Chương 22
_Chà... Mới gặp nhau đây rồi giờ phải chia tay nhau rồi. -Anh bác sĩ nói đầy tiếc nuối._Ủa ? Chứ chẳng lẽ muốn tôi ở lại đây với anh cả đời sao ??
_Ừm, thiệt ra anh cũng nghĩ thế. -Vỹ cười gian nhìn nó.
_Thôi đi, ghẹo tôi hoài. Rảnh sẽ ghé thăm anh. Bye anh nhé !!
Thế là nó cuốn đồ và vãy chào Vỹ rồi bước ra ngoài với Băng. Nó và Băng cùng trở về ký túc xá nó. Hai đứa bắt chiếc taxi và leo lên xe.
_Nè,-Băng nói- Tớ thấy cậu và anh bác sĩ cũng hợp nhau lắm đấy. Hay là...
_Thôi đi, tớ có bạn trai rồi nhé, đừng gạ tớ với ai nữa.
_Tớ thấy hợp thì tớ nói vậy thôi. Xí !! Tưởng tớ quan tâm mấy chuyện đó lắm chắc.
_Thôi mà, đừng giận nữa nhaaaa~~ tớ bao cậu trà sữa thì sao ??
_Nhớ đấy.
Băng nó vẫn tỏ vẻ không quan tâm chọc Minh nhưng thật ra nó rất sướиɠ trong lòng vì chưa gì "cá mắc bẫy" rồi. Chưa đề nghị gì mà có ngay 1 chầu trà sữa miễn phí thì ai chả sướиɠ chứ :))
.
.
.
.
.
10" sau..
_Tớ về rồi đây !!-Nó nói mừng rỡ khi gặp lại tụi bạn.
_Ôi chao ! Lâu lắm mới thấy mày lại.
Phú vừa nói vừa chạy tới ôm Minh, nói:
_Nào, đã khỏe hẳn chưa ?
_Rồi mà, tớ khỏe rồi.
_Chừa mày đó, tự dưng đi tiệc về không thấy mày mà thấy con dao rỉ máu dưới sàn là tao thấy nghi rồi. Lần sau đéo chơi dại nữa nha con! -Huy vừa bấm điện thoại vừa nói.
_Bộ cậu không thấy những gì xảy ra ở đó à ? -Minh nó ghì giọng xuống nói.
_Dù chuyện gì thì cậu cũng không nên tự tử chứ-Khải tiếp.
_Thôi mà mọi người, chuyện qua rồi nhắc lại làm gì, đi ăn không ? Tớ bao. -Băng cố lấy đi sự căng thẳng ở đây.
_Ukm.. Ok. Mà giờ có sớm quá không Băng ? -Phú hỏi.
_Đã 18:00 hơn rồi còn gì , đi nào!!
_Ok, ok đợi tao chút...
...
...
...
Bữa tối hôm đó thật vui, cả đám hết ăn rồi lại coi phim. Lúc về thì cả đám bỗng tách nhau ra, Băng bắt grab về nhà, Khải và Huy thì kêu là đi mua đồ chuẩn bị bài tập kiến trúc ở trường:
_Tụi tao sẽ về trễ nên cứ khóa của trước, tụi tao về tự mở.-Huy nói
_Ok.
Giờ chỉ còn Phú và Minh trở về ký túc xá. Được thêm 30" nữa thì 2 đứa nó cũng về tới nơi. Minh nó không nói gì mà quăng thẳng cái cặp lên giường còn mình thì nằm sấp xuống cái nệm nhung đặt gần cửa sổ như để tận hưởng nó vậy. Nó nằm sấp nên để lộ ra cặp mông nhu lên trông rất khiêu gợi. Bỗng từ đằng sau, Phú không chịu nổi chồm tới ôm nó và nói:
_Trong viện có đọc thư của tao không hả thằng kia ?
_Có mà, đừng đè tớ nữa. Nặng quá !! -Nó kêu lên trước sức nặng của thằng Phú.
_Tao đã nói trong thư là tao nổi hứng mấy ngày nay mà không có mày nên...
_Nên... sao nào? -Nó vẫn manh manh hỏi lại.
_Nên giờ tao muốn mày bù gấp đôi !!
Dứt lời thì nó thọc lét Minh quá trời khiến Minh không nhìn được cười. Được thêm mấy giây thọt lét thì nó khóa môi Minh đắm đuối. Minh nó ngỡ ngàng nhưng mà cũng nhắm mắt mà hưởng thụ. Tay của Phú thì cởi nhẹ cái quần của Minh và đưa ngón tay vào sâu tiểu cúc của nó. Minh nó khẽ rên quay đi chỗ khác.
_Chà, mấy ngày nay không chăm sóc nó khiến nó khít lại trông dễ thương ghê...-Phú vừa liếʍ tai nó vừa nói.
_Đau quá... Thả lỏng ra chút đi... Tớ...khó chịu...
_Chứ không phải mày đang tận hưởng nó ư ??
Vừa nói, Phú đưa ra đưa vô điên cuồng vào lỗ hậu nó. Phú nó cũng tìm hiểu kỹ về phần hậu môn của các mỹ thụ nên lần này nó làm điêu luyện hơn. Nó chọt vào sâu và tác động liên tiếp khiến cho Mon chẳng mấy chóc mà cứng lên.
_Aaaa... Tớ sắp bắn... Lẹ lên... Nhanh lên... Tớ... gần ra...
Phú nó nghe những giọng rên rĩ dâʍ đãиɠ đó thì càng có hứng, làm nhanh hơn. Tay này chọc vào lỗ hậu điên cuồng thì tay kia mân mê đầṳ ѵú nó nhẹ nhàng.
_Aaaaa~~~ tớ bắn !!!
Vừa nói, tay của Phú vừa thôi mân mê đầṳ ѵú nó mà chuyển xuống ôm trọn những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bé kia.
_aaa...
Nó rên nhẹ khi đã giải phóng được đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó. Tuy Minh nó thoải mái nhưng Phú lại không, nó không nói không rằng tụt luôn cái quần của nó xuống và tra vào lỗ hậu của Minh.
_Tao vẫn chưa thoải mái, cho tao mượn cái lỗ dâʍ ɖu͙© này giải tỏa tí nha~~
_Aa.. Đừng, đừng làm... Tớ mệt lắm.. đừng làm.. !!
Nó chưa kịp dứt lời thì Phú đã tra ©ôи ŧɧịt̠ của nó vào c̠úc̠ Ꮒσα đang chảy nước nhờn của thằng Minh và dập liên hồi. Minh nó không nói gì mà chuyển sang thành những lời rên rĩ dâʍ ɖu͙©. Phú càng thúc mạnh vào thì nó càng thấy kɧoáı ©ảʍ đang tràn tới mà không cảm thấy đau đớn gì hết. Thúc thêm vài ba chục cú nửa thì Phú bắt đầu thở dốc hơn và thúc nhanh hơn. Minh giờ nó không phản đối gì mà lại ngoan ngoãn như một chú chó nghe lời chủ, nó chỉ rên nhẹ và không kêu ca gì nữa.
.
.
Cuối cùng thì Phú nó cũng phóng phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của nó vào chiếc lỗ đang thở kia. Minh nó giờ quá mệt mà không rên la gì nữa mà đơn giản đón nhận dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấy vào người. Khi làm xong thì Phú rút ©ôи ŧɧịt̠ của nó ra và bế thằng nhóc đang thở vì mệt kia lên giường, không quên mặc lại quần cho nó và thằng nhóc ấy thì mệt quá nên thϊếp đi với cái lỗ còn ngập tϊиɧ ŧяùиɠ kia. Còn Phú thì dọn dẹp bãi chiến trường do nó gây ra. Dọn xong thì nó đi tắm và leo lên giường của mình ngủ sớm...