Kỳ Phùng Địch Thủ [Yulsic]

Chương 24

Chương 47 , 48 , 49: Bước Ngoặc...
Đôi bàn tay mát lạnh nơi bờ vai dịu dàng di chuyển , tay trái luồng ra sau giữ lấy cổ Tú Nghiên khóa chặt nàng trong nụ hôn của mình ,cơ thể dần ngã về trước nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường trong khi tay phải làm cố trụ . Tú Nghiên đưa hai tay ôm lấy người Du Lợi vô tình hay cố ý giúp đối phương dễ dàng đặt mình dưới thân , trải lên mình những nụ hôn dụ hoặc , đôi môi nóng trên môi mình ngọt ngào xen lẫn men rượu .Đặt Tú Nghiên yên ắng nằm xuống giường là lúc nụ hôn trở nên nồng đượm khi Du Lợi đẩy lưỡi vào vòm miệng thơm tho của Tú Nghiên cuốn theo ngàn vạn yêu chiều , chiếc lưỡi dẽo nẹo ngày thường như vũ nữ múa trăng , vờn lượn trong khoang miệng quấn lấy lưỡi đối phương hòa nhịp dây dưa cuốn theo hơi thở cùng khí lực cùng lúc hút sạch sẽ không chừa chút ngóc ngách nào. Tú Nghiên bị Du Lợi dẫn dắt nụ hôn đến mụ mị thần trí chỉ biết làm theo quán tính mà ghì chặt lấy đối phương , hô hấp vì thế nặng nề thiếu dưỡng khí , đến khi Du Lợi mang lưỡi mình bắt đi giam giữ trong miệng nàng , lưỡi nàng nhu dụ hoặc theo đúng kiểu nàng thích ra lệnh “hãy bắt lấy tôi” thì Tú Nghiên vẫn là trung thành với dạng rụt rè chờ dẫn dắt .

Đôi tay hư hỏng kia lúc nào đã bao trọn bên ngoài yếm đỏ của Tú Nghiên xoa đều động tác nhẹ nhàng lúc có đều đặn khi đứt quãng, nhiệt độ dù cách một lớp yếm vẫn làm Tú Nghiên cảm nhận được sự nóng bức khó chịu đâu đó trong người lại không định dạng được nó thế nào và ở đâu . Tự mình rụt đầu sát gối rên khẽ trong miệng , tay Tú Nghiên nữa muốn đẩy ra , nửa lại ghì chặt không hiểu nổi bản thân thật ra muốn điều gì , cảm nhận nụ hôn Du Lợi chuyển dời xuống cổ nàng hôn lấy rát bỏng cảm nhận được nơi mạch máu đập dồn dập kia có người ấn cắn nhè nhẹ rồi đột ngột nút mạnh một cái đau rát .

-Ưm~~

Du Lợi nghe tiếng rên của Tú Nghiên có cảm giác như nàng đang khích lệ mình thì càng nghiền ngẵm từng chút từng chút cái ngọt ngào từ da thịt nàng mà nhắm nháp từ từ , khi cái hôn nhẹ nhàng thì đôi tay mạnh mẽ bóp chặt lấy nơi đẩy đà của nàng..

-Ah~~

Du Lợi di chuyển đến vùng xương quai xanh để lại trên vùng cổ trắng ngầng kia của Tú Nghiên tầng tầng cánh hoa trải xuống theo mình động tác , tay không chịu được vội vàng gỡ đi cái yếm đang cản trở mình cảm giác , chạm tay vào da thịt mát lạnh cảm giác trong người là rạo rực là khát khao. Chân ở bên dưới từ lúc nào đã đặt ở giữa chân Tú Nghiên hơi thúc nhẹ vào khoảng giữa một cảm giác liên hoàn khiến đối phương không định vị được lúc nào là lúc mình tấn công , không biết được cảm giác thế nào là đủ chính là lúc đòi hỏi nhất , cũng là cơ hội tốt cho bản thân mình ăn uống no say vẫn làm cho đối phương không cách nào che trách mình ham ăn.

Ngẩng đầu nhìn xuống Tú Nghiên nửa người trên không mảnh vải phập phồng hơi thở đôi mắt phủ mù mịt mê mẩn nhìn mình toàn thân ủng hồng hoa mị như đóa hoa , áp mặt vào giữa khe ngực đặt nụ hôn lên nơi cơ hồ thơm mát . Tay liên tục xoa nắn , môi miết những nụ hôn sâu đầy mạnh mẽ , những động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến đôi gò hồng của nàng trở nên cương cứng cảm giác như muốn nổ tung , hai viên  ngọc châu nhô lên cứng ngắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ Du Lợi như chú sóc nhỏ tìm được hạt dẻ ngon lành nhanh như chớp ngoạm lấy trong miệng mình , chếc lưỡi tinh nghịch xoay vòng mang hạt dẻ của nàng trêu đùa đến phát điên rên lên đầy dụ hoặc lại hung hăng cắn lấy keo ra…

-Ah~~ Du Lợi ưm~~

Bên tai nghe thanh âm Tú Nghiên rêи ɾỉ càng làm Du Lợi hưng phấn hơn rất nhiều hành động vì thế hơn trước tác quái , một tay xoa nắn gò hồng bên còn lại áp môi hôn lưỡi xoay trên hạt dẻ bên nay ra sau thì bên tay kia nhất định sẽ đi theo chiều đối nghịch . Tay còn lại thông thả chuyển xuống dưới lòn vào váy nàng vuốt ve lấy đùi thon , càng vuốt càng chuyển dời lên cao, chân cố tình nơi vùng nhạy cảm mà hư ảo chạm vào . Hành động nối tiếp hành động khiến Tú Nghiên thật không biết  tiếp đỡ thế nào , một tay cản hành động phía dưới hạ thân làm mình ngứa ngáy khó chịu , một tay lại cố gắng đẩy đầu Du Lợi trên ngực mình ăn đến đau nhói . Không hiểu nổi sức lực như thể bị hút cạn khiến lực nàng phản kháng như giọt nước rơi trên tảng đá sẽ nhanh chóng biến mất không để lại dấu tích .

Du Lợi di chuyển nụ hôn qua lại hai gò hồng , cắn nút đến hả hê , cảm nhận sự phản kháng có như không của nương tử mình dưới thân cũng phần nào yêu chiều mà tiếc nuối buông tha , di chuyển nụ hôn “khám phá” xuống dưới đến vùng eo thon thả lại cố tình đưa lưỡi liếʍ lấy rốn nàng làm nàng nhột nhạt mà la lên , mạnh tay đánh lên bả vai mình . Ngước mắt lại thấy nàng hung tợn nhìn mình gương mặt vẫn còn đó điểm phiếm hồng rực rở chưa tan , khiến bản thân thầm nhủ

‘Nương tử ta chịu không được nhột ah~~”

Hihihaha cười cười cơ thể ngưng mọi hành động , chống hai tay nhìn Tú Nghiên hơi nhỏm người nhìn mình , khiến thân trên mát mẻ lẩn nữa đập vào mắt mình , nhíu lại mị tâm nàng khó hiểu gương mặt nhìn mình bộ dáng ngưng trệ như hỏi.

