Sáng sớm gặp phải chuyện như vậy, trong lòng Khương Vạn Nương vừa mừng vừa lo.
Nhưng mà nhiều hơn là nỗi tủi thân xuất phát từ sâu thẳm trong tim.
Tiết gia là gia đình hầu tước, nếu là nguyện ý che chở cho nàng, lúc vừa mới xảy ra chuyện, bọn họ nên đưa tay ra mới phải.
Hiện giờ làm như vậy có khác gì Lâm Thanh Nhuận đâu chứ?
Khương Vạn Nương ngồi trong phòng suy nghĩ có hơi mông lung, trong một khoảng thời gian ngắn, nàng không biết bản thân mình nên đi đâu về đâu.
Nàng thay một thân xiêm y sạch sẽ ra cửa đi Tam Phúc lâu.
Buổi sáng trong Tam Phúc lâu vẫn chưa có ai, hơn nữa nhiệt độ giảm đột ngột, đa số mọi người ngồi ngốc trong nhà chứ chẳng đi đâu.
Liễu Cầm nhìn thấy nàng, hỏi:
“Cô nương nghĩ kỹ rồi sao, cần ta đi cùng với cô nương không?”
Khương Vạn Nương lắc đầu nói:
“Ngươi có nói với bất kỳ ai về thân phận của ta đấy chứ?”
Liễu Cầm có chút kinh ngạc,
“Ngươi không muốn hắn biết thân phận của ngươi sao?”
Khương Vạn Nương không nói lời nào, Liễu Cầm cũng có thể đoán được tâm tư của nàng.
Có lẽ cô nương này vẫn còn cố gắng giữ lại chút lòng tự trọng ít ỏi của mình đi.
Đã đến nước này rồi, nàng vẫn không buông bỏ được hình bóng của bản thân mình trước kia.
Chỉ cần nàng đi đến phủ của Trang Cẩm Ngu thông báo tên họ, đòi hỏi một danh phận, cuộc sống nào sao lại không thể thay đổi long trời lở đất cơ chứ.
Nàng sao có thể ngu như vậy?
“Ngươi không muốn danh phận, thì cũng nên đòi chút bạc chứ hả?”
Liễu Cầm khuyên nàng.
Khương Vạn Nương lắc đầu nói:
“Hiện giờ vẫn còn sớm, ta chỉ là nói trước với ngươi một tiếng, chờ lát nữa ta trở về đổi một thân quần áo, thỉnh ngươi đi giúp ta một chuyến.”
Liễu Cầm lắc đầu thở dài, xua tay bảo nàng đi đi.
Nếu không phải Khương Vạn Nương trước đây từng giúp đỡ nàng ta, nàng ta sao có thể để ý tới một người khờ khạo như vậy chứ.
Liễu Cầm từ trước đên nay cực khổ đã quen, nhưng mà chưa từng lấy nha đầu nào quật cường đến như vậy.
Bởi vì nha đầu này không biết linh hoạt trong từng tình huống, sợ là không có được kết cục tốt.
Nữ tử thì sao, nên buông bỏ thì buông bỏ lúc nên mềm mại thì mềm mại, như vậy mới có thể đứng lên làm lại từ đầu.
Không đâu một tên Vương gia bị người ta hạ dược, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, thế mà có thể rơi xuống trên đầu cô nương này cũng là ngàn năm của ngàn năm mới có một lần.
Nàng sao có thể không biết cố gắng nắm bắt cơ hội như vậy chứ?
“Nếu ngươi đã có tính toán, như vậy thì tuỳ ngươi đi.”
Liễu Cầm nói.
Khương Vạn Nương thấy nàng lạnh mặt, rõ ràng là vì việc này mà hờn dỗi, nàng cũng không thể nói lời an ủi.
Mỗi người một lập trường.
Khương Vạn Nương cảm thấy, Liễu Cầm cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng, nhưng mà đó không phải kết quả mà nàng mong muốn.
Nàng trở về chỗ ở, lại đem đồ đạc của mình bỏ vào tay nải, chỉ chờ phụ thân của nàng được thả ra, nàng liền cùng ông rời khỏi kinh thành.
Dù sao nơi này người bỏ đá xuống giếng còn nhiều hơn so với người muốn thật lòng giúp mình.
Đúng lúc này trong ngõ nhỏ lại vang lên động tĩnh của xe ngựa.
Khương Vạn Nương nhíu nhíu mày, chỉ ra khỏi phòng nhìn xem, quả nhiên vẫn là chiếc xe ngựa buổi sáng.
Nàng không ngờ đối phương mới tìm tới không được bao lâu, không ngờ lúc này đã trở lại.
