đặt lên bàn, ” Đây, thư hôm nay của anh đây, em đưa hết rồi đó.”
Tư Hiên Dật chán ghét lườm thư tình trên tay cô một cái, hai tay ôm ngực, bất đắc dĩ nhìn cô, “Sau này đừng lấy ra nữa.” Đống thư tình chồng chất ở chỗ này, làm hắn không thể không kêu Tử Nhai dùng máy cắt giấy xử lí hết.
“Đừng, em còn chưa kiếm đủ a!” Hai tay cô chống nạnh, nói với hắn. Một phong thư tình một trăm đồng, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm, khó khi có nhiều em gái tự nguyện bỏ tiền cho cô, cô không thể không thu.
Hắn trầm mặc, sau đó không nói gì, rút một tấm thẻ vàng từ trong túi ra đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” Hứa Thiên Ái nhận thẻ vàng, tò mò hỏi.
“Thẻ vàng. Bên trong có hai trăm vạn, em muốn mua cái gì thì mua.”
Hai trăm vạn? Lỗ tai của cô vẫn chưa điếc chứ. Đã sớm biết hắn là kẻ có tiền, nhưng không cần khoa trương đến mức vừa đưa tay ra là có 200 vạn đi!!!
“Không cần!” Cô rất có chí khí, trả chiếc thẻ lại cho hắn, tuy cô yêu tiền, nhưng dùng tiền tự mình kiếm được càng có cảm giác thành công hơn.
Xem ra cô ngoan cố hơn hắn tưởng tượng. Tư Hiên Dật thở dài một hơi, đứng dậy, kéo Hứa Thiên Ái lại gần mình, “Em thật sự muốn tiếp tục giúp những cô gái khác đưa thư tình cho anh?” Hắn cúi đầu, thâm tình khẩn thiết nhìn cô, thanh âm trong veo lạnh lùng giờ trở nên dịu dàng vô cùng.
Đáng giận! Hắn lại muốn sử dụng tài năng thiên phú của hắn để bắt cô khuất phục. Tuy chuông báo động trong đầu Hứa Thiên Ái đã sớm vang lên, nhưng mắt cô vẫn nhịn không được mà nhìn hắn.
“Câu trả lời của em là gì?” Thanh âm của hắn ôn nhu như chứa nước trong đó vậy.
Hứa Thiên Ái kinh ngạc nhìn Tư Hiên Dật, không nhịn được mà tán thưởng trong lòng, đẹp mắt, thật sự cực kỳ đẹp mắt. Cho dù ngày nào cũng gặp, nhưng cô vẫn thường có cảm giác kinh ngạc khi nhìn thấy hắn. Biểu tình thâm tình này của hắn đủ để cho rất nhiều cô gái hồn xiêu phách lạc, chẳng trách ngày nào cô cũng nhận nhiều thư tình như vậy.
“Em muốn tiếp tục đưa!” Cô quay mặt đi lớn tiếng nói. Bây giờ cô không có năng lực phản kháng với “sắc đẹp” của hắn, nhìn mặt hắn làm cô không nói nên lời.
A..., Tư Hiên Dật tương đối hứng thú nhíu mày, lần này Em gái béo khó đối phó hơn hắn nghĩ.
“Thật vẫn muốn đưa?” Tay hắn nhẹ nâng mặt cô, để tầm mắt cô chạm vào hắn.
Hai tròng mắt mị hoặc lòng người cùng am thanh dịu dàng làm mặt cô thoáng chốc đỏ lên...
“Hay là em hy vọng anh xem những bức thư tình này?” Hai mắt tà mị tràn đầy hấp dẫn.
Cô không muốn! Cô không muốn hắn dùng đôi mắt đẹp như vậy để xem thư tình của nữ sinh khác! Hứa Thiên Ái cong miệng lên.
“Em không cho anh xem thư tình!”
“Không cho phép?” Tư Hiên Dật tiện tay rút một phong thư tình ra, làm bộ như muốn xem.
“Anh không giữ lời hứa!” Cô đoạt lại thư tình từ tay hắn, lớn tiếng chỉ trích hắn, “Lúc trước rõ ràng anh đã đồng ý không xem.”
“Anh hối hận.” Lúc trước? Cô còn không biết xấu hổ nói đến lúc trước! Tư Hiên Dật đảo cặp mắt trắng dã, nếu hắn biết ngày nào cô cũng sẽ cầm một đống thư tình đến đây, đáng lẽ nên mở xem từ phong thư đầu tiên, dạy dỗ cô một chút, để cô khỏi ngày nào cũng mang đến làm phiền hắn.
“Anh là tiểu nhân.” Tức chết cô, hắn cư nhiên – xấu lắm!
“Anh là tiểu nhân!” Hắn nói lại, lại tiếp tục rút một phong thư tình từ trên bàn ra.
“Phì!” Lăng Tử Nhai ở một bên nhịn không được bật cười.