Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen

Chương 4

Khương Vạn Nương nghe Lý Đức Thuận gia nói xong cũng cảm thấy chua chát.

Sau khi mẫu thân nàng lìa đời, không còn người nào gọi nàng bằng nhũ danh nữa, ngay cả phụ thân của nàng cũng chỉ gọi nàng là Vạn Nương, nếu không phải rất lâu trước kia đã từng hỏi thăm qua, Khương gia hiện giờ có ai có thể nói cho Tiết lão thái thái nhũ danh của nàng là A Phù?

“Lão phu nhân, ta có thể ôm ngài một cái hay không?”

Loại cảm giác ấm áp này dường như trực tiếp chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim Khương Vạn Nương, làm cho nàng sinh ra một chút chờ mong.

Tiết lão thái thái tuy là cảm động đỏ cả mắt, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, nói:

“Không nhận ta còn muốn ta ôm ngươi, ngươi tưởng ta cho từ thiện sao …”

Lý Đức Thuận gia vừa vỗ ngực cho lão thái thái thuận khí, vừa đánh mắt ám chỉ với Khương Vạn Nương.

Đôi môi Khương Vạn Nương run rẩy, cũng không biết là tình thân gần gũi, hay là đáng sợ cái gì, nhưng vẫn cắn môi không dám mở miệng ra gọi.

Lão thái thái đau lòng nhìn nàng một chút, thở dài một tiếng ôm nàng vào trong lòng, lại từng chút từng chút một mà vỗ về nàng, giọng nói cuối cùng cũng không còn sắc nhọn như trước đây nữa.

Giọng nói của bà có chút thương tiếc,

“Ngươi vẫn nên gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu.”

Năm đó bà có chết cũng không chịu nhượng bộ với tiểu nữ nhi của mình, bà chỉ biết oán hận nữ nhi bướng bỉnh, nhưng lại không nghĩ chính bản thân mình còn bướng bỉnh hơn cả nữ nhi.

Hiện giờ ngoại tôn nữ* đang ở trước mắt, sao bà có thể lại giống năm đó không chịu nhượng bộ bảo rằng chính mình đã hối hận rồi.

*cháu ngoại gái

Khương Vạn Nương bị bà ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy loại cảm giác ấm áp một lần nữa lại vây lấy nàng, mũi nàng cay cay, cuối cùng là nhịn không được giơ tay ôm lão thái thái gọi một tiếng:

“Ngoại tổ mẫu.”

Lão thái thái liên tục gật đầu, lại không nói thành lời.

Tổ tôn hai người ôm nhau khóc lên, nhưng thật ra đều là những cay đắng tích tụ từ bao lâu nay.

Lý Đức Thuận gia thấy các nàng đang phất tiết cảm xúc, nhanh chóng chạy đến khuyên giải, chỉ sợ lão thái thái quá thương tâm mà hại đến thân mình.

Đợi đến khi Khương Vạn Nương bình tĩnh lại, nàng mới lau sạch nước mắt hỏi:

“Ngoại tổ mẫu, phụ thân ta ở nơi nào?”

Tiết lão thái thái vuốt tóc nàng, nói:

“Đừng có nói tới người phụ thân không có lương tâm của ngươi nữa, hắn đã dẫn theo di nương cùng với nhi tử ả ta sinh ra rời khỏi kinh thành rồi.”

“Đi rồi sao?”

Khương Vạn Nương ngây ngốc.

“Người làm phụ thân như vậy, cũng đáng để cho người vì hắn mà bôn tẩu gần xa hay sao?”

Lão thái thái càng nghĩ càng giận.

Tên nam nhân thối tha này trước nhất là lừa nữ nhi của bà, sau đó lại rỏ rơi ngoại tôn nữ của bà, nếu không nể tình đối phương là phụ thân của ngoại tôn nữ, làm gì có chuyện nàng chịu giúp hẳn được thả ra chứ.