Lý Đức Thuận gia bị xóc nảy hơi khó chịu, xuống xe nhìn thấy trên bàn trong nhà Khương Vạn Nương đặt tay nải lớn tay nải nhỏ, sợ đến mức vội vàng lôi kéo người nàng.
“Cô nương, ngươi phải đi ngay sao?”
Khương Vạn Nương muốn tránh nhưng không thể tránh được, liền nói:
“Nhận được hảo ý quan tâm của quý phủ, chỉ là ta đã không định tiếp tục sống ở kinh thành nữa.”
Lý Đức Thuận gia nói:
“Cô nương cũng nên thông cảm cho hạ nhân chúng ta, nếu ngươi đi rồi, lão thái thái chỉ sợ sẽ hận chết ta.”
Khương Vạn Nương còn định mở miệng, đã nghe đối phương nói:
“Với lại lão thái thái hai ngày trước đã nhờ người thả phụ thân ngươi ra, chỉ vì muốn tìm được ngươi.”
Khương Vạn Nương hơi có chút kinh ngạc nói:
“Phụ thân ta được thả ra rồi sao?”
Mấy hôm trước nàng vừa mới chuẩn bị khoản tiền mình chắt chiu từng đồng tiết kiệm, bọn họ nói phụ thân của nàng không có vấn đề gì lớn, chỉ là bọn họ không hề nói đến chuyện thả ra.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, tiền nàng kiếm được, đối với những người đó đâu phải thứ hiếm lạ gì đâu?
“Phụ thân ta hiện giờ đang ở đâu?”
Khương Vạn Nương sau khi phục hồi tinh thần lại hỏi.
Lý Đức Thuận gia nói:
“Việc này cô nương nên tự mình đi hỏi lão thái thái vậy.”
Khương Vạn Nương nghe vậy liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cũng biết cho dù mình nói như thế nào thì lúc này cũng phải đi một chuyến rồi.
Xe ngựa một đường chạy chạy ra khỏi ngõ nhỏ, dần dần chạy về hướng tập trung những toà nhà quyền quý của quan quân thế gia.
Đoạn đường này Khương Vạn Nương vốn rất quen thuộc, sau khi Khương gia gặp nạn, những nơi này đều trở nên vô cùng chói mắt, làm cho cô cảm thấy khổ sở từ sâu trong lòng.
Xa phu đi vào ngõ nhỏ sáng đèn, rồi tới cửa hông Hầu phủ chào bà tử tiếp đón một tiếng, xe ngựa liền đi thẳng vào Tiết trạch.
Lý Đức Thuận gia đánh giá biểu cảm của Khương Vạn Nương, thấy nàng không buồn không vui, trong lòng càng trở nên hụt hẫng.
Khương gia cô nương vốn là được người ta theo đuổi, đảo mắt liền bị bỏ qua như một đôi giày rách.
Khương Vạn Nương là sinh ra ở tam phòng không quá xuất sắc, tâm tính được tu dưỡng bình bình đạm đạm, mới có thể thích ứng với việc cuộc sống bị đảo lộn từ trên trời xuống dưới đất mà không nát tâm lựa chọn thắt cổ tự vẫn.
Cũng là vì sự tồn tại duy nhất của phụ thân nàng, để nàng trong lòng vẫn còn vướng bận, không thể buông xuôi hết mọi chuyện.
Đợi đến khi Lý Đức Thuận gia dẫn Khương Vạn Nương vào Phương Chính đường nơi ở của Tiết lão thái thái, lại nói với Khương Vạn Nương:
“Lát nữa cô nương gặp lão thái thái, đừng nói đến việc rời đi nữa.”
Khương Vạn Nương liếc mắt nhìn nàng ta một cái, rảo bước đi vào.
Thật ra Tiết lão thái thái đã ngồi đó chờ từ lâu rồi.
Khương Vạn Nương tuy rằng chưa từng gặp qua ngoại tổ mẫu, nhưng trong sảnh chỉ có một lão thái thái ngồi trên ghế mặc áo choàng màu tím đậm có thêu kim ngọc mãn đường.
Lão thái thái kia chừng hơn kém sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, trên đầu còn đeo một dải khăn buộc trán bằng lông chồn màu nâu, chính giữa có khảm một khối ngọc bích sáng loáng, tay trái đỡ ly trà, tay phải nắm chặt một chuỗi Phật châu bồ đào, có gắn chỉ vàng.
Tiết lão thái thái đưa mắt nhìn người đi vào, Lý Đức Thuận gia liền bước tới đứng ở phía sau.
Khương Vạn Nương ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của lão thái thái, lại nhận thấy ánh mắt của lão thái thái hơi hiện lên nét buồn bã.
“Ngươi chính là Khương Vạn Nương?”
Tiết lão thái thái không mặn không nhạt mở miệng hỏi, dường như không hề có sự kích động như Lý Đức Thuận gia từng nói.
Khương Vạn Nương cúi thấp người hành lễ, đáp:
“Là ta, nghe nói lão phu nhân đã cứu phụ thân ta, Vạn Nương vô cùng cảm kích.”
Tiết lão thái thái nghe xong lời nàng nói liền cong cong khoé môi, cười lạnh nói:
“Mẫu thân người ngày thường chỉ dạy cho ngươi quy củ là như thế này sao, gặp được ngoại tổ mẫu còn không biết gọi một tiếng, còn kêu ta là ‘lão phu nhân’, thế nào, ta cứu phụ thân ngươi, ngươi như thế muốn nhanh chóng rũ bỏ quan hệ với ta, là muốn thể hiện sự thanh cao của ngươi có phải không?”
Lời nói của nàng vô cùng khắc nghiệt, chính là vặn vẹo ý tứ khiêm tốn trong lời nói của Khương Vạn Nương thành không biết phép tắc.
Khương Vạn Nương nghe được thì sững sờ, cố gắng nhịn xuống bực bội trong lòng.
“Ta không biết ăn nói, chỉ là nghĩ trong lòng, ta gọi ngài là lão phu nhân, chỉ vì ta mang họ Khương còn có thể bước qua ngưỡng cửa Tiết gia để gặp ngài. Về phần mẫu thân của ta, thường xuyên ở trước mặt ta nói lời thương tâm, sau này cũng vì đau khổ tích tụ trong lòng mà đi sớm, lúc này nàng tuy không có cơ hội dạy dỗ ta, nhưng mà ta cũng không dám làm trái lời của nàng.”
Mấy ngày nay nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, vốn là nên cảm thấy buồn bã thất vọng.
Nhưng mà làm sao nàng có thể buồn bã thất vọng cho được, đây cũng là Tiết lão thái gia đưa than ngày tuyết.
Sao với những người ngoài miệng chỉ biết nói lời khách sáo, Tiết lão thái thái tuy là nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng không phải vẫn cho nàng bước vào Tiết gia đó sao?
Đối phương năm đó có thể nguyền rủa chính mình đến mức đó, hẳn là một người vô cùng hiếu thắng rồi.
Theo lý thuyết mẫu thân nàng không còn liên quan gì với Tiết gia, nhưng mà Tiết lão thái thái hiếu thắng này còn tình nguyện chủ động đón nàng về, đây không phải là chuyện dễ dàng.
Ngón tay Tiết lão thái thái cầm lấy ly sứ màu men xanh chợt trở nên căng thẳng, đánh giá cô nương đứng trước mặc trên người chỉ mặc một kiện xiêm y cùng áo khoác thô ráp màu xanh lá, hôm nay rất lạnh, trên chân đối phương cũng chỉ mang một đôi giày xỏ bằng vải đay, khuôn mặt nhỏ so với mẫu thân nàng còn xinh đẹp hơn vì lạnh mà trở nên trắng bệch, đôi bàn tay giấu trong ống tay áo gầy gò kèm theo những khớp xương sưng đỏ.
Rõ ràng đã thê thảm đến mức độ này rồi, bà vốn nghĩ chỉ cần đối phương mở miệng gọi nàng một tiếng ngoại tổ mẫu, bà sẵn sàng bỏ qua tất cả chuyện cũ.
Chỉ là cô nương này, cứng đầu y như mẫu thân của nàng, lời nói thì mềm mại, tâm thì cứng rắn.
“Ngươi nói dễ nghe như vậy, cứ như là vì ta mà suy nghĩ, nhưng người cho rằng ta không biết gì hay sao, nếu như ngươi không phải biết phụ thân ngươi ở chỗ này, ngươi làm gì chịu tới đây gặp lão thái bà ta?”
“Từ sâu trong lòng ngươi cũng hận ta, hận ta năm đó đối xử với mẫu thân người tàn nhẫn như vậy, hận ta làm hại nàng ôm hận mà chết, ngươi tiểu nha đầu này … Ngươi tưởng là ta không nhìn ra sao?”
Lão thái thái chậm rãi đứng dậy khỏi ghế dựa, sắc mặt lạnh lùng,
“Trong lòng ngươi chắc chắn đã nghĩ qua, nếu ta thật sự muốn giúp ngươi, vì sao lúc Khương gia vừa xảy ra chuyện ta lại không giúp ngươi, đỡ cho ngươi phải chịu cực khổ, có đúng không?”
Đáy mắt Khương Vạn Nương xẹt qua một tia kinh ngạc, không ngờ tới ý nghĩ lúc ban đầu của mình bị lão thái thái liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
“Ngài nói đúng rồi.”
Nàng thấp giọng nói:
“Ta đúng là có ý nghĩ như vậy, ta tưởng nếu ngài thật lòng muốn cứu ta, thì tại sao lại phải chờ tới bây giờ.”
Nàng chậm rãi nói từng chữ, ngước mắt nhìn Tiết lão thái thái mà nói:
“Chỉ là ta thật sự không hận ngài oán ngài, lời ta vừa nói không phải là giả.”
Khương Vạn Nương vẫn luôn do dự, nhìn lão thái thái mà hỏi:
“Ngài biết mẫu thân ta được chôn ở đâu sao?”
Lão thái thái nhớ đến khuê nữ, ngữ khí tuy lạnh lùng sắc bén, nhưng trong mắt lại không ngăn được xuất hiện tơ máu màu hồng, bà xoay người nói:
“Đương nhiên là lăng mộ của Khương gia ngươi rồi.”
Khương Vạn Nương gật đầu, lại nói:
“Là chôn ở mộ địa Khương gia, chỉ là trước khi lâm chung mẫu thân có năn nỉ ta, lấy bộ y phục cuối cùng mà nàng mặc đốt thành tro, đừng để ai biết mà đem chôn ở góc tường Hầu phủ.”
Nàng vừa nói, vừa nghĩ tới những ký ức không mấy tốt đẹp, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ,
“Chỉ là …”
Tiết lão thái thái nghe vậy thì ngẩn ra, vội vàng hỏi tới:
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là khi đó ta vừa mới đổ tro ra, bên ngoài liền nổi lên một cơn gió, thổi nắm tro kia bay tứ tán.”
Nhớ lại sự việc năm ấy, Khương Vạn Nương cũng không nhịn được mà đỏ mủi,
“Ta nghĩ, cơn gió đó hẳn là mẫu thân ta làm nên, trước khi đi nàng vẫn luôn nói với ta, nàng tuyệt đối không thể bước vào cửa Tiết gia, đây là trừng phạt ông trời dành cho nàng, cho nên những lời dặn dò này là sau khi nàng bị bệnh hồ đồ mê sảng mà nói ra, ta biết trong lòng nàng luôn nhớ, nếu không thì sẽ không quan tâm đến như vậy.”
Đáng tiếc mẫu thân nàng vẫn không thể toại nguyện.
Tiết lão thái thái làm sao có thể chịu được, cả người run lên, lại ngồi xuống trên ghế, người bên cạnh sợ tới mức vội vàng đưa ta ra đỡ.
“Nàng chính là một người nhẫn tâm, mạng ta lớn như vậy, sao có thể dễ dàng chết đi, ngựa lại là nàng, nàng là một nữ nhi bất hiếu, bắt ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
Tiết lão thái thái đấm tay lên bàn, xoay người lại rồi khóc rống lên.
Khương Vạn Nương vội vàng quỳ gối trước mặt bà, nói:
“Ta sợ ngài sẽ hiểu lầm, cho nên lúc này mới nói mấy lời đó, ngài đừng quá đau lòng mà tổn hại thân mình, ngài muốn trách thì cứ trách ta …”
Lý Đức Thuận gia không nhìn nổi nữa, liền nói:
“Những lời cô nương nói thật sự làm tổn thương lão phu nhân, lão phu nhân nếu có trách ngươi, thì sao có thể biết được nhũ danh của ngươi, biết mọi chuyện của ngươi rõ ràng như vậy.”
“Sự việc của Khương gia phát triển nhanh như vậy, nàng khi đó vẫn còn ở quê quán thăm người thân, tính toán nửa năm nữa sẽ trở về, núi cao sông dài, cho đến khi nàng biết chuyện, thì việc của Khương gia đã sớm định kết cục rồi.”
Mà trên thực tế, người Tiết gia cũng không phải là không ra sức, bằng không, đám nữ nhi Khương gia đã sớm trở thành tội nô, bị người ta mua đi bán lại rồi.
Việc của Khương gia quá khó xen vào, nhất là khi thiên tử tức giận, ngay cả một Khương Quý phi nhận sủng ái nhiều năm như vậy còn bị ban chết dễ dàng, Khương gia bọn họ cùng lắm cũng chỉ nhờ cậy vào thế lực của Quý phi, thì trong mắt thiên gia bọn họ có là cái thá gì đâu.