“Du Lợi ngươi sao vậy?”

Thập phần ngây thơ , Du Lợi cười cười hướng tới trước hôn nhẹ lên môi lại thật nhanh bật lùi ra sau , nhanh như chớp cởi phăng váy nàng quang xuống sàn kế bên đồng dạng năm chờ , phản ứng cửa Tú Nghiên như bình thường nữ nhân là đưa vội tay giữ lấy , không giữ được lại cố gắng che đậy . Chân khép lại tay ngây thơ che trên chắn dưới gương mặt đỏ ửng ngại ngùng thét lên..

-Ah~~

-Nương tử à~~

Du Lợi cười cười tiến tới lại thấy Tú Nghiên lùi lùi về sau đến khi lưng chạm vào tường , chỉ biết mở ra đôi mắt to tròn nhìn vào gương mặt cười quỷ dị đang tiến gần lại tới mình , đưa tay tới chạm vào chân nàng hai ngón tay như đang gẫy đàn di chuyển lên dần , đến đùi nàng Du Lợi lại xòe ra bàn tay mà xoa lấy bắp đùi non mềm mại. Lại thấy Tú Nghiên hé môi như muốn hét lên , Du Lợi lại chồm tới trước khóa chặt môi nàng , đưa lưỡi vào kiểm soát đại cuộc , tay bên dưới đã bóp lấy đùi nàng mân mê chân lần nửa đặt vào giữa nàng lại thấy tay nàng mạnh mẻ cản trở mình hành sự , đầu lại cố tình xoay đi né tránh mình hôn .

-Du….Lợi…y…y…phục…

Giọng nói cơ hồ run run cùng cái hô hấp không thông của Tú Nghiên bên tai Du Lợi lại như tiếng nỉ non đầy quyến rủ , nhìn xuống mình là tầng lớp y phục rườm ra cũng làm cản trở động tác linh hoạt cũng như cái kia va chạm vào da thị non nớt của nàng sẽ tạo cảm giác không thoải mái . Nở ra nụ cười tà mị nhìn nàng thân thể cùng gương mặt tầng đỏ rực không khỏi hoan hỷ…

-Nương tử cởi giúp ta y phục ah~~

Du Lợi hơi lui lại nhìn Tú Nghiên đầy dụ hoặc, Tú Nghiên cảm thấy da đầu mình tê rần , cơ thể như bị thôi miên vương cánh tay tiến tới trên cơ thể người đối diện mở ra đai lưng thoát ly tầng lớp y phục . Nơi mềm mại Du Lợi một tầng băng lụa quấn lấy chặt chẽ che giấu phần nãy nà phía sau , ngước mặt nhìn Du Lợi gương mặt như trước không hề biến sắc vẫn là nhìn mình cười cười như thể chuyện này rất bình thường với mình . Tú Nghiên thấy suy nghĩ kia xẹt qua đầu có chút sinh khí ấm ức vì sao chỉ có mình mình có cảm giác thẹn thùng trước nàng , tay mạnh bạo gở ra lớp vải lụa trước ngực Du Lợi đến khi đôi bạch thố nhảy tưng ra khỏi hang động trước mặt mình không khỏi kinh hỷ .

Tú Nghiên mạnh bạo bóp lấy gương mặt đã bớt đi lớp đỏ ửng thẹn thùng , môi nhếch lên nụ cười kiêu ngạo tâm thầm nghĩ lập lại những gì Du Lợi vừa rồi làm với mình cho nàng nếm một chút cảm giác . Nghĩ là làm áp mặt vào nơi mềm mại hung hăng cắn lấy cái lưỡi cũng xoay tròn động tác tương tự  , tay bên kia cũng mạnh mẽ bóp chặt nhào nặn khỏa mềm mai biến dạng , nghe bên tai tiếng Du Lợi “Ưm~~” không phải là đau rên mà là…thỏa mãn rên lên khiến da đầu lần nữa giật giật .

Du Lợi thanh âm rêи ɾỉ chỉ khác ở chổ môi nhếch mép cười quỷ dị , không phải không biết hành động của Tú Nghiên cố tình hướng mình sinh khí cảm nhận là đau nhưng cũng không ít cảm giác hưng phấn…Để yên cho nàng tùy ý nháo loạn trên cơ thể lúc lâu càng làm hỏa nhiệt dục dậy mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên căn não , kiềm chế không đặn cái kia ít ỏi kinh nghiệm Tú Nghiên càng náo càng làm mình cơ hồ thèm khát nàng thanh âm dụ dỗ bên tai nàng buông rơi

-Nương tử ah~~ sinh khí đủ chưa , ta là muốn tiếp tục ah~~

Miệng nói tay làm tay đã lúc nào đặt sau ót cùng eo thon động tác nhanh như cắt áp nàng lại dưới thân , Tú Nghiên thân thể lần nữa bị Du Lợi kềm chặt hoảng hốt “Ah” một tiếng chưa tròn trịa đã bị Du Lợi cắt ngang bằng ngọt ngào nụ hôn . Tay náo loạn nơi đùi nàng tách ra áp chân mình vào giữa không cho Tú Nghiên bất kỳ cơ hội nào kháng nghị , cảm nhận nơi nay nàng hơi đẩy mình cơ thể cũng chuyển dời nụ hôn xuống ướŧ áŧ nụ hôn mang theo cái gặm nhắm mà hôn . Bỏ qua nơi kia đẩy đà lướt nụ hôn xuống nơi bụng phẳng hôn mυ'ŧ , ác ý nơi kia rốn liếʍ nhẹ lấy cành làm Tú Nghiên cơ thể run lên , tay nơi đùi nàng vui đùa lã lướt dần dà theo hướng hôn trải xuống mà tới nơi nhạy cảm Tú Nghiên ma quái chạm vào tách ra hai cánh hoa đã sớm phủ sương đêm ướŧ áŧ . Du Lợi một chút ngần ngại thẹ thùng cũng không có xẹt qua chỉ là mạnh mẽ vù mặt vào nơi tư mật của Tú Nghiên mà hôn lấy , hơi thở nóng hổi phả vào lưỡi ướt  át  trải cái nham nhám qua hai cánh hoa nến nơi kia nhị hoa vờn qua rồi ấn xuống .

Tú Nghiên tay nơi vai trần Du Lợi vô lực bấu chặt , bậm môi che lấp đi cái cảm giác quái lạ trong lòng mình , nơi bụng dưới một cổ nhiệt nóng rạo rực đốt cháy , dưới hạ thân tư mật cảm giác vừa nóng vừa lạnh khó chịu vô cùng đùi gắng sức khép , lại cảm thấy bị tay Du Lợi hung hăng giữ chặt banh ra khiến nơi kia tư mật lại hướng lên mời gọi không khỏi khiến mình bản thân xấu hổ vô cùng .

Chiếc lưỡi tinh ranh lướt qua nơi nhụy hoa vì mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà dần cương cứng của Tú Nghiên đang nhô lên đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ , cái hương thơm thủy dịu từ khe nhỏ cứ ồ ạt tràng ra như mời gọi lang ra chảy dài một mảnh khiến càm Du Lợi ướŧ áŧ nhỏ giọt .Cảm nhận được đây là thời điểm thâm nhập sơn động là lúc Du Lợi rời ra nụ hôn khỏi nhụy hoa cương cứng đẩy lưỡi vào khe nhỏ rỉ nước..

-Ah~~~

Tú Nghiên cầm lòng không đặn chỉ có thể để thanh âm thoát ra khỏi miệng mình , mắt nhắm nghiền toàn thân một cổ lực bức rức khó chịu đòi hỏi lại không biết mình vì cái gì mà đòi hỏi , hai tay rời vai hướng đầu Du Lợi gắt gao giữ lấy , chân không theo tâm trí mình mà banh ra hướng nơi tư mật về trước để kia lưỡi Du Lợi tiến vào sâu hơn lấp đầy cái cảm giác thiếu hụt của mình .

Du Lợi như đọc được cảm giác khó chịu đòi hỏi của nàng mà yêu chiều đáp ứng lưỡi dũi thẳng đâm vào kia chật hẹp lỗ nhỏ của nàng mà uốn éo lưỡi , đâm vào rút ra đến khi tê rần đầu lưỡi mới rút ra lại nhanh nhẹn đưa ngón giữa tay phải từ sớm đã thắm đầy nước mật từ Tú Nghiên một điểm đâm thẳng vào  xuyên qua màng mỏng cản trở , rồi mất hút toàn bộ ngón tay vào nơi tư mật thất thủy.

-Ah~~~

Tú Nghiên đau điếng người , bấu chặt vào tay Du Lợi nơi tư mật mạnh đến bật máu , người run đau đến bật khóc , Du Lợi cảm nhận cái đau nơi cánh tay cũng hiểu được hành động này của mình đối với nàng thế nào đau đớn . Tay cố trụ bên trong nàng vẫn giữ vững vị trí không xê dịch động đậy , người cúi xuống đặt lên khóe mắt ướt nước hôn lên nuốt đi mặt chắt nước mắt của nàng vào miệng đặt lên ngũ quan nàng từng chút một môi  hôn nhẹ nhàng , hướng đến tai nàng hôn lên thì thầm

-Nghiên Nhi tin ta thả lỏng sẽ nhanh hết đau thôi~~

Lưỡi dũi thẳng liếʍ qua lại kia tai nhạy cảm của Tú Nghiên , để đánh lừa nàng cảm giác của nàng để đến khi cảm nhận thấy cơ thể nàng dần dần nương theo nụ hôn của mình , mới nhẹ nhàng mà rút một đốt ngón tay ra bên ngoài sau lại nhẹ nhàng tiến vào . Cứ điều đặn hành động nhẹ nhàng ra vào trong Tú Nghiên từng chút từng chút một , đến khi nàng dần quen với cảm giác của ngón tay mình , Du Lợi mới rút ra hoàn toàn ngón tay rồi đâm vào . Hành động từ chậm chạp chuyển biến càng lúc càng nhanh  ra vào bên trong , nơi mật đạo chật hẹp dần dần vì động tác của Du Lợi mà quen thuộc có chút nở ra hút vào ngón tay của nàng.  Du Lợi rời khỏi môi hôn nơi tai , nỉ non áp mặt vào hổm cổ nàng hôn nút lên nơi đó từng tầng từng lớp mảnh đỏ , bên dưới ra vào liên tục động tác đôi khi xoay ngón tay rút ra đẩy vào liên tục , có lúc để yên bên trong run lắc qua lại ngón tay bên trong nàng..

Tú Nghiên dần cảm nhận cái đau thấy tâm cang mình lúc nào đã tan biến , mà thay  vào đó là một cảm giác hưng phấn lạ thường , cơ thể đòi hỏi dần nương theo từng cử động của ngón tay Du Lợi mà cơ thể cứ thế nhấp nhô , ngực cùng nàng áp chặt run lên theo hành động đưa đẩy  khiến mình bản thân cực kỳ thích thú . Đôi tay lúc nào đã ôm lấy Du Lợi thắt lưng  ,cùng nàng di chuyển đến khi cảm thấy nơi tư mật co thắt lại thấy Du Lợi rời ra ngón tay nhổm người cởi bỏ quần , tay lại lần nữa tách ra cánh hoa mình rồi áp chặt nơi tư mật của nàng vào , ghì chặt lấy vai mình nhấp đẩy lên xuống.

Cảm giác rạo rực hưng phấn càng làm Tú Nghiên không kiềm được rêи ɾỉ , tay cố gắng vịnh chặt thắt lưng Du Lợi ưởn người cùng nàng di chuyển , cứ thế càng lúc càng nhanh  lại càng cảm nhận bản thân dần yêu thích cái cảm giác Du Lợi mang tới cho mình .Đến khi mọi xúc cảm cùng lúc hòa hợp thăng hoa là lúc cảm nhận được nơi đó mật đạo của mình co thắt dữ dội như cơn thủy triều bị kia tường thành cản trở mà hùng hổ phá sặp ào ạt vượt qua  , cảm xúc dâng trào khiến Tú Nghiên lẫn Du Lợi không kềm được hét lên…

-Ah~~

-Nghiên Nhi~~

Du Lợi phía trên cũng cùng Tú NGhiên run rẩy vài cái , ào ạt mật ngọt cùng nàng hòa huyện lấy nhau  , Du Lợi sau một khắc chậm chạp nhỏm người dậy , hướng đến nơi ngọt ngào mật tiết mà áp môi vào nút lấy nuốt hết ngọt ngào Tú Nghiên vào miệng mình , bên tai nghe  êm ái thanh âm của nàng nỉ non rêи ɾỉ hân hoan , cảm giác vạn phần hạnh phúc yêu thương đan xen vào nhau mà chặt chẽ ôm trọn trái tim mình.

-Ưm~~

Du Lợi rời ra khỏi cũng là lúc nơi nào đó của Tú Nghiên đã hoàn toàn khô ráo , vẫn là tham luyến mà nút đi ngón tay vẫn còn lưu lại ngọt ngào mật huyết , gương mặt hạnh phút nhìn Tú Nghiên mệt mỏi lơ đờ toàn thân ửng hồng dụ hoặc . Nằm xuống ôm lấy Tú Nghiên thân thể kéo chăn đắp cho cả hai , dịu dàng đặt lên môi nàng nụ hôn vẫn còn đó mật ngọt lắm lem chia nàng thụ hưởng , đến khi hô hấp không thông mới nuối tiếc rời ra yêu thương nhìn người trong ngực mình tự hào phong ấn.