“Đi rồi cũng tốt …”

Giọng nói của Khương Vạn Nương nhỏ dần:

“Ngài không biết chứ, phụ thân trước đây vì che chở cho ta mà bị bức tường đổ xuống đè lên chân bị thương, suýt chút nữa liền trở thành què quặt tàn tật chặt đứt tiền đồ, cũng may sau này miễn cưỡng lắm mới lành lặn lại được.”

“Chỉ là trước đây vài ngày bệnh ở chân của hắn lại tái phát trong nhà lao, lúc này ta mới gấp gáp.”

“Hắn là phụ thân của ngươi, che chở cho ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Tiết lão thái thái vô cùng khinh thường nói.

Khương Vạn Nương cười khổ,

“Biết là như vậy, ta là nữ nhi của ông không thể không trả ơn …”

Tiết lão thái thái nghe nàng nói một hồi, cũng chỉ nói phụ thân của nàng không đúng.

“Chuyện đó để sang một bên đi, cho dù là hắn có đem ngươi đi theo, ngươi đi theo hắn cũng chỉ có khổ mà thôi, hiện giờ ngươi cứ ở bên cạnh ta, ta đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý mà che chở cho ngươi, sẽ không có ai dám khi dễ ngươi nữa.”

Lão thái thái nắm tay nàng nói.

Nói đến như vậy rồi, Khương Vạn Nương cũng không từ chối thêm được nữa.

Lão thái thái vì nàng mà vất vả ngược xuôi, lại vi phạm cả lời thề độc của chính mình, tấm chân tình này nàng không thể không nhận.

Huống chi huyết thống vốn là một thứ vô cùng kỳ diệu.

Sau khi nàng gặp được lão thái bà này đây, trong lòng không ngăn được nổi lên một chút tủi thân, dường như ngay từng sợi tóc của nàng cũng phản ứng, lão thái thái khẩu xà tâm phật trước mắt chính là người thân duy nhất của nàng trên đời này.

Vì vậy nàng không hề cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Tiết lão thái thái có gương mặt lạnh lùng này.

Lão thái thái nắm tay nàng, trong lòng không khỏi khổ sở.

Tính tình của bà như thế nào chính bản thân bà là người rõ ràng nhất, nếu lúc này Khương gia không gặp khó khăn, bà làm sao có thể trưng bản mặt già này mà hạ mình đến trước mặt nàng để cởi bỏ khúc mắc.

Kiếp nạn lần này cũng làm cho cô nương này chịu nhiều khổ sở, cho nên nàng cũng không vui mừng đến vậy.

“Đi gọi Phùng ma ma tới đây.”

Lão thái thái phân phó Lý Đức Thuận gia.

Phùng ma ma cũng là một phụ nhân có tuổi, từ khuôn mặt nhăn nheo của bà, cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ mỹ mạo thời trẻ.

Hầu hạ bên người lão thái thái cả đời, thế mà lại không bị Tiết lão thái gia háo sắc nhìn trúng thực sự là một việc hiếm thấy.

Phùng ma ma hành lễ với Khương Vạn Nương, ngay sau đó dẫn nàng đi tắm rửa thay y phục.

Khương Vạn Nương nếu đã đồng ý với lão thái thái, đương nhiên cũng không hề ra vẻ ngượng ngùng.

Nàng cởi bỏ y phục thô trên người, tắm gội sạch sẽ từ đầu đến chân, Phùng ma ma đưa đến cho nàng một chiếc áo gấm thêu hoa anh đào màu hồng nhạt cùng với bộ váy trắng, thêm đôi giày lụa màu hồng thêu hoa mận.

Sau khi Khương Vạn Nương tắm rửa sạch sẽ trên người không còn chút bụi bẩn, không chỉ không còn vẻ tiều tuỵ, ngược lại cứ như đoá sen thơm ngát vừa được vớt từ dưới nước lên, thanh cao mảnh khảnh, thuần khiết dịu dàng, đôi mắt hạnh long lanh như chứa đầy nước hồ mùa xuân, làm cho người ta không thể nào dời mắt nổi.

Nàng dù sao cũng là nữ hài được nuông chiều mà lớn lên, giơ tay nhấc chân đều rất hợp quy củ.

Mấy tỳ nữ hầu hạ nàng thay quần áo tắm rửa, khi đến gần chỉ cảm thấy cả người nàng giống như bông tuyết trắng nõn, tóc đen mềm mại, cổ cao nhỏ dài, vòng eo uyển chuyển nhẹ nhàng, đôi mắt sóng sánh ánh nước, cánh môi màu hồng phấn, thật sự không có chỗ nào không mềm mại, không có chỗ nào không tinh tế.

Phùng ma ma rũ mắt, cảm thấy cho dù không ở cùng với Tiết lão thái thái, cô nương này chỉ cần chịu hao phí một ít tâm tư, dùng một phương thức khác một lần nữa lấy lại cuộc sống phú quý là điều dễ như trở bàn tay.

Khi đi cùng Khương Vạn Nương trở về phòng, Phùng ma ma nói sơ qua cho cô biết một chút việc trong nội trạch Tiết gia, thái độ của Khương Vạn Nương vô cùng khiêm tốn, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Buổi tối lão thái thái sắp xếp cho Khương Vạn Nương nghỉ tạm ở giường bích sa trong phòng nàng, nói với Khương Vạn Nương:

“A Phù, ngươi nói cho ta biết, sau này ngươi muốn gả cho người như thế nào?”

Tiết lão thái thái đột nhiên hỏi tới làm Khương Vạn Nương ngây ngẩn cả người.

Sau khi nghe rõ lời của lão thái thái, biểu cảm của Khương Vạn Nương có chút cứng nhắc.

Nàng dù sao vẫn còn trẻ người non dạ, một chút cảm xúc trên mặt đều không thể tránh khỏi đôi mắt của lão thái thái.

“Ngoại tổ mẫu, ta … Ta không muốn gả chồng.”

Bàn tay Khương Vạn Nương giấu trong tay áo vì lo sợ mà siết chặt.

Chuyện kia là do tự bản thân nàng gây ra, nàng oán ai cũng không được.

Chẳng lẽ nàng có thể oán ngoại tổ mẫu sao? Oán đối phương vì sao không hành động sớm một chút, lại đợi cho đến khi nàng dùng chính bản thân mình đổi được cơ hội, lại cứu phụ thân ra ngoài?

Khương Vạn Nương cũng không thể mặt giày vô sỉ mà gây ra cừu hận như vậy, cho nên nàng chỉ có thể đem những thứ này chôn sâu trong lòng, có đau cũng không dám nói ra, cũng không có mặt mũi nói ra.

“Vì sao?”

Tiết lão thái thái đảo mắt nhìn nàng, không hề có ý tứ cho Khương Vạn Nương qua loa chuyện này.

Nàng nhận ra cô nương này có gì đó không đúng, trong lòng cũng biết Khương Vạn Nương rất đề phòng người khác, đành kiên nhẫn mà nói với Khương Vạn Nương:

“A Phù, trong mắt ta ngươi vĩnh viễn chỉ là một hài tử, ngươi chưa từng gả chồng, cũng chưa từng sinh hài tử, có rất nhiều chuyện người không hiểu được, cho nên phạm sai lầm là chuyện rất bình thường, ngươi chỉ cần nói cho ngoại tổ mẫu biết, có hiểu không?”

“Ta …”

Khương Vạn Nương cắn môi, cúi đầu.

Nói ra miệng như thế nào đây?

Nếu mà không nói, các nàng thật sự vì nàng mà lựa chọn một người trong sạch thì làm sao bây giờ.

Bản thân nàng như vậy, đã không còn xứng với người trong sạch nữa rồi.

“Ngoại tổ mẫu, ta …”

Khương Vạn Nương có chút lo lắng mà nắm chặt tay áo, lão thái thái không nói gì chỉ nắm chặt lấy tay nàng.

Lòng bàn tay ấm áp thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay của Khương Vạn Nương, thật ra là có hơi đau, nhưng Khương Vạn Nương lại cảm nhận được một chút cảm giác trấn an dịu dàng.

Trong mắt Khương Vạn Nương chứa đầy hơi nước, giọng nói so với tiếng muỗi kêu còn thấp hơn,

“Ta đã không còn trong sạch …”