Chương 50 : Ngày đầu tâm bão
Từ ngày Trịnh phủ xuất hiện thêm một “hiền tế” trở nên nhộn nhịp vô cùng , đám nô tài có thêm một chủ tử lúc nào cũng vui vẻ nụ cười trên môi , lần nào xuất hiện vẫn là tư thế tay trái đỡ tay tiểu thư tay phải vòng eo ôm lấy nâng niu dìu dắt . Người người nhìn thấy vị cô gia từ trên lôi đài tuyển xuống này không những võ công phi thường giỏi , lại không phải dạng võ phu thô lỗ bậm trợn , gương mặt có chút “râu” sớm được “gọt” lộ ra gương mặt tuấn mỹ vóc dáng tuy không gọi là cao lớn nhưng đứng cạnh tiểu thư vẫn cho người nhìn một cảm giác dung hòa một thể . Khuê Nhi từ ngày có cô gia tuấn mỹ đã gặp vài lần trước ít nhiều cũng có ít nhiều hảo cảm thấy A Quyền chăm sóc Tú Nghiên đến độ ngón tay cũng yêu chiều nâng nìu trong lòng vừa vui vừa có chút ganh tỵ . Sáng sớm hôm nay cô gia đưa tiểu thư về nhà một chuyến thì Trịnh phủ lại một tràng náo nhiệt khi từ trên xuống dưới lớn nhỏ đều có quà đưa tới , khiến mọi người càng ngày càng yêu thích vị cô gia thấu tình đạt lý này.-Nghiên Nhi cảm giác thế nào có thoải mái không?
Trong chiếc kiệu lớn Du Lợi tay cố trụ ôm eo Tú nghiên tay còn lại phe phảy quạt mát , mắt vẫn yêu chiều nhìn người đang ngồi trong lòng thân thể dựa dẫm mềm mại áp mặt vào lòng ngực mơ màng..
-Ừm.
Tú Nghiên không nặng không nhẹ ừ một tiếng lại nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái của Du Lợi mang tới , môi vô thức vẫn nở nụ cười hưởng thụ cảm giác ngọt ngào mà Du Lợi mang lại , hành động chăm sóc của Du Lợi có thể nói là thượng thừa tốt tốt đến mức tạo cho Tú Nghiên có cảm giác mình được nàng nâng niu chăm sóc như tiểu hài ăn cũng đưa đến môi , nước cũng tự tay chăm đến tận miệng . Ngoài việc đêm đêm cùng Du Lợi triền miên không dứt hành động có đôi lúc bá đạo đến mức cầu xin tha thứ đến mờ sáng mới được thả mình tự do , Tú Nghiên chỉ cảm thấy thân thể rã rời vô lực khiến tâm có phần oán giận thì mọi mặt còn lại Du Lợi vẫn cho thấy bản thân là phu quân hoàn mỹ.
Bên ngoài truyền đến âm thanh náo loạn hô hào tránh đường làm không khí an nhàn hưởng thụ phút chốc bị phá vỡ Du Lợi mày có phần nhíu lại tay đưa quạt đến vén màng nhìn thử thấy bên ngoài đoàn người ngựa quân lình đang chạy dộc hai bên dẹp đường kiệu của mình cũng đã được chuyển dời vào bên đường .
-Thiếu gia quân lính dẹp đường chúng ta phải chờ một đoạn thời gian mới tiếp tục đi tiếp.
Thấy Du Lợi có chút mất hứng vén màng nhìn gia đinh nhanh chóng bước lên báo một chút tình hình , thừa biết thiếu gia ngày thường gương mặt tuy hòa nhã nhưng mày nhíu lại tâm tình phi thường chuyển biến khó phần nắm bắt . Nay có thêm thiếu phu nhân gia thế lớn lại thấy thiếu gia chăm chút yêu chiều lúc xuất môn còn tự thân ôm người lên kiệu lớn sai bảo hạ nhân chuẩn bị lớn nhỏ vật dụng gối dựa cùng điểm tâm , vừa rồi khi đi bên cạnh bảo vệ người màng của bị gió lây vô tình đảo mắt nhìn vào thấy một màng thiếu gia yêu chiều quạt mát tay đút ít điểm tâm cho thiếu phu nhân cho thấy người thế nào chăm chút kỹ lưỡng . Tâm tự khắc hiểu rõ tâm tình người đang tốt khắc xuân vui vẻ bổng chốc bị ồn ào bên ngoài phá vỡ tâm tình thiếu gia sẽ ít nhiều biến đổi , thức thời chủ động hướng người chờ đợi giao phó tránh trường hợp tâm tình người xấu đi trên dưới Quyền phủ cũng khó tránh bão tố.