-Nữ nhân của ta , Nương tử của ta , Nghiên Nhi ta yêu nàng…

Tú Nghiên môi ậm ừ lòng lại ngập tràng hạnh phúc , cứ dũi người về trước áp vào lòng ngực ấm áp Du Lợi mỉm cười , nhắm lại mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp vây quanh rồi nhẹ như không chìm vào mộng đẹp .

Trên cao nhật nguyệt dịu dàng mỉm cười rơi đi ánh sáng nhường lại yêu kiều hạnh phúc qua khe cửa chúc phúc giai nhân bên trong vĩnh kết đồng tâm…

……….

-Thế nào cảm giác nơi này ngắm trăng không tệ chứ?

-Ân~~

Tú Anh để Khuê Nhi dựa vào mình bã vai trên mái nhà Trịnh phủ ngắm trăng , hưởng thụ cảm giác hạnh phúc cùng người mình thương yêu ở chung một chổ khiến nhịp đập nơi lòng ngực nhẹ nhàng đến lạ . Không gặp đối phương cũng đã một tháng hơn khiến cả hai nhớ nhung lưu luyến , trái tim nhỏ bé của Khuê Nhi không khỏi lỗi nhịp khi nhìn thấy Tú Anh đứng trước mặt , sau tất bật hôn sự của Tú Nghiên giờ mới có thể bên cạnh người mình ngày nhớ đêm mong . Tú Anh quàng tay ôm lấy eo nhỏ Khuê Nhi kéo nàng gần sát người mình để nàng dựa đầu vào vai mình  , nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu đối phương nụ hôn yêu chiều bản thân ko nhịn được nói lời yêu thương

-Ta thật rất nhớ nàng Khuê Nhi~~

Nỉ non trên đỉnh đầu truyền xuống là ngọt ngào yêu thương không khỏi khiến Khuê Nhi hạnh phúc vòng tay ôm lấy người bên cạnh lại thấy đối phương nâng càm mình lên nhẹ nhàng đặt lên cánh môi nàng nụ hôn ấm áp…

…………

Đâu đó nơi hoàng cung đêm khuya an ổn giấc lành chỉ còn những người trong phiên gác đêm mới bận rộn qua lại , có tiếng ai đó than thân trách phận buồn bực ngồi bẹp bên gốc cây trong đêm tĩnh mịt lại bứt cỏ tự kỷ một mình.

-Hai người được lắm bên ngoài náo nhiệt hưởng thụ để mình ta nơi này canh cổng , tội lớn ta gánh, an nhàng hai người hưởng…tức chết ta mà…Áaaaaaaaaaaaaaaaaaá

Một thái giám tay bưng ấm trà đi ngang qua khu tối tâm hoa viên lại nghe thanh âm la hết rợn người không khỏi bị dọa đến nháo nhào chạy miệng không khỏi ngưng niệm

“A di đà phù hộ con đừng bị ma quỷ ám hại ah~~”

Duẫn Nhi tròn xoe mắt nhìn kia người bị mình vô tình hù dọa không khỏi khiến bản thân có chút vui vẻ lại , ít ra cũng có người cũng bị nàng dọa sợ khϊếp cảm giác này cũng không tệ đở tủi thân ít nhiều . Đứng dậy phủi phủi lấy mông mình vuốt vuốt y phục thẳng thớm lại mỉm cười thoải mái hướng nơi Châu Huyền phòng nghỉ đi tới , dự đoán lúc này đối phương chắc cũng tới giờ được nghỉ ngơi cũng là lúc thuận tiện để mình ghé qua cùng nàng trò chuyện có khi may mắn còn được nàng cho ăn món gì đó ngon ngon ah~~. Nghĩ đến ăn cùng gặp gương mặt đáng yêu của Châu Huyền không khỏi khiến Duẫn Nhi miệng móm cười hihihaha bộ dáng thập phần ngốc ngếch , bộ dáng lướt đi thật nhanh mong đến nơi sớm một chút ah~~

Thấy phòng Châu Huyền đèn vẫn còn thấp sáng không khỏi hân hoan gõ gõ cửa , thanh âm vui vẻ truyền đến…

-Châu Huyền ta vào được không?

Châu Huyền bên trong đang chuẩn bị giường hảo ngủ , nghe tiếng Duẫn Nhi bên ngoài kêu tên , mày có chút nhíu lại nghi hoặc có phải mình nghe lầm giờ này ngày thường không phải nàng đã sớm an ổn giấc nồng sao , cả tháng nay nàng cũng không đến tìm mình trò chuyện không nghĩ đến lúc này đêm khuya lại đến .Xoay người đi ra mở cửa lại thấy xi ngốc môi cười Duẫn Nhi trước mặt không khỏi bất ngờ , mày lại có chút nhíu chặt hơn vừa rồi suy nghĩ.

-Vì sao giờ này ở đây?

-Nhớ ngươi đến thăm ngươi không được sao?

-Cả tháng nay đi không thèm nói ta biết một tiếng giờ đêm khuya khoắt lại tìm đến hồ nháo nha?

-Hêhê ngươi trách ta đi không nhớ ngươi hay trách ta làm ngươi nhớ ta nha?

-Xì ngươi chỉ giỏi mồm mép

-Haha thật ra la ta rất nhớ ngươi nha nên mới gấp gáp đến tìm ngươi mà không hề để ý đến

Duẫn Nhi môi cười cười đưa tay vuốt ve mặt mềm Châu Huyền đỏ ửng , Châu Huyền nhìn toàn cảnh cái hành động luôn khiến  mình ngượng ngùng không khỏi bật cười hạnh phúc né sang bên đến khi nàng an ổn bước vào mới khép lại cánh của phòng.

Duẫn Nhi quen thuộc bàn ghế ngồi tiện tay rót trà vào hai ly cho cả hai cầm một ly đưa đến môi mình thổi nguội đi chút nóng trà đợi đến Châu Huyền an ổn đối diện mình ngồi xuống đưa đến tay nàng dịu dàng thanh âm

-Bớt nóng rồi có thể uống hảo ah~~

Châu Huyền là yêu thích những khi nàng hướng mình dịu dàng chăm sóc , tuy đa số mọi việc đều cho mình chu toàn cho nàng nhưng Duẫn Nhi vẫn là để ý đến những cái nhỏ nhặt thói quen để chăm sóc lại mình . Đưa tay cầm lấy ly trà ấm áp uống vào miệng cảm nhận cái ngọt ngào của đối phương , mắt vẫn chăm chú nhìn vào Duẫn Nhi hành động như mình nhắm nháp trà nóng môi cười cười rất mị lực .

-Châu Huyền nha cả tháng nay ta quả thật rất nhớ ngươi , à quên mất ta trên đường tiện thể mua ít thứ này cho ngươi nè coi có hảo không?

Duẫn Nhi lấy trong ngực áo mình 3 cái túi gấm đỏ lớn nhỏ khác nhau đưa tới trước mặt Châu Huyền gấp gáp mở ra , hiện ra trước mặt Châu Huyền là phấn thơm cùng son đỏ cùng ít dược thảo dùng để tắm khiến Châu Huyền môi nở nụ cười rạn rỡ.

-Có thích không?

-Ân rất thích..

-Hắc hắc quả không uổng phí bạc lớn ta bỏ ra biết ngay ngươi sẽ thích mà…À còn một thứ nửa nha?

-Thứ gì?

-Bí mật , ngươi là hảo nhắm mắt lại để ta cho ngươi bất ngờ nha?

-….

Châu Huyền vẫn là ngoan ngoãn nữ nhi nhắm lại đôi mắt đẹp hồi hộp chờ đợi bất ngời Duẫn Nhi đưa tới , đợi thật lâu chỉ thấy môi mình ấm áp nụ hôn đặt lên , mở bừng ra đôi mắt nhìn thấy Duẫn Nhi gương mặt kề sát hôn mình . Tâm run lên hân hoan nhắm lại mắt tay đáp lại cái ôm Duẫn Nhi vòng qua thắt lưng ôm lấy , Duẫn Nhi vì hành động của người bên dưới ghế ngồi cho phép cũng dần tiến gần áp lên môi ngọt là nồng nhiệt nụ hôn . Đến khi hô hấp nặng nề mới rời ra khoảng trống hít thở áp trán vào nhau , chậm chạp mở ra mắt nhìn đối phương , Duẫn Nhi cười cười ngốc ngếch thật rất nhớ cái cảm giác ấm áp Châu Huyền hơi ấm mới lấy hết can đảm trong lòng mà hành động môi hôn . Thấy đối phương đáp lại mình nụ hôn không khỏi kinh hỷ vô cùng , lại nhớ ra điều gì đó “Ah” lên một tiếng bộ dáng dứng dậy mò trong ngực áo lấy ta một cái túi gấm vàng mang ra trước mặt Châu Huyền .

-Châu Huyền mở ra coi đi?

Châu Huyền rời ra tay ôm nhận lấy túi gấm vàng môi nở nụ cười ngọt ngào mở ra túi gấm , lấu từ bên trong một vòng cổ ngọc xanh xinh đẹp không khỏi khiến nàng vui thích…

- Có thích không?

-Ân…

-Ta giúp ngươi đeo vào ah?

Duẫn Nhi tay cầm vòng cổ mở ra móc khóa hướng đến cổ Châu HUyền trắng mịn , thấy đối phương cũng hợp tác hành động vén lóc lên cao cho mình dễ dàng động tác thuận lợi đeo vào vòng cổ xinh đẹp hơi cúi người vuốt ngắm nhìn bộ dáng xinh đẹp của Châu Huyền mà mê mẩn tự khen mình rất biết lựa hợp trang cho nàng.

-Cảm ơn ngươi Duẫn Nhi , ta rất thích…

-Hihi miễn ngươi thích thì mọi thứ đều được ah…

Châu Huyền nghe kia ngọt ngào yêu thương ôm lấy mặt Duẫn Nhi hôn lên môi ngọt , như lời cảm ơn dành cho những bất ngờ nàng mang tới cho mình khiến tâm nàng vui sướиɠ hân hoan , Duẫn Nhi được Châu Huyền chủ động ôm hôn lại cực kỳ hoan hỷ đáp trả nhiệt tình nụ hôn ngọt ngào trên môi tay rảnh rỗi phất tà áo dập tắt đi ánh sáng duy nhất trong phòng , dịu dàng ôm lấy đối phương.

………….

***Đông Cung***

Từ lúc trở về đến cung Duẫn Hạo như chết lặng trong phòng , cứ nghĩ mọi sắp đặt của mẫu thân cùng mình là ổn thỏa không ngờ đến xuất hiện kia kẻ phá bỉnh hỏng đi đại sự chung thân của mình , lại hận bản thân không thể hùng hổ đem lính đến cướp người để nàng trở thành nữ nhân của kẻ khác . Càng nghĩ đến lửa giận trong lòng lại càng tăng lên khiến bản thân không thể tự chủ coi mọi thứ trước mắt như tên hung thủ cướp mất yêu thương của mình mà đạp phá , dẫm đạp . Nhấn chìm mình trong men rượu cùng màn đêm cộng hưởng mà ưu uất rơi lệ , vì sao cái danh phận cao quý thái tử của mình vẫn không thể có được mỹ nhân trong lòng mình , có phải không mình chưa nắm được kia chí tôn nên không thể mạnh tay cướp đi nàng từ trên tay kẻ khác . Rượu chảy vào miệng chỉ thấy chua xót trong lòng , đôi mắt mơ màng hình dung thân ảnh Tú Nghiên trong bộ hỷ bào phụng mũ , môi đỏ mày ngài xinh đẹp đến động lòng người . Nhắm mắt ôm chặt hỷ bào được mình đích thân xem xét vì nàng mà làm ra , khao khát nàng mặt nó ôm ấp nàng trong lòng , đầu mườn tượng lên hình ảnh đặt nàng dưới thân mình , nghe thanh âm nàng vì mình nỉ non rên siết. Không nhịn được gầm nhẹ tay ôm càng siết sao giữ chặt lấy , áp mặt hôn lên thân ảnh trước mặt mới nhận ra sự thật chỉ là hảo huyền hư ảnh bản thân mình tạo ra , nhịn không được rơi ra giọt nước mắt…

-TÚ NGHIÊN……

Tiếng hét của Duẫn Hạo đau đớn vang ra xuyên thủng cái u ám của màn đêm càng làm tăng lên cái sầu thảm tương tư trong lòng…

Đâu biết ngoài kia cũng có mình đồng dạng cảm giác đớn đau rơi lệ , Mỹ Anh trong khách điếm ưu sầu cầm trên tay tấm ảnh vì mình nhớ nhung họa ra người thân thương , không nhịn được cơ hồ gọi kia cái tên mình nhung nhớ

-Trịnh công tử.

Hình ảnh người thương trên lôi đài cao cao mà tranh giành nữ nhân khác lại hiện về khiến nàng tâm đau đến nghẹn ngào , thấy người kia lôi đài rời khỏi lại không thể nào chen chút tới bên cạnh hỏi rõ người kia cảm giác với mình có hay không lại như thế rời đi không lời giải thích . Nếu không có kia cảm giác sao lại vì mình mà tranh cướp tú cầu , không có kia yêu thương vì sao lại mạo hiểm vì mình , lại dịu dàng thanh âm bên mình lời nói . Mỹ Anh vì những câu hỏi chính mình không thể giải đáp mà quay cuồng , ôm chặt hảo ảnh vào lòng rơi lệ , nàng muốn biết thật tâm đối phương có hay không cùng mình cảm xúc , có thể không bên mình cuộc sống , có thể không cho chính mình cơ hội lựa chọn tiếp tục theo đuổi hay rời bỏ đoạn tình đau đớn này .

Đôi mắt mờ mịt nhìn vào bình minh đang dần lên , hai tâm hồn đau khổ là đồng điệu hành động mong mỏi ánh sáng xóa tan đi cái ưu ám trong cõi lòng chỉ muốn người trong lòng một lời khẳng định để bản thân có thể dũng cảm mà đối mặt chấp nhận , hoặc kiên cường lần nữa đoạt lấy .

…………

***Trịnh tướng phủ***

Bảo Nhi cơ hồ mở mắt cảm nhận cảm giác đầu đau như búa bổ , muốn nhỏm người ngồi dậy lại cảm giác thân thể gắt gao bị cái gì đó giữ lấy , nghiêng đầu nhìn vào vật cản trở chỉ thấy gương mặt nam nhân lạ lẫm kề bên khiến bản thân bàng hoàng đến mức không thể thốt nên lời .

Bảo Nhi tự mình bình ổn lại nhìn rõ người trước mặt mới nhận ra người đang ôm lấy mình là Trịnh Khanh , đầu không nhịn được mơ hồ hồi tưởng hình ảnh mờ nhạt đêm qua ùa về . Hiểu rõ chính mình cùng Du Lợi đùng đẩy rượu qua lại , lại tiểu ý gian manh cho thêm chút xuân dược vào bình rượu rót cho Du Lợi hảo ý coi đó như là quà mừng nàng ước nguyện thành hiện thực không nghĩ đến bình rượu trong tay mình là truyền đi đến bên bàn của Trịnh Khanh . Lại giận mình bản thân cũng có chút phóng khoáng cùng mọi người cụng ngàn ly chúc mừng cũng là cơ hồ uống luôn rượu dược chính mình hạ thủ , mơ hồ cùng Trịnh Khanh cuốn lấy nhau rạo rức một đêm đến toàn thân ê ẩm , thật nhớ không ra mình cùng hắn lần lượt tới lui bao nhiêu lần đêm qua chỉ thấy hạ thân thật sự muốn liệt phế đau nhức không nhất nổi .

Nhẹ nhàng gỡ ra tay ôm của đối phương quanh eo mình , cắn răng chịu đựng cái đau nhức bên dưới mà mặc vội vàng y phục rời đi , bản thân không muốn đưa mình vào cái thế khó xử cũng như đẩy Du Lợi cùng tân nương của nàng ngày mới đã có cái này hỗn độn chuyện . Chỉ có thể âm thầm rời đi , “sảng khoái” mà tự mình nhận lấy “cái bẩy” tự mình tạo ra rồi thụ hưởng , tâm cũng có chút an ổn vì nam nhân cùng mình một đêm mây mưa là Trịnh Khanh , vị tướng quân chung tình nhất đất nước này , cũng coi như là phúc phần của mình còn đỡ hơn là chung đυ.ng cùng một tên tầm thường nam nhân khác. Hơi quay đầu nhìn lại khuôn mặt tuấn mỹ phong độ của nam nhân đã trãi qua phong sương , càng mang đầy vẻ cuống hút mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những người nam nhân khác không khỏi khiến tim Bảo Nhi đập loạn . Tự kinh hãi chính mình suy nghĩ Bảo Nhi một cái quay đầu cắn răng chịu đau gấp gáp bộ dáng rời khỏi Trịnh tướng phủ , để lại mơ màng nam nhân khe khẽ gọi tên…

-Nương tử~~

……………

Quyền Trực một đêm ôm ấp người thương trong lòng an ủi , xoa dịu đi cái khó chịu của nàng khi chứng kiến nhi tử mình uất ức , cũng không nhịn được thở dài thầm nghĩ

“Nếu nàng biết người cướp đi nương tử của Duẫn Hạo là nhi nữ nàng hết mực thương yêu chắc nàng sẽ bớt đi uất ức hay là vạn lần khổ tâm hơn….haizzzz”

Đến gần sáng mới thấy người thương trong ngực mình chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhõm một chút đấp chăn ấm áp kê gối vào tay nàng cho nàng hảo an giấc , thay hảo y phục dặn do Châu Huyền đừng để ai kinh động nàng giấc ngủ mới rời khỏi.

Quyền Trực thẳng tiến đến Đông cung , chỉ thấy nơi này hôm nay u ám vô cùng thẳng tiến vào phòng Duẫn Hạo không cho ai kinh hô để yên sự tĩnh lặng bên trong phòng , hắn muốn chính mình thấy hài tử mình bộ dáng ra sao . Đập vào mắt hắn là căn phòng ngỗn ngang  Duẫn Hạo tay ôm hỷ bào đôi mắt mơ hồ không trọng điểm , Quyền Trực mày nhíu chặt tay siết thành nắm đấm tự hỏi đây là hài tử của mình sao? Một chút khí thế nam nhân cũng không có , ngươi hắn thương yêu hạ sinh cho hắn 3 người trong tâm hắn sớm nhận ra Duẫn Hạo đứa trẻ này vạn phần nhu nhược nam nhân so với tiểu hài tử như Minh Y còn không bằng . Những lúc thế này hắn thật muốn Du Lợi đường đường là nam nhân chân chính thì chính mình không phải khổ tâm suy nghĩ mà truyền ngai vị cho nàng . Thở dài một tiếng , bước lại phía đứa con ngốc ngếch của chính mình ngồi xuống vỗ vỗ vai Duẫn Hạo , Quyền Trực cũng cảm nhận được cái gì là lưu luyến mà nhi tử hắn đang cảm nhận .

-Nữ nhân trong thiên hạ còn nhiều người có thể không phụ con hà cớ gì biến mình ra cái dạng này lưu luyến một nữ tử không cùng chung mình nhịp đập.

Lời Quyền Trực nói ra như nước muối mặn rát xát vào tim Duẫn Hạo khiến hắn lần nữa không kiềm chế được rơi lệ , không phải hắn yếu đuối nam nhân mà là hắn tự mình tủi hổ để kẻ khác đoạt hắn thê tử lại không có cách nào giữ được , tự vấn bản thân mình có hay không bất tài . Nếu trước đây hắn như lời phụ hoàng hắn chăm chỉ rèn luyện võ công thật hảo để hôm nay dù trên kia lôi đài có thua cũng là chính mình thua lấy còn hơn là bất lực như bây giờ ngồi oán hận .

-Duẫn Hạo con có nghĩ đến nếu mẫu hậu con chứng kiến thấy hài tử nàng yêu nhất như thế này bệ rạt con có nghĩ đến sẽ làm nàng đau lòng đến thế nào hay không? Còn Tú Nghiên nữa nếu nàng thấy con như thế này có phải nàng sẽ cảm thấy vui mừng hơn khi người nàng thành thân với người cường đại vì nàng trên lôi đài toàn thắng đoạt lấy nàng hay không?

Câu nói của Quyền Trực như búa rìu đập vào đá tảng trong lòng Duẫn Hạo khiến hắn tỉnh ra , hắn như thế này để truyền ra ngoài không khác gì tự mình vũ nhục mình một lần nữa , không thể hắn phải làm Tú Nghiên suốt đời này hối hận đã phụ lấy chân tình của hắn .

“Đúng Tú Nghiên nàng sẽ hối hận cả đời vì đã phụ ta”

Duẫn Hạo tay hung hăng xé tan phụng hỷ cương nghị đúng lên bộ dáng bước ra ngoài đến bên thao nước rửa trôi những muộn phiền phả phất trên gương mỹ tự vấn bản thân phải trở nên cường đại hơn để làm người phụ hắn vạn phần tiếc nuối .

Quyền Trực nhìn bộ dáng cương định của Duẫn Hạo tâm không khỏi hài lòng , rốt cuộc bản thân cũng tìm ra được động lực thúc đẩy đứa trẻ này tìm được mục tiêu để phấn đấu , môi nở nụ cười cảm thụ cảm giác “song hỷ lâm môn” . Bước ra khỏi Đông cung chừa lại không gian cho Duẫn Hạo , Quyền Trực dời giá đến thư phòng tiếp tục công việc mà hôm qua chính mình còn để dang dở trên bàn , biết rằng sẽ rất mệt mỏi nhưng toàn thân cũng đã có vui vẻ động lực cho chính mình .

…………….

***Trịnh tướng phủ***

Lúc Tú Nghiên thức giấc trời đã trưa căn phòng sáng rực ánh nắng , trước mắt lại thấy nơi đầy đặn Du Lợi trước mặt mới biết bản thân là được nàng ôm áp trong lòng ngực cả đêm , lêи đỉиɦ đầu nhồn nhột do nàng hơi thở ám nóng phả vào mình . Hương thơm nhè nhẹ từ người Du Lợi tỏa ra bên cánh mũi Tú Nghiên như dụ hoặc , cái mùi hoan ái đêm qua vẫn còn phảng phất đâu đó , hình ảnh đêm qua cùng nhau hòa huyện như bức tranh sống động hiện trong đầu không khỏi khiến ai đó mặt nóng bừng . Không nghĩ đến ở cùng nữ nhân một chỗ cũng có thể sinh ra hành động hoan ái , lại có thể như thế có cái tư vị yêu ngọt ngào như vậy khiến lòng Tú Nghiên như suối mật chảy qua nghe róc rách . Ngẩng đầu hôn lên chiếc càm hơi chẻ của Du Lợi thật muốn vương lên hôn môi ngọt thân thể cử động lại có chút vô lực , nhìn xuống tấm chăn đã tuột xuống hơn phân nữa để lộ ra thắt lưng cả hai . Nhìn vào thân thể Du Lợi trước mặt thật khiến bản thân yêu thích , cơ thể nàng hoàn hảo đến lạ thường vùng eo thon gọn vùng ngực đầy đặn trên cánh hoa vẫn còn đó vết thương đang để lại vết sẹo ,đưa lên cánh tay chạm vào xoa nhẹ , đặt lên đó môi hôn . Đây là vết thương vì mình mà có khiến Tú Nghiên luôn có chút tư vị nơi này chịu ngọt xoa dịu đã trở thành thói quen của những ngày qua , mãi mê lưu luyến cảm nhận cái ôm nàng eo siết chặt trên đỉnh đầu có môi hôn đặt xuống .

-Nghiên Nhi nha~~ không nghĩ đến sáng sớm đã có loại hành động này kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta nha~~

Du Lợi giọng nói cười cợt truyền xuống thanh âm , tay đã lúc nào di chuyển xoa dịu lưng trần Tú Nghiên kéo dài xuống chui vào trong chăn xoa bóp mông nàng , khiến Tú Nghiên giật mình kinh hô lên một tiếng .

-Á…

Tú Nghiên theo phản xạ cơ thể hai tay đẩy đẩy Du Lợi cơ thể rời ra , chỉ thấy bản thân lại bị kéo lại sát hơn môi lại bị Du Lợi hôn lấy khóa chặt , giữa chân lại thấy đùi nàng chen vào động đậy cọ vào nơi nhạy cảm của mình , tay lại không chủ động trên vai nàng siết lấy. Hôn đến khi hô hấp không thông cũng là lúc thân thể Tú Nghiên bị Du Lợi đốt lửa thôi thúc, lý trí bị nàng khóa chặt trong cái hưng phấn kí©ɧ ŧìиɧ mà lần nữa ẩm ướt .

-Hihi Nghiên Nhi nha~~ nàng thật là nhạy cảm mà…

Du Lợi không biết xấu hổ lật người lại áp Tú Nghiên dưới mình cơ thể , tay đã chạy toạt xuống hạ thân mà chạm vào trêu đùa nơi  mẫn cảm của nàng , cơ thể cơ hồ run lên khiến thanh âm vì vậy mà cũng trở nên mơ hồ lạc giọng

-Ưhm~~~……

Du Lợi áp mặt vào giữa hai ngọn núi dần cương cứng dựng đứng mà hôn hít , để lại thêm những cánh hoa xếp chồng lên những dấu vết cũ , tay bên kia xoa nắn ngực nàng , hạ thân ẩm ướt tư mật trêu đùa nhụy hoa e áp se se nó rồi ấn nhẹ…

“cốc cốc”

-Tiểu thư  cô gia trời đã quá trưa hai người mau rời giường ah~~

Khuê Nhi bên ngoài cùng hai tì nữ tay bưng hai chậu nước cũng khăn sạch cho hai vị tân lan tân nương rửa mặt , đây là lần đầu tiên thấy Tú Nghiên như vậy ngủ đến trưa không khỏi thấy làm lạ , cũng tò mò khi thức dậy Tú Nghiên sẽ thế nào gương mặt cùng thân thể . Càng nghĩ càng thấy háo hức khiến Khêu Nhi chỉ muốn đi vào nhìn Tú Nghiên , chỉ tiết của phòng bên trong khóa chặt khiến bản thân ngày thường luôn náo loạn cũng không cách nào đi vào chỉ có thề đứng ngoài chờ đợi…

“Chết tiệt”

Du Lợi mắng nhỏ trong tâm đôi mắt hập hực chiếu về hướng cửa tự nhủ đối phương thật giống Tú Anh thích phá bĩnh người ta việc tốt , Tú Nghiên nghe được thanh âm bên ngoài réo gọi không khỏi giật mình tĩnh mộng . Bộ dáng cũng như Du Lợi cùng nàng xoay nhìn hướng cửa , chỉ khác là bản thân vui mừng như lượm được vàng , thoát được ma chưởng của háo sắc Du Lợi , nhìn thần thái của Du Lợi mặt mày nhăn nhó như khỉ đỏ mặt tía tai không nhịn được phì cười . Giơ tay xoa xao cái gương mặt “bất đắt dĩ” của đối phương nhẹ nhàng điểm lên môi chu chu của nàng nụ hôn nhẹ nhàng.

-Đừng nháo nữa mau chuẩn bị đến gặp phụ thân ta thôi..

-……

Du Lợi hậm hực rời đi cơ thể Tú Nghiên quyến rũ , vương tay nhặt áo quàng lên người mình , thắt lại đai lưng nhặt lại áo khoác lên Tú Nghiên thân thể rời giường định đi ra mở cửa , lại bị Tú Nghiên giữ lại cánh tay.

-Du Lợi ngươi chưa quấn lại kia ngực không thể như thế ra mở cửa để ta…

Du Lợi nhìn xuống ngực mình nhấp nhô gãi đầu cười xấu hổ nhìn Tú Nghiên xoay người muốn nhặt hài lại khom xuống bộ dáng quỳ một chân nâng chân nàng dịu dàng mang vào hài đỏ từng chiếc một tỉ mỉ . Lại đứng lên bộ dáng đưa tay ra đở  Tú Nghiên đứng dậy , thấy nàng đứng lên vô lực chân run run không đứng vững ngã vào lòng mình , mày nhíu chặt bộ dáng vô cùng khó coi .

Tú Nghiên cảm thấy hạ thân đau nhức cử động có chút khó khăn , cũng nhận biết được tình hình do đêm qua cùng Du Lợi hoan ái , bị nàng nghiên tát xương cốt rồi mới ra cái bộ dạng thảm hại như vầy không khỏi tức giận đánh lên lưng người kia một cái . Du Lợi nhìn vào hiểu rõ cũng chỉ biết nhe răng cười cười , hơi khom người ẩm Tú Nghiên trên tay , Tú Nghiên vì hành động bất ngờ của Du Lợi sợ ngã vòng tay ôm lấy cổ nàng.

-Ta ẩm nàng ra mở cửa như vậy bọn họ sẽ không thấy được bộ dạng khó coi của nàng , cùng khỏa ngực của ta…

Lời nói vừa dứt cũng chẳng để đối phương tán đồng đã rãm bước lách người qua tấm bình phong mà đi ra cửa , Tú Nghiên yên ổn trong vòng tay Du Lợi đến cửa mở ra chốt gài cánh của mở ra khiến 3 nữ tử bên ngoài mặt kinh ngạc nhìn hai người họ ôm ấp ra mở cửa .

Tú Nghiên gương mặt tỏ ra lạnh nhạt nhìn vào biểu cảm của họ thanh âm lạnh nhạt ra chút lệnh..

-Hảo để nước cùng y phục hảo trên bàn là được , chúng ta sẽ tự làm mọi người ra ngoài hết đi.

Hai nữ tỳ cúi mặt bưng thau nước cùng khăn vào trong phòng , chỉ có Khuê Nhi vừa đi vừa nhìn nhìn Tú Nghiên quan sát  thật kỹ mới nhận ra phím hồng trên tai nàng đang lan ra , nhìn xuống vùng cổ thấy những đóm như cánh hoa rực rỡ có chút am hiểu cười quỷ dị rồi thật nhanh đặt hảo quần áo Du Lợi được Tú Anh đưa đến trên bàn rồi cười cười cùng hai người kia đi ra ngoài đóng của lại rời đi , chừa lại không gian riêng cho hai người bọn họ cùng nhau thụ hưởng.

Du Lợi đợi Tú Nghiên gài hảo cánh cửa mới thong thả ẩm nàng vào đặt nàng an ổn ngồi trên giường , xắn tay áo bước ra ngoài vắt khăn ấm mang vào giúp Tú Nghiên lau mặt , Tú Nghiên được Du Lợi chăm sóc lại nở nụ cười hạnh phúc trong đôi mắt đẹp lấp đầy thân ảnh của Du Lợi bao phủ….

……………

Trịnh Khanh bên ngoài an tọa ngồi uống ra , bản thân cũng là ngủ thật ngon một giấc thức dậy cũng đã trưa khiến hắn không khỏi giật mình , cứ nghĩ nữ nhi cùng hiền tế chờ mình đã lâu , lại thập phần gấp gáp thay hảo y phục ra đây ngồi mới nhận ra đồng dạng hai người nọ cùng mình bộ dáng ngủ nướng ah~~~

-Cha/Nhạt phụ đại nhân…

Du Lợi đỡ tay Tú Nghiên bước vào , nhìn thần sắc nữ nhi mình hồng hào trời trưa nóng bức lại mặt một bộ y phục cổ cao , di chuyển lại chậm hơn so với ngày thường vài phần , gật gật chút đầu hiểu biết. Nhìn hai người họ trước mặt như hai miếng ngọc bộ cùng đường nét khích nhau đẹp đẻ không khỏi cảm thấy hài lòng , cảm nhận đôi mắt đối bọn trẻ nhìn nhau âu yếm tâm hắn lại an ổn thêm vài phần .

“Tú Nghiên là hảo thích A Quyền này ah~~”

-Ngồi đi.

Trịnh Khanh mặt tuy lạnh lùng thanh âm lại mang đầy ấm áp kêu cả hai ngồi xuống , đợi Khuê Nhi mang trà vào cho hai người kính hắn trà tâm lại lần nữa hân hoan , ngồi trò chuyện nghe A Quyền nói về gia cảnh mới biết ra .

“Hiền tế mình là thành chủ Quyền gia phía nam kinh thành không khỏi kinh ngạc bộ dáng , trẻ như thế nàng đã đứng đầu một trang không phải dễ dàng , mà trên giang hồ đồn đại về vị chủ tử của Quyền phủ phía Nam khinh thành là một hảo nam nhân vạn người có một văn võ song toàn , lại có kết giao rất tốt với bằng hữu anh hùng gần xa. Có thể thấy Tú Nghiên cùng người này thành thân quả là không tệ , so với suy nghĩ lúc trước của mình về tướng công tương lai cho Tú Nghiên không quá cách biệt còn có chút tốt hơn nữa ah~~”

Bữa cơm chiều diễn ra tuy không quá ồn ào náo nhiệt nhưng đối với Trịnh tướng phủ hôm nay có thể coi là bữa ăn ấm cúng nhất , khi trên bàn ăn ngày thường chỉ có ba người im lặng ăn uống cùng nhau thì hôm nay có thêm Du Lợi không khí lại hoàn toàn khác biết khi Du Lợi hành động luôn là gấp đồ ăn cho Tú Nghiên .

Du Lợi không phải lần đầu tiên bên ngoài ăn món bình thường rau thịt , chỉ có điều bên cạnh cùng mình ăn uống là người thương yêu không khỏi khiến khẩu vị vô cùng ngon miệng , cũng chẳng hiểu cái gì động lực thúc đẩy mà hôm nay đặc biệt món mặn ngọt lạt cay trong miệng Du Lợi đều trở thành mềm mại ngọt ngào .

-Nghiên Nhi ăn nhiