Hạnh Phúc Khi Có Em [Yulsic]

Chương 33

Chương 33: Hôn Mê
Tôi mở mắt ra bước xuống giường rồi đi ra ngoài,vừa mở cửa thì thấy trước mắt tôi phong cảnh rất đẹp,ko khí thì rất trong lành,tôi nhìn kỹ lại sao rất giống quan cảnh trong hệ thống vậy?tôi chạy ra ngoài xem xét kỹ,có đồng ruộng,vườn cây rất nhiều,trồng rất nhiều loại quả,còn có gà,bò,heo,dê,ngựa...giống như trong hệ thống tôi đã nuôi trồng,tôi sực nhớ lại,ko phải tôi bị đâm bị thương sao?sao tôi lại ở đây?trên người cũng ko có vết thương gì cả?nương đâu?nhà đâu?mọi người đâu? Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều câu hỏi,tôi cũng ko biết sao mình lại ở đây.

Tôi đi được 1 lúc thì quay về nhà ngồi,tôi suy nghĩ nếu nương ko tìm thấy tôi nương sẽ thế nào đây?trước kia cha mẹ mất tôi đã rất buồn,ông trời cho tôi xuyên qua lại có 1 người mẹ yêu thương tôi,tôi thật sự ko nghĩ lại mất đi người mẹ này nữa,tôi ở đây vậy Tú Nghiên phải làm sao đây?tôi còn chưa đưa thư hoà ly cho nàng,còn chưa trông thấy nàng sống hạnh phúc,tôi phải trở về,tôi ko muốn ở lại đây,nghĩ vậy tôi lại chạy ra ngoài,tôi tìm cả buổi cũng ko có đường ra,cũng ko có 1 bóng người,tôi bất lực quỳ trên đất khóc,bỗng nhiên có tờ giấy rớt đến trước mặt tôi,tôi nhặt lên xem,bên trong nói tôi phải trồng trọt và chăn nuôi cho đủ số lượng quy định thì tôi sẽ lập tức được về nhà,tôi vui mừng đứng dậy chạy đi kiểm tra kho chứa,vì tôi đã biết được cách để trở về,nương Tú Nghiên chờ con,con rất nhanh sẽ trở về với mọi người,nhưng có lẽ tôi vui mừng quá sớm,khi tôi nhìn số lượng trong kho thì tôi khóc ko ra nước mắt,tôi phải làm bao lâu mới đủ số lượng trở về đây? *~*

Tôi vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh,nương lo lắng đút cháo đút thuốc cho tôi,mỗi khi nhìn tôi thì nương lại khóc,lúc nào nương cũng cầu xin cho tôi mau chóng tỉnh lại,nương ở nhà chăm sóc tôi,công việc ngoài vườn thì nhờ vương thím mọi người giúp đỡ trông coi,buổi chiều Dương thúc biết tin cũng đến nhà thăm tôi rồi an ủi nương m,Ngọc Như cũng có tới,cô ấy vào phòng thấy tôi khắp người đều băng lại nước mắt lập tức chảy ra,tiểu Thuý cũng khóc làm cho nương cũng ko cầm được nước mắt,cả 3 khóc 1 hồi thì nương mới nói tình trạng của tôi cho Ngọc Như nghe,cô ấy còn muốn mời đại phu giỏi đến xem cho tôi nhưng nương từ chối vì nếu vậy thân phận tôi sẽ bại lộ,Ngọc Như nghe nương nói y thuật của Lý đại phu rất tốt nên cũng yên tâm,mọi người nói chuyện đến tối thì Ngọc Như mới về,còn nói ngày mai lại đến thăm tôi.Nương tiễn Ngọc Như về rồi mới vào trong nấu thuốc cho tôi.

Từ sáng đến chiều tâm trạng Tú Nghiên cũng ko được ổn định vẫn bồn chồn ko yên,nàng hôm nay quyết định ra ngoài phụ giúp mọi người làm việc,đến buổi tối cả nhà đang ăn cơm thì người họ hàng của bên nhà lớn Quyền gia chạy đến nói tình trạng của tôi cho người nhà Trịnh gia,vì hôm nay người hàng xóm này đi qua nhà lớn Quyền gia có việc nên mới nghe ngóng được việc này,nghe được tin tôi bị đâm hôn mê bất tỉnh Tú Nghiên vô lực làm rớt cả chén cơm,nàng rơi lệ đầy mặt,nàng như người mất hồn vậy,mọi người gọi nàng,nàng mới bừng tỉnh,nàng đã tha thứ cho tôi nhưng chưa tìm được cơ hội để nói với tôi giờ tôi lại xảy ra chuyện, nàng đứng dậy nhanh chóng chạy ra ngoài,Trịnh phụ nhanh chóng kêu Trịnh An đuổi theo nàng.Nàng vừa chạy vừa rơi lệ,trong đầu nàng bây giờ chỉ toàn là hình ảnh Du Lợi cả người đầy máu nhìn mình,nàng chạy thật nhanh thật nhanh,nàng ước gì bây giờ nàng có đôi cánh để bay đến bên cạnh tôi lập tức,nàng vấp té vài lần nhưng nàng lập tức đứng lên chạy tiếp,tay chân nàng cũng đã bị thương,Trịnh An đuổi theo muốn lại đỡ nhưng bị nàng cương quyết từ chối cũng đành im lặng chạy theo nàng.

Chạy đến trước cửa nhà,nàng thở hổn hển đẩy cổng ra đi vào,nương vừa cho tôi uống thuốc xong tính đi ra ngoài khoá cổng thì thấy Tú Nghiên bộ dạng xốc xếch đi vào,nàng lập tức chạy đến trước mặt nương"nương...nương...thất...lang chàng sao rồi?con muốn gặp chàng...con muốn gặp chàng"Tú Nghiên vừa khóc vừa cầu xin

Nương biết tôi rất yêu nàng và chuyện này cũng ko phải lỗi tại nàng,nếu nàng muốn gặp tôi nương cũng sẽ ko ngăn cản"Du Lợi vẫn còn chưa tỉnh,nó đang ở trong phòng"nương nhìn nàng thở dài

Được sự cho phép của nương nàng lập tức theo đường cũ chạy nhanh vào phòng gặp tôi,Trịnh An thì được nương mời vào nhà ngồi nói chuyện.

Nàng mở cửa bước vào phòng,trong phòng mọi thứ vẫn như cũ như lúc nàng còn ở đây,nhưng người thì nằm yên trên giường bất động,cả người đều là băng trắng,gương mặt vẫn còn vết bầm và vết máu,nhìn thấy người nằm trên giường nàng dùng tay che miệng rơi lệ vì nàng sợ mình sẽ bật khóc thật to,nàng bước đến bên giường ngồi xuống nhìn tôi"thất...lang...chỉ vài ngày sao chàng lại thành ra như vậy?"nàng vừa khóc vừa vuốt ve gượng mặt của tôi

"Chàng mau tỉnh lại có được ko?ta có rất nhiều chuyện muốn cùng chàng nói"nàng yêu thương cầm lấy tay tôi để lên má nàng

"Ko phải chàng nói yêu ta sao?yêu ta mà bây giờ chàng lại nằm yên như vậy sao?"nàng vừa rơi lệ vừa nắm chặt tay tôi

Nàng ngồi bên giường khóc nhìn tôi rất lâu,sau đó nàng lặng lẽ đi ra ngoài gặp nương,nàng biết nàng cần phải giải thích với nương.

Nàng ra ngoài thì Trịnh An đã về nhà,chỉ có nương ngồi ở bàn,nàng bước đến trước mặt nương rồi quỳ xuống"nương,con xin lỗi,là lỗi tại con,nương cho con ở lại chăm sóc chàng có được ko?"nàng vừa khóc vừa cầu xin

"Tú Nghiên con làm gì vậy?mau đứng lên,là chúng ta có lỗi với con,là chúng ta lừa gạt con,con là cô nương tốt,con xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp,tội tình gì phải làm như vậy"nương vừa đỡ nàng dậy vừa khuyên bảo

"Ko,ko,ko,nương,con muốn được chăm sóc chàng,con muốn chờ chàng tỉnh lại,con có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng,nương con cầu xin nương"nàng lắc đầu,vừa khóc vừa quỳ xuống

"Được rồi,được rồi,con mau đứng dậy,nhà này lúc nào cũng chào đón con,con muốn ở bao lâu cũng được,nhưng ta chỉ sợ làm lỡ hạnh phúc của con thôi,Du Lợi ko biết khi nào mới có thể tỉnh lại được"

"Nương,con tin chàng sẽ sớm tỉnh lại thôi,sẽ sớm thôi"nàng đứng dậy,nương và nàng cùng ôm lấy nhau an ủi.

Tú Nghiên muốn chăm sóc tôi nên bảo nương về phòng nghỉ ngơi còn nàng thì vào phòng với tôi,nàng vào phòng rồi bước lên giường nằm xuống cạnh tôi,nàng nằm nghiêng để nhìn tôi rõ hơn,từ lúc rời khỏi đây,chưa đêm nào nàng ngủ yên,hôm nay nằm cạnh tôi nàng cảm thấy an tâm nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.