Tú Nghiên mở ra đôi mắt đẹp có chút hiếu kỳ cũng liếc nhìn một chút náo nhiệt bên ngoài , thân vẫn bị Du Lợi ôm lấy cùng hướng về một điểm nhìn tới , bên ngoài quân lính hai bên chặn lối tạo một khoảng không rộng rãi ỡ giữa cho đoàn người ngựa kiệu xe thông thả tiến bước . Tú Nghiên nhìn một màng náo nhiệt lại nhớ đến khoảng thời gian trước đây cùng phụ thân hồi kinh cũng như thế này náo nhiệt cả kinh thành , tâm không khỏi tò mò đối phương là vị nào quan lớn.
-A Quyền đối phương là ai ?
-Ta cũng chưa biết đợi một chút tìm hiểu sẽ rõ ai phá chúng ta không khí ah…
Nghe câu trả lời mang mùi vị sắc nhọn Tú Nghiên đưa mắt nhìn gương mặt nhàn nhạt Du Lợi đang đâm chiêu nhìn ra hướng đường lớn , ánh mắt như ngọn giáo như đang tìm “hung thủ” không khỏi buồn cười trước tính khí trẻ con của nàng. Thấy đôi mắt Du Lợi có phần mở to biểu hiện có chút kinh ngạc , bộ dáng có phần cứng lại biểu hiện bổng chốc thay đổi khiến Tú Nghiên có chút bất ngờ lại nghe Du Lợi thanh âm phản phất tâm trạng mà phát ra
-Mân Hào…
Biểu hiện lạ thường của Du Lợi khiến Tú Nghiên tâm tình có chút khó chịu mắt cũng nhanh nhìn theo hướng Du Lợi chăm chú , thấy trên kiệu xe ngựa xa hoa một nam nhân tuấn mỹ y phục lục sắc nhìn vào chất liệu tơ tằm thượng hạng biểu trưng thân thế cao quý . Nam nhân gương mặt lạnh nhạt biểu cảm thần thái cao ngạo gương mặt toát ra ý cười thoát ẩn thoát hiện tạo cảm giác cuốn hút khiến người nhìn khó rời mắt khỏi , dáng ngồi thẳng lưng tay phe phẩy quạt tay thông thả đặt trên đùi xoay viên bi ngọc tạo đôi mắt nhìn thẳng về phía trước sắt nhọn và cuốn hút đến lạ thường . Đoàn người ngựa cùng những cổ xe thẳng hướng như muốn thẳng tiến vào hoàng cùng dần dần thưa thớt bóng , đến khi xung quanh chỉ còn lại khói bụi phía sau con đường rộn ràng vừa rồi phút chốc trở nên tê liệt , mọi người vẫn chưa lấy lại được ý thức cứ đứng tại chổ không chuyển động.
-Nghiên Nhi hôm nay không thể đến Quyền phủ ta phải lập tức trở về hoàng cung
Gương mặt Du Lợi bổng chốc phủi bay dáng vẻ tươi cười chỉ còn lại tầng lớp âm trầm khiến Tú Nghiên đôi phút không kịp thích ứng , quán tính ít khi xuất hiện lại tự cho mình quyền tự quyết nói ra suy nghĩ trước khi bộ não kịp hoạt động.
-Ta đi cùng ngươi.
-Ân
Du Lợi một câu ngắn gọn cổ kiệu rất nhanh chuyển hướng về phía của Bắc , bên trong kiệu Du Lợi ngồi viết vài chữ trên tờ giấy , đôi mày do suy ngẫm gì đó nhíu nhíu , Tú Nghiên bên cạnh chỉ im lặng cái nhìn.
-Nghiên Nhi chút nàng chỉ cần đưa cái này cho lính gác cổng có thể nhanh chóng vào cung.
-Ân…Ngươi có cần thay chút y phục không?
-Có giờ lập tức thay , chút nữa cứ coi ta như nô tỳ bên cạnh nàng là được.
-Ân..
Du Lợi mở ra chiếc gương bên trong sớm đã chuẩn bị một ít y phục của Tú Nghiên mang theo cho nàng thay khi đến Quyền phủ , cầm lấy bộ y phục so với mình không sai lệch với mình quá nhiều , Du Lợi nhanh chóng thoát ly bộ y phục nam nhân trên người chuyển thành toàn thân nữ tữ . Tập trung vào việc thay đổi y phục Du Lợi vô tình để quên đôi mắt đẹp Tú Nghiên vẫn dõi theo mội hành động lớn nhỏ của mình làm nàng ngơ ngẩn , đến khi xoay đầu chỉ nhìn thấy gương mặt băng lãnh vừa rồi phút chốc ửng hồng đầy mị hoặc khiến câu nói chưa rời khổi môi đã bị khô khan nuốt xuống.
