Chương 28
_Yaaahh, ngủ đã quá!!-Mon rên khi vừa thức dậy._Haizz, cho mày vào đây để chăm sóc tao mà mày coi bộ hưởng thụ hơn tao ấy nhỉ?! -Phú vừa bấm điện thoại vừa nói.
_Hôm qua tớ chăm cậu đủ thứ rồi, nghỉ ngơi xíu có sao đâu! À, tớ phải chuẩn bị ra ga đón em tớ đây! Sắp tới giờ rồi.
_Ừ, đi đi.
Thế là vệ sinh cá nhân xong, nó thay bộ đồ rồi xuống cửa bệnh viện, bắt chiếc grab và đi tới ga Sài Gòn.
_Chà, hơn mấy tháng rồi không gặp Mun !Nhớ nó quá đi mất!! -Nó nhủ thầm.
.
.
Chừng 10" sau thì nó đã có mặt tại nhà ga, đang nhâm nhi ly nước cam thì cuối cùng nó cũng đã gặp Mun-em sinh đôi với nó đang khệ nệ xách cái túi xách ra. Nó lon ton chạy tới và ôm chầm lấy Mun, mặc kệ những ánh mặt của mọi người xung quanh. Hai anh em nói chuyện với nhau một lúc thì cả hai bắt chiếc taxi về ký túc xá.
_Sao mà quyết định lên đây chơi với anh vậy?
_Mẹ kêu thi xong không làm gì thì vào đây thăm anh, thế là em vào đây luôn!
_Thi xong chưa? Em tính xin vào trường gì?
_Chuyện đó nói sau đi, mau về phòng anh rồi mình đi ăn đi, em đói bụng lắm rồi!
_Ok! Tí anh bao em trà sữa Royal Tea nha!
_Yeah!! Anh hai là nhất!!!
_Tôi vẫn còn nhớ 2 ly trà sữa anh hứa tối qua đấy, bác sĩ ạ! -Nó cười mỉm.
.
.
.
.
Sau khi cất đồ của Mun rồi, Mon hẹn gọi Vỹ đi ăn sáng. Tất nhiên là Vỹ đồng ý, đùn đẩy ca trực cho bác sĩ khác rồi Vỹ thay bộ đồ đi tới chỗ ăn sáng. Điểm hẹn là một tầng ăn của siêu thị gần bệnh viện, Mon không muốn việc di chuyển của Vỹ khó khăn.
_Anh Mon này, anh hẹn một bác sĩ vào giờ này có ổn không đấy?-Đang coi menu, Mun nói.
_Không sao, hắn nói sẽ đến được thì sẽ đến được. Vả lại hắn nợ anh 2 ly trà sữa, tới giờ hắn phải trả rồi!
_Ò, mà bộ đồ đôi này chúng ta mặc có sao không? Rủi ông Vỹ gì đó nhầm em với anh thì sao?
_Chính là chuyện đó đấy, hắn nói yêu anh và muốn làm lão công của anh mà không nhận ra anh thì thôi bỏ đi!
_Woa~~~người yêu mới của anh hả? Còn ông kia đâu rồi?
_À, có chuyện xảy ra giữa anh với ổng nên chia tay rồi... -Nó hơi gượng khi nói điều đó bởi lẽ cả gia đình nó chưa biết chuyện gì xảy ra với nó.
_À mà anh Vỹ đó trong như thế nào vậy?
_Ukm, hắn đeo kính, cao hơn anh. Chắc khoảng m8 mấy đó!
_Vậy à, này! Có phải anh Vỹ kia không?
_Ừ, hắn đấy! Giờ hãy ngồi im để xem thái độ hắn như thế nào nào!
Mon cười mỉm khi nghĩ mình sắp thấy bản mặt hốt hoảng của Vỹ. Đúng theo ý định nó, Vỹ thoáng giật mình vì thấy cả 2 anh em sinh đôi Mun Mon. Vỹ hỏi:
_Chào... Chào 2 em.
_Anh có đoán ra ai là người đồng ý lời tỏ tình với anh hôm qua không đấy? -Mun giả vờ nghiêm nghị hỏi.
_Đoán thử xem! -Mon tiếp lời.
Chưa kịp nói thêm gì nữa, Vỹ đưa môi lên hun ngay má của Mon khiến nó bất ngờ.
_Sao.. Sao biết là tôi?!
_Dễ thôi, tối qua lúc em ngủ anh đã lén hôn lên cổ em, vết hằn vẫn còn kìa!
_Chà chà!! Tối qua hai người làm gì thế hả?! -Mun giễu cợt.
_Không làm gì hết, hắn tự ý hôn anh!!
_Sao giận thế nhóc con? Giờ gọi đồ ăn rồi ăn thôi! Anh đói chết rồi đấy!!
_Ừ,
.
Sau vài phút gọi món thì Vỹ và Mun cũng chào hỏi nhau:
_Thế là 2 người là anh em sinh đôi! Mà sao cả 2 không học cùng nhau nhỉ?
_Tại vì mẹ chúng em thích thế, mẹ nói anh em sinh đôi mà học cùng lớp thì thấy quài, nên mẹ mới cho anh hai học trước, em học sau!-Mun nói.
_Mẹ 2 đứa chơi sốc ghê nhỉ!
_Mẹ tôi nhìn vậy mà teen lắm đấy, 48 tuổi mà nghe nhạc k-pop không đấy!-Mon hào hứng thêm.
_Chà, anh ước gì mà mẹ anh cũng như thế nhỉ. Chỉ tiếc là cả mẹ và ba anh đều mất trong tai nạn 3 năm trước, hồi mà anh còn làm bác sĩ thực tập.
_Tôi xin lỗi, tôi có lẽ không nên nói chuyện này..
_Em cũng xin lỗi...
_Không trách nhóc đâu. -Vỹ cố cười để trấn an Mon và Mun.
.
.
.
.
.
Ăn xong thì Vỹ giữ lời hứa bao cả 2 trà sữa Royal Tea. Mọi chuyện xảy ra bình thường như bao ngày khác nhưng tối đó có chuyện kinh khủng xảy ra với đứa em sinh đôi với Mon....