Chương 34: Chăm Sóc
Từ lúc nhận lệnh phải làm cho đủ số lượng mới được về,ngày nào tôi cũng làm việc quần quật từ sáng tới tối,tôi mong có thể sớm ngày trở về,tôi còn gia tăng thêm nhiều loại cây trồng và nuôi thêm nhiều gia súc,đến tối về đến phòng ngủ thì tôi lăn đùng ra ngủ ngay,vì cả ngày mệt mỏi rồi ^_^Sáng hôm sau,Tú Nghiên dậy rất sớm,nàng xuống bếp làm buổi sáng cho mọi người rồi còn nấu thuốc cho tôi,làm xong tất cả thì nương cũng đã dậy,nàng để nương ăn trước còn nàng thì đem cháo vào phòng đút cho tôi ăn,nói là cháo nhưng thật ra chỉ là nước cháo vì tôi vẫn ko ăn được gì,nàng yên lặng từng muỗng từng muỗng kiên nhẫn đút cho tôi,sau đó thì cho tôi uống thuốc,xong hết nàng mới ra ngoài dùng bữa.
Hôm nay có Tú Nghiên chăm sóc tôi nên nương mới có thể ra đất làm việc,nhưng nương chưa kịp đi thì cả nhà Tú Nghiên đã đến trước cửa,nương mời mọi người vào nhà ngồi,lúc này Tú Nghiên cũng đi ra,Trịnh phụ Trịnh mẫu hỏi thăm tình trạng của tôi rồi vào xem tôi sau đó cả nhà ra ngoài ngồi nói chuyện.
Sau khi nói chuyện xong mọi người chuẩn bị về thì Trịnh mẫu lôi kéo Tú Nghiên ra 1 góc hỏi nàng"Nghiên nhi,nương ko biết trước đó 2 đứa xảy ra chuyện gì nhưng hiện giờ Du Lợi như vậy con vẫn quyết định ở lại sao?"
"Nương,trước kia là do con ko hiểu chuyện hiểu lầm chàng,hiện giờ con chỉ muốn ở bên cạnh chàng,chăm sóc cho chàng"Tú Nghiên nghiêm túc nói với Trịnh mẫu
"Thôi được rồi,nếu ý con đã quyết nương cũng ko nói gì nữa,chỉ cần con chọn lựa đúng là được"nói rồi Trịnh mẫu cũng theo mọi người đi về.
Tú Nghiên cùng nương ra đất làm việc,nhưng cũng sẽ thường xuyên chạy về nhà xem xét tình hình của tôi,đến trưa về nhà Ngọc Như mang theo nhiều thuốc bổ đến thăm,Ngọc Như vào nhà thì thấy Tú Nghiên đang nấu thuốc,Ngọc Như cũng ko nghĩ sẽ gặp được Tú Nghiên[Ngọc Như là người thông minh thấy rất nhiều ngày ko thấy Tú Nghiên mà Du Lợi cũng ko nhắc nhở gì đến,Ngọc Như cũng đoán được bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì,cho nên cô ko hề nhắc đến Tú Nghiên trước mặt Du Lợi]Ngọc Như xem như ko có chuyện gì bước đến chào hỏi"Tú Nghiên đã lâu ko gặp,ta có đem theo thuốc bổ đến thăm Du Lợi"Tú Nghiên đang nấu thuốc thì thấy Ngọc Như vội đứng dậy đón tiếp
"Ngọc Như,đa tạ cô,cô vào xem chàng trước đi,ta đang nấu thuốc cho chàng cho nên ko thể bỏ dở được"
Nghe vậy Ngọc Như gật đầu rồi đi vào phòng thăm tôi,Ngọc Như ngồi xuống bên giường nhìn tôi[cô ko biết từ bao giờ cô đã thích thượng tôi,Tú Nghiên ko ở bên cạnh tôi,cô muốn thay thế Tú Nghiên đến chiếu cố tôi,nhưng giờ Tú Nghiên đã về,cô cũng sẽ ko có cơ hội chăm sóc tôi,đây cũng là lần đầu cô thích thượng 1 người,nhưng cô biết trong lòng tôi sẽ ko có cô,có lẽ tôi chỉ xem cô là bằng hữu,nhưng như vậy cô cũng thấy đủ rồi,cô vẫn có thể gặp tôi,chỉ vậy là đủ]cô đang suy nghĩ xuất thần thì Tú Nghiên bưng chén thuốc đi vào"Ngọc Như đã đến giờ thất lang phải uống thuốc rồi"Tú Nghiên bưng chén thuốc cười nói,Ngọc Như nghe vậy lập tức đứng dậy nhường chỗ lại cho Tú Nghiên
Tú Nghiên ngồi xuống rồi từng muỗng từng muỗng thuốc đút cho tôi,Ngọc Như đứng bên cạnh nhìn hành động của Tú Nghiên,cả 2 cứ im lặng đến khi đút hết chén thuốc cho tôi,sau đó cả 2 cùng ra ngoài,Ngọc Như cùng nương và Tú Nghiên nói vài câu rồi cũng chào ra về.
Buổi tối trong phòng,trước đó Tú Nghiên được Lý đại phu hướng dẫn thay thuốc cho tôi,tối nay nàng sẽ thay thuốc cho tôi,nàng nhẹ nhàng lau mặt cho tôi,rồi thay băng trên đầu tôi,công việc này đối với nàng đã rất quen thuộc,vì trước đó tôi bị thương đầu đều do nàng thay thuốc,thay băng rồi thoa thuốc trên mặt tôi xong nàng bắt đầu thay băng tước ngực tôi,nhưng muốn thay thì nàng phải cởϊ áσ tôi ra,nàng ngượng ngùng đỏ mặt vì đây là lần đầu nàng cởϊ áσ cho tôi,đôi tay nàng run run tháo dây thắt áo tôi ra,sau đó nàng vất vả đấu tranh mới có thể cởϊ áσ tôi ra,nhưng đập vào mắt nàng bây giờ là băng trắng quấn trước người tôi ngay chỗ vết thương đã thấm màu đỏ của máu,nàng nhìn tôi đau lòng lệ rơi đầy mặt,thay thế dáng vẻ ngượng ngùng lúc nãy hiện giờ là đau lòng và thương tiếc[cũng đều là nữ nhân tại sao chàng phải gặp nhiều trắc trở như vậy],nàng nhẹ nhàng sử lý vết thương rồi thay băng cho tôi,sau đó thoa thuốc những chỗ bị thương trên người tôi,xong hết nàng mặc quần áo chỉnh tề,đắp kỹ chăn cho tôi,làm xong tất cả mọi việc nàng mới bước lên giường nằm xuống cạnh tôi"Thất lang,chàng phải mau chóng tỉnh lại,ta rất nhớ chàng,nhớ chàng cười nói với ta,nhớ chàng trêu ghẹo ta,nhớ chàng làm thức ăn cho ta,chàng tỉnh lại rồi thì chàng sẽ vẫn còn yêu ta sao?"Tú Nghiên vuốt ve gương mặt tôi nhẹ giọng thủ thỉ bên tai tôi,sau đó nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi hôn mê đã là ngày thứ 7, Tú Nghiên mỗi ngày đều rất vất vả,ngoài chăm sóc cho tôi nàng còn phụ giúp nương làm nhiều việc,người nàng gầy đi trông thấy,nương cũng lo lắng khuyên bảo nàng nhưng nàng luôn nói rằng ko sao,ko có việc gì.
Lý đại phu mỗi ngày cũng đều đến bắt mạch cho tôi,còn có hàng xóm,Dương thúc,Ngọc Như cũng thường xuyên đến xem tôi,chỉ có người bên nhà lớn là ko người nào đến,thậm chí bọn họ còn mong tôi sẽ ko thể tỉnh lại như vậy bọn họ sẽ càng vui hơn.
Tú Nghiên mỗi ngày cho tôi ăn,uống thuốc,thay băng,lau người thay đồ,nàng làm tất cả cho tôi,lúc đầu nàng còn ngượng ngùng,chăm sóc tôi những ngày qua nàng đã bớt đi sự ngượng ngùng,bây giờ trong lòng nàng chỉ hy vọng tôi có thể mau chóng tỉnh lại,vì nàng cần tôi,cần sự che chở của tôi,cần sự quan tâm chăm sóc của tôi,vì tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng.
Mỗi đêm nằm cạnh tôi nàng thường nói với tôi rất nhiều,nàng kể cho tôi nhiều chuyện lúc nhỏ của nàng,những niềm vui nỗi buồn của nàng,nàng nói mệt mỏi rồi sẽ chìm vào giấc ngủ,mỗi ngày cứ như vậy trôi qua,nàng thì chăm sóc tôi còn tôi thì vẫn nằm đó hôn mê,dù có vất vả như thế nào nàng cũng ko bỏ cuộc,vì nàng tin,nàng tin tôi nhất định sẽ tỉnh lại,rồi sẽ có ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng tôi.