Tú Nghiên nhìn một màng thoải mái thoát ly y phục trước mắt trong tâm tức thời không nhịn được xuất hiện ít nhiều hình ảnh hai người cơ thể trần trụi quấn lấy nhau tạo thành một khối dây đưa trong cái nóng bức cùng ẩm ướt mồ hôi hưởng thụ cảm giác dâng trào đến cực điểm mà “Du sơn họa thể”….” . Không nhịn được hướng đôi môi mộng hôn lấy , cảm giác ngọt ngào rót vào tim run run hạnh phúc , Du Lợi bị nàng tập kích bất ngờ cơ thể có phần cứng lại một lúc sau đó rất nhanh đối đáp lại cái hôn nhiệt tình cuồng nhiệt của nàng.
Thỏa mãn trong cái thở có phần khó nhọc hai người áp trán vào nhau , chiếc mũi cao cao của Du Lợi tinh nghịch cọ cọ vào mũi Tú Nghiên như một lại biểu tình hưởng thụ.
-Ngươi thật đẹp…
-Hắc hắc giờ nàng mới nhận ra sao ah~~~~?
Thanh âm trong trẻo êm dịu bên tai có phần sủng nịnh yêu chiều khiến nhịp tim trong ngực vốn trầm ổn có chút lạc mất vài giây , Tú Nghiên cười cười đưa tay vuốt ve gương mặt đẹp đẽ mịn màng Du Lợi dịu dàng nói.
-Ta giúp ngươi chải lại tóc.
-Hảo ah~~ ~
Trước khi xoay người Du Lợi không quên cướp chút tiện nghi hôn một cái thành tiếng trên môi nàng cười thỏa mãn để lại phía sau Tú Nghiên môi mỉm cười ửng hồng đôi má vươn tay chải lại mái tóc cho nàng.
******
Mân Hào môi cười cười thông thả bước đi tiến về phía Đông cung thái tử , vừa về đến kinh thành việc đầu tiên hắn làm là lập tức vào cung sau khi bái kiến Hoàng thượng đáng lý hắn muốn nhanh một chút đến Ngân Nguyệt cung gặp Du Lợi nhưng trên đường về nghe qua một màng Duẫn Hạo bị cướp mất nữ nhân trong mộng là huynh đệ tốt hắn không thể không đến xem xét chút tình hình . Mân Hạo là cháu nối dỗi duy nhất của nhà họ Đoàn so với Duẫn Hạo cùng tuổi tác đồng thời là cháu trai của Hoàng hậu từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu nên được sự yêu thương che chở đặc biệt của hoàng hậu . Hoàng thượng vốn yêu thương hoàng hậu , vào năm Mân Hào 15 tuổi đã đặt cách ban cho tước vương gia coi như con cháu mà nâng đỡ cũng như giúp Đoàn gia giữ lại giọt máu độc nhất này….
Lúc còn là một tiểu hài đã được vào cung học cùng các hoàng tử và công chúa , tình cảm huynh đệ với Duẫn Hạo giao hỏa vô cùng tốt , lại nói đến biểu muội Du Lợi có thể coi là từ nhỏ đã sớm yêu mến . Du Lợi từ nhỏ đã rất đáng yêu cùng xinh đẹp tính cách nghịch ngợm đáng yêu lại là công chúa duy nhất của Quyền triều được yêu thương cùng chiều chuộng của tất cả trên dưới trong cung . Mân Hào từ nhỏ thấy được Du Lợi đã đem lòng yêu quý tiểu cô nương suốt ngày thích mặc đồ nam nhân chạy loạn khắp cung , rất nhiều lần cùng Duẫn Hạo ở phía sau làm hậu thuẫn cũng như làm người dẹp náo loạn cho nàng gây ra . Từ nhỏ đã nghe Du Lợi bên mình hò hét cười đùa , mỗi một lần mình vì nàng dẹp loạn hay cùng nàng chộc ghẹo các tiểu công công đến phát khóc hoặc làm trò “vô liêm sĩ” mất mặt mũi như trộm y phục của các tiểu nô tỳ trong cung hướng các ma ma bỏ sâu bọ cùng một vài món đồ quỷ dị vào y phục khiến bọn họ sợ đến xanh mặt ngất xỉu……..Một lần lại một lần nghe tiểu Du Lợi 8 tuổi liếu riếu bên tai
-Thương Mân Hào nhất
Trong tâm hắn đã coi lời nói kia như lời ước định của Du Lợi mà một lòng đặt tình cảm yêu thương cho duy nhất mỗi mình nàng , vì muốn có cơ hội cùng Du Lợi kết duyên đã cố gắng học hành văn võ so với các nam nhân khác trong cung tài giỏi hơn vất nhiều . Năm 18 tuổi muốn đã hướng hoàng thượng xin đi tới lân ban làm sứ giả thay cho hoàng tử Thời Nguyên tại nơi này lập không ít công trạng lớn nhỏ đến 4 năm mới có thể đường hoành quay về nước . Hình ảnh Du Lợi 14 tuổi lệ rơi đầy mặt khiến hắn lòng đau như thắt chiếc khăn chứa đựng lệ quang (cùng nước mũi) vì vội vã rời đi mà đánh rơi trên tay hắn , chiếc khăn này được hắn gìn giữ hơn trân quý được coi “tính vật” của Du Lợi trao cho hắn trước khi đi . 4 năm qua chiếc khăn (chưa 1 lần được giặc) này luôn ngự trị trong ngực áo hắn để trước tim hắn , là động lực giúp hắn trở nên cường đại nam nhân mà quay về thực hiện mộng ước.
-Hạo huynh lâu năm không gặp khả năng bắn cung đã giỏi lên rất nhiều ah.
Duẫn Hạo vừa bắn trúng hồng tâm lần thứ 5 cung chưa kịp hạ xuống đã nghe thanh âm quen thuộc phát ra phía saulưng , quay lại thấy Mân Hào vỗ tay cười cười khen tặng không khỏi kinh hỷ mấy phần.
-Mân đệ ngươi về tới khi nào?
-Vừa mới về tham kiến Hoàng thượng xong là đệ đến ngay đây
Duẫn Hạo thẩy cung trong tay cho tùy tùng bên cạnh nở ra nụ cười vui vẻ hiếm hoi của mấy ngày qua , đi đến bên cạnh ôm lấy người huynh đệ hơn 4 năm mới gặp lại , thân thuộc vỗ lên lưng đối phương vài cái mạnh bạo mới buông ra .
-Ta còn nghĩ ngươi về đến nhất định phải tới Ngân Nguyệt cung gặp Du Lợi trước tiên không nghĩ ngươi đến tìm ta trước muội muội nha
Duẫn Hạo gương mặt có chút kinh ngạc thoáng qua lại cười cười trêu chọc , hắn làm sao không biết tiểu tử này đặt tâm vào muội muội hắn từ khi còn là một tiểu hài tử việc gặp mình trước muội muội quả là khiến hắn có phần cao hứng.
-Nghe được Hạo huynh mấy năm qua tài giỏi xuất chúng thật muốn gấp gáp gặp huynh mở rộng tâm mắt không nghĩ lời đồn so với thực tại còn thua hơn rất nhiều lần , hồng tâm chưa bằng cái miệng chén mà huynh có thể 5 phát trúng gọn quả là xạ thụ ah.
-Mân đệ quá khen rồi.
Duẫn Hạo lời ngọt bên tai nhịn không được cái cao hứng tăng cao mà cười haha mấy tiếng , thông thả tiến vào phòng trên bàn rất nhanh được tỳ nữ đặt xuống vài món điểm tâm cùng chén trà thơm ngon.
-4 năm qua nơi đất người Mân đệ chắc gặp nhiều ủy khúc , nay trở về hiên ngang cùng công trạng như thế này phụ hoàng nhất định sẽ hướng ngươi ban thưởng quan vị cao ah.
Duẫn Hạo nhắm nháp chén trà trong tay hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp khoang mũi , cái nhẫn nhẫn đắng cùng len lõi ngọt ngào trong miệng khiến tâm tình khoan khoái rất nhiều , đặt chén trà xuống bàn đưa mắt nhìn Mân Hạo cũng đã đồng dạng động tách như mình đặt xuống chén trà trong tay . Đôi mắt như ánh lên vài tia hài lòng nhìn mình tươi cười…
-Đệ nào cầu ban thưởng chỉ muốn sau lần này an nhàn một cuộc sống êm ấm đã là mỹ mãn rồi nha…
-Ta nghĩ điều đệ mong muốn cũng không khó có được dù gì mẫu hậu cũng đã sớm nghĩ đến giúp đệ chuyện thành gia lập thất từ lâu chỉ là đợi đệ về mà hoàn thành chúng mà thôi..
-Ồ được như vậy đệ cầu sớm một chút còn không đợi được haha
Nghe được thông tin của Duẫn Hạo khiến Mân Hào vui vẻ nụ cười tươi rói…
- Còn huynh mấy năm qua rồi các vị hoàng tử khác cũng có ít nhiều một hai thê thϊếp huynh cứ như vầy Đông cung vẫn còn lạnh leo như lúc đệ rời đi ah
-………
Câu nói vừa ra khỏi miệng chỉ thấy sắc mặt vốn vui cười Duẫn Hạo phút chốc chuyển nhạt nụ cuời thoải mái vừa rồi có chút méo mó biến dạng , cũng hiểu được tình cảnh vừa qua đã gây trong lòng hắn cú sốc lớn thế nào .
-Hạo huynh chuyện kia lời đồn cùng Trịnh tiểu thư là thật?
Duẫn Hạo mày khẽ nhíu tay cầm chén trà có phần siết chặt , ngoài cung đều biết hắn định tuyển Trịnh Tú Nghiên làm thái tử phi chiếu chỉ chưa tới nương tử đã bị người khác trên lôi đài đoạt đi làm hắn mất mặt đến độ nào. Nhưng đó chỉ là bề nổi của câu chuyện chiếu mọi người biết hắn ngay cả trên lôi đài cũng lần nữa thua cuộc mặt mũi hắn còn mất nhiều hơn trăm lần , hy vọng người huynh đệ này của hắn chỉ biết bề nổi của câu chuyện không biết đến bề chìm kia…
-Hạo huynh mỹ nữ nhân gian còn nhiều biết đâu mất đi một Trịnh tiểu thư lại mở vài tiểu thư hơn nàng ta trăm vạn lần chỉ là huynh chưa chịu dời mắt ngọc nhìn đến , tương lai hoàng triều về tay huynh phi tầng mỹ nữ ngàn người há thua kém kia một tiểu thư nho nhỏ nha.
-……..
Mân Hạo môi cười mở ra lời khích lệ nhìn Duẫn Hạo mặt mày vần mây đen có chút khởi sắc hắn thừa hiểu tâm lý nam nhân này từ nhỏ vốn không thể kiên định vì một vấn đề gì chỉ cố chấp một đoạn thời gian rồi cũng sớm mai mục đi. Chỉ là nhìn thấy Duẫn Hạo vì đoạn tình cảm ngắn ngủi này mà trưởng thành hơn ít nhiều , đôi mắt vẫn luôn để người khác dễ dàng đọc được suy nghĩ này đã có một màng sương che phủ hắn biết người huynh đệ của mình vì cú sốc này mà thật sự thay đổi.
-Mân đệ đa tạ sự quan tâm của ngươi.
-Haha Hạo huynh ngươi khi nào lại đối xử với ta khách khí như vậy nha…thay vì nói những lòi vô nghĩa huynh cùng ta so vài quyền để ta xem ngươi tiến bộ ra sao?!
-Hảo ta cũng coi tiểu tử người nhiều năm qua bên ngoài rốt cuộc ăn chơi tửu sắc bỏ bê rèn luyện hay không?
Hai nam nhân ở tuổi trưởng thành phút chốc như biến thành hai tiểu hài tử 14 tuổi vừa đi vừa đọ quyền gương mặt mỹ nam rộ ra nụ cười vui vẻ cuốn hút nhiều ánh nhìn không thể dứt ra , nắng nóng giờ trưa dần dịu lại như để hưởng thụ phong tình ở nơi đây
***********
Tú Nghiên bộ dáng thước tha đi về phía Ngân Nguyệt cung gương mặt nho nhỏ nụ cuời hiện diện mái tóc búi cao trâm cài kiên định , bộ y phục đã không còn như xưa kính cổ nhạt hồng đã thay bằng tiết tấu gợi mở hiện ra vùng cổ cùng xương quai xanh ẳn hiện đầy dụ hoặc . Hình thái giờ đây tượng trưng cho nữ nhân đã xuất giá lộ cái đẹp tà mị của nữ nhân đã trải qua xuân tình như bình rượu ngon sớm lên men cấp độ rượu càng cay càng ngào ngạt hương thơm . Du Lợi đi bên cạnh không thể rời mắt khỏi Tú Nghiên một giây phút nào chỉ say mê cái nhìn ngây dại , không biết bản thân tự nhủ nương tử của mình bao nhiêu lần đẹp bao nhiêu đè nén bản thân không nhào tới hôn lên đôi môi anh đào chín mộng hút cạn đi ngọt ngào của nó…
-A Quyền ngươi có thể nào thu liễn một chút không?
Tú Nghiên thì thầm lời trách cứ thâm tâm có chút hân hoan nhìn cái biểu tình “ngu ngốc” của “tướng công” đang đi bên cạnh đóng vai tỳ nữ mặt mũi bị dịch dung xấu đi nhiều lần , lại có chút hả hê nhìn “tướng công” sớm có mục đích lại không thể thực hiện thầm cười vài tiếng trong lòng.
-Nghiên Nhi nàng đợi đó về đến phủ ta ngoại trừ giúp nàng khoái lạc còn cung phụng thêm vài phần sức lực mà nuốt nàng vào bụng mới thôi.
Lời nói không một chút che đậy ý tứ rõ rệt đến rợn người nghe bên tai thật khiến người nghe nóng mặt , Tú Nghiên không nhìn vẫn có thể thấy được nụ cười gian xảo trên môi Du Lợi không khỏi đỏ mặt , trong đầu vô thức thoáng hiện ra cảnh xuân tình triền miên không khỏi khiến toàn thân một trận run nhẹ.
Bước vào Ngân Nguyệt cung thỉnh an công chúa đang hihihaha ăn đùi gà nướng , bộ dáng so với vẻ thục nữ trước kia mất đi vài phần ý dị không khỏi khiến người quen nhìn vào kinh ngạc vô cùng . Vị công chúa tay vẫn cầm cái đùi gà thơm ngon đặt trước miệng mê mẫn cắn cắn mấy cái đôi mắt sáng rực hân hoan , phút chốc thấy người trước mặt một bộ dáng thỉnh an không khỏi kinh ngạc mà đánh rơi mỹ thực trên tay .
Du Lợi bên này đang thỉnh an mà răng nghiến ken két thật chờ mong người sớm một chút lui xuống để phóng tới trước mặt kẻ bắn rẻ hình tượng của mình một cách trắng trợn kia cào cấu cắn xé . Đầu chợt lóe ra câu hỏi
“Mấy ngày qua từng giờ từng phút vẫn là cái bộ dạng đáng xấu hổ này sao?”
Không khỏi khiến toàn thân run run lên sợ hãi , hình tượng vị công chúa cao sang (chảnh) của mình mười mấy năm qua lại bị hủy hoại không còn mặt mũi nào trong tay cái kẻ ham ăn trước mặt này sao?
Tay nắm thành quyền chờ từng người rời đi đến khi gian phòng đóng kính cửa chỉ còn ba người cùng ba biểu cảm trái ngược nhau về biểu cảm cùng cái nhìn xen kẻ nhau đầy đủ tư vị của cuộc sống vui vẻ - oán giận - kinh hãi đều lộ ra trong một cái nhìn .
-Yêu nghiệt phương nào dám hủy hoại hình tượng của ta
Du Lợi rống lên tức giận lao tới cái thân ảnh quen thuộc trước mặt mà “cấu xé” không thương xót , chỉ nghe tiếng rên la đau đớn của vị công chúa đang nằm gọn trong móng vuốt của ai kia không ngừng cầu tha mạng bị lôi vào trong phòng chịu sự phán xét.
Tú Nghiên lắc đầu không khỏi nở nụ cười ngồi xuống chờ đợi màn công diễn cuối cùng của Du Lợi trước mặt mình cùng vị công chúa đùi gà kia , tâm có chút mong đợi Du Lợi của nàng khi hành hung người khác sẽ ra cái loại tình gì đây.
-Công chúa đại nhân tha cho mạng nhỏ Duẫn Nhi ah~~
Duẫn Nhi kêu la âm ỷ trong tư thế bị Du Lợi đè đầu cỡi cổ nằm trên sàn nhà ra sức vùng vẫy , Du Lợi hung tợn gương mặt bóp cổ nhỏ Duẫn Nhi lắc lư..
-Hừ ngươi còn dám xin tha , mấy ngày qua không có ta với bộ dáng này làm ta không còn mặt mũi không trừng phạt ngươi ra trò còn gì là danh tiếng của ta….
-Công chúa tha mạng…
Một chủ một tớ kẻ ra sức bóp người ra sức la , còn lại khách mời như Tú Nghiên thư thả uống trà ngồi coi náo nhiệt môi nở nụ cười không dứt.
-Du Lợi thay y phục còn tiếp khách “quý”.
Tú Nghiên nhìn buổi trời cũng đứng lên bước tới nắm lấy tay Du Lợi lắc nhẹ nhắc nhở , nhìn bộ dáng còn chưa “ăn thua đủ” của Du Lợi không khỏi mỉm cười .
-Đi ta giúp ngươi thay y phục!
-Hảo…Duẫn Nhi tiếp xong khách ta lại tiếp tục với ngươi hừ!
Nắm tay Tú Nghiên đi thẳng vào phòng bỏ Duẫn Nhi mặt mũi tèm lem khóc không thành tiếng lũi thủi về phòng thay lại y phục chuẩn bị tốt phục vụ chủ tử tâm không khỏi rên lên thành tiếng
“Lần này chết chắc”
Tú Nghiên một lúc lựa chọn y phục đưa cho Du Lợi thay đổi tốt lại kêu nàng ngồi xuống ghế còn mình phía sau giúp nàng chải lại tóc cho phù hợp , trang điểm lại cho tương thích thời điểm giúp Du Lợi kẻ mày cảm giác có chút thỏa mãn trong lòng . Nhìn gương mặt “trượng phu” phấn son mĩ lệ đẹp động lòng không khỏi cảm thán trong lòng
“Tại sao nàng lại đẹp quá yêu nghiệt như vậy?”
Khó trách chúng nhân điên đảo , kẻ đồn người mơ mộng nay lại xuất hiện một vương gia coi bộ “trượng phu mỹ nhân” của nàng sắp có người muốn đoạt lấy ah.
-Nghiên Nhi sao lại xuất thần , có phải nhìn ta đẹp đến mê muội rồi không?
-Mơ tưởng
Tú Nghiên cười cười nhéo nhéo chiếc mũi cao yêu chiều thanh âm , Du Lợi sủng nịn ôm lấy thắt lưng kéo nàng ôm vào lòng hôn hôn lên môi cười đáng yêu vùi mặt vào hổm cổ hôn nhẹ hít lấy hương thơm khiến mình mê luyến.
“Rầm”
-Công chúa có……O.O “chết ta rồi”
Duẫn Nhi như cũ thói quen tự mình xông vào câu nói chưa hoàn tất đã tắt nghẹn trong họng trong lòng lại không ngừng rêи ɾỉ “tụng kinh xám hối” khi nhìn thấy chủ tử đang “mùi mẫn” ôm nhau , bản thân là đang là kẻ phá hoại chuyện tốt của người ta nha. (CHẾT CHẮC)
-Nói tiếp.
Du Lợi thanh âm lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn bộ dáng “sắp chết” của Duẫn Nhi ra lệnh , Tú Nghiên ngồi trong lòng tay ôm lấy Du Lợi nhắm mắt cười cười , không nhìn cũng biết cục diện chủ tớ bọn họ kẻ trợn mắt nguời “cụp đuôi” như thế nào.
-Thái tử cùng vương gia tới ah…đang đang đợi người bên ngoài….
-Ta biết rồi!
Duẫn Nhi như tên bay ra khỏi cửa nhẹ nhàng khép lại cánh cửa không thành tiếng chạy ra ngoài giữ mạng , Tú Nghiên cười cười xoa gương mặt nhăn nhó của “trượng phu” cúi xuống chủ động hôn lên môi nàng môi đỏ cùng nhau hòa sắc.
****
-Mân đệ không cần gấp gắp nàng sẽ nhanh ra thôi!
Duẫn Hạo nhìn Mân Hào bộ dáng chờ đợi không khỏi buồn cười , đi lâu như vậy về đến lại vẫn không thể đổi cái bộ dạng bối rối gấp gáp mỗi khi gặp muội muội của mình .
Nghe ý cười trong câu nói Mân Hào mặt hơi đỏ lên gượng ngùng cầm chén trà uống lấy , mắt vẫn không nhịn được đảo nhìn chờ đợi bóng dáng của người thương.
-Hoàng huynh đến khi nào ah~~
Thanh âm nhão nhẹt của Du Lợi truyền đến tai khiến Duẫn Hạo cười khổ quay lại nhìn thấy hoàng muội một thân vàng nhạt uyển điệu bộ dáng đi ra gương mặt điểm tô chút phấn son vẫn mà một cái kinh diễm mỹ nữ. Vẽ mặt tươi cười phút chốc cứng đờ khi nhìn thấy người phía sau Du Lợi đi tới một thân hồng phấn xinh đẹp đi tới không khỏi khiến Duẫn Hạo ngồi sửng người , Mân Hào bên cạnh hóa đá từ lúc nghe thanh âm cũng như nhìn thấy “người thương” bước ra .
Hai nam nhân một bộ dáng xuất thần người kinh hỷ trong lòng , kẻ sầu muộn tương tư , chăm chăm nhìn vào hai mỹ nữ đứng trước mặt , Tú Nghiên một cái hành lễ cúi cháo phá tang không gian ngưng trệ.
-Tú Nghiên kính chào Thái tử cùng vương gia.
Du Lợi nhíu nhẹ mị tâm , miệng hihi haha đưa tay đỡ lấy Tú Nghiên đang nghiêng người hành lể miệng nhanh nhẫu thanh âm…
-Nghiên Nhi muội cũng là khách quý của ta nào cùng ta ngồi trò chuyện ah.
Tay đan lấy tay Tu Nghiên kéo nàng ngồi kế bên chia mình khoảng cách với Mân Hào , bản thân để mình ngồi chia cắt Duẫn Hạo với Tú Nghiên tránh hoàng huynh có cơ hội tiếp xúc cùng thê tử của mình.
-Mân huynh nhiều năm mới gặp huynh vẫn là một cái tuấn tú nam nhân chỉ khác năm xưa đã cao hơn rất nhiều .
-Du Lợi nhiêu năm không gặp muội càng ngày càng xinh đẹp
-Hihi Mân huynh về có nhớ không mang quà về cho ta?!
Du Lợi nụ cười tinh nghịch nhìn Mân Hào mặt đỏ lên bộ dáng có chút bối rối đưa tay vào ngực áo tìm kiếm gì nó hồi lâu mới đem ra đưa tới trước mặt nàng một chiếc hộp gỗ trầm được trặm khắc tinh xảo . Du Lợi cười cười nhận lấy mở ra bên trong trâm cài ngọc tinh xảo không khỏi khiến nàng bật cười khanh khách , nheo mắt nhìn Mân Hào trêu chọc.
-Đi lâu như vậy chỉ có mỗi một món quà nhỏ này thôi sao ah~~
Mân Hào cười ngây ngốc tay vô thức dưới bàn vò vò tà áo
-Vẫn còn nhiều món lạ ta mang về cho muội chỉ là gia nhân chưa chuyển vào kịp lúc
Du Lợi vẫn là muốn đòi hỏi thêm gì đó chợt im lặng khi cảm giác tay mình bị Tú Nghiên nắm lấy giật giật hàm ý nói mình đừng nháo , không nhìn nàng vẫn nở nụ cười hàm ý chính mình đã hiểu. Ngước nhìn Duẫn Nhi cười nói
-Duẫn Nhi cho người bày bàn ngoài hoa viên.
-Dạ…
Cảm nhận Duẫn Hạo thập phần khác thường bên cạnh , Du Lợi nhìn hoàng huynh gương mặt có điểm tái nhợt vẫn là bộ dáng chăm chú nhìn Tú Nghiên trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu . Tay khẽ siết nhẹ tay Tú Nghiên mặt vẫn cười cười trò chuyện cố làm giản sự chú ý của Duẫn Hạo với thê tử của mình..
-Hoàng huynh mấy hôm nay huynh thế nào bận rộn ta muốn gặp huynh cũng thật khó nha!!
-Mmm-hmm ta bận giải quyết công vụ phụ Hoàng giao cho , Hoàng muội tiem ta có việc gì?
-Xì muốn gặp huynh trò chuyện cũng không được sao?!
-Ta…
Du Lợi bộ dáng bĩu môi mắt long lanh nhìn Duẫn Hạo khiến hắn tâm bấn loạn , hoàng muội của hắn nếu bay ra gương mặt “ủy khuất” như vậy thật sự khiến người nhìn cảm nhận bản thân mang tội ác. Mân Hào nhìn người thương biểu hiện gương mặt thập phần giống như xưa tiểu hài vẫn cùng mình náo loạn khi cảm nhận sẽ bị phạt lại hướng mình một dạng biểu hiện đầy ủy khuất khiến hắn rủ bỏ mọi thứ chỉ để che chở nàng . Nhớ lại khoảng khắc nhiều năm trước nay tiểu hài khi xưa đã lớn , một thân mỹ lệ như đóa mẫu đơn kiều diễm trước gió khiến hắn chỉ muốn giang tay che chắn , yêu chiều mà chăm sóc yêu thương . Những năm qua bôn ba nơi xứ người trãi qua ít nhiều chuyện khiến hắn đau tâm khổ trí đến mấy chỉ cần nhớ đến nụ cười của tiểu Du Lợi hắn lại cảm giác như mình có thêm sức mạnh mà gắng gượng , sớm một chút quay về . Chờ đợi lâu như vậy rốt cuộc Mân Hào hắn cũng đạt được ước nguyện , Du Lợi nay đã lớn càng làm tâm hắn xôn xao cái ý nghĩ muốn cùng nàng đến giai lão lấp đầy tâm trí hắn .
Chứng kiến một màng xao xuyến , đôi mắt nhìn Du Lợi đến hồn bay phách loạn không khỏi khiến Tú Nghiên khẽ nhíu mị tâm.
“Người này có ý gì?”
Tâm tình phút chốc vài phần suy nghĩ tự dặn mình âm thầm quan xác người này biết xung quanh “tình đích” không ít chỉ là không đáng bận tâm , nhưng người trước mặt một chút cũng không thể lơ là.
Duẫn Nhi bên ngoài nhận được lệnh của một nô tỳ từ cung Hoàng hậu , tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm vội vã vào truyền lại chút tin cho Du Lợi , chỉ thấy Du Lợi cười cười nói lại một chút với mọi người chuẩn bị đến cung Hoàng Hậu dùng bữa . Lại thì thầm gì đó vào tai Duẫn Nhi chỉ thấy Duẫn Nhi gương mặt biến chuyển lạ thường mắt cứ mở to người khẻ run một cái , khựng lại lúc lâu đến khi Du Lợi nhíu chút mị tâm phất tay áo “đuổi” đi mới hoàn hồn rời đi.
Tú Nghiên gương mặt không biểu tình nhưng thâm tâm có chút bối rối , tay dưới bàn vỗ vỗ tay Du Lợi lại ghi vào đó vài chữ..
“A Quyền ta vẫn nên tránh mặt ah~~!”
Lại thấy bàn tay mình được Du Lợi đáp trả
“Có ta ở đây nàng không cần phải lo lắng!”
Lại nhìn thấy khóe môi nụ cười ẩn hiện của Du Lợi có chút quỷ dị tâm Tú Nghiên không khỏi run lên một cái hoài nghi
“A Quyền người lại muốn giở trò gì nha”.
........................................
Ps: Vì không có time nên Au sẽ cố gắng up từng chap đều đặng...Thanks mọi người đã ủng hộ ^^=