Chương 14
Ngày hôm sau...Băng đến trường từ sớm nhưng không thấy Mon đâu.
-Lạ thật. Cậu ấy đã hẹn mình hôm nay đến sớm nói chuyện về bữa tiệc trường rồi cơ mà! Chắc cậu ấy bị bệnh. Lát phải qua thăm mới được...-Nó nghĩ.
.
.
.
.
.
Cuối cùng những giờ học nhàm chán đã hết. Băng đang định qua ký túc xá của Mon thì thầy Hùng chặn lại hỏi:
-Em là bạn của Minh đúng không ??
-Dạ.
-Sao hôm nay em ấy không đi học, em biết tại sao không ??
-Dạ, chắc cậu ấy bị bệnh. Em cũng tính qua thăm đây thầy.
-Vậy à, nói với bạn ấy là nếu không có chuyện gì thì hôm sau vào lúc 16:30 chiều đến nhà thầy để thầy giảng lại bài rồi còn chuẩn bị cho bữa tiệc nữa.
-Dạ, em biết rồi. Tạm biệt thầy.
-Ừm,tạm biệt em.
Nói rồi Băng quay đi và đi về. Lúc này ông thầy cười nham hiểm rồi cũng về nhà.
.
.
.
-Mon, sao hôm nay cậu không đi học vậy ??-Băng hỏi khi thấy Mon nằm trên giường,người vẫn còn hằn vết roi.
-Tớ... tớ... tớ bệnh...-Mon cố gắng lấp liếʍ cho qua chuyện.
-Cậu không phải bệnh, cậu giấu tớ chuyện gì phải không?!
-Tớ bệnh thiệt mà... Nghe này Băng, ngày mốt cậu có thế nào cũng không được đi tới dự bữa tiệc đó...
-Tại sao ? Nói rõ tớ nghe xem nào ?
-Nghe tớ...
-Được rồi, tớ sẽ không đi. -Băng nói vậy nhưng vẫn sẽ đi vì nó nghĩ sẽ biết nguyên nhân về việc Mon bị vết hằn ở cổ...-À,thầy Hùng nói là nếu cậu không sao thì chiều mai 16:30 đến nhà thầy để thầy giảng lại bài cho cậu.
-Ừm được rồi, tớ biết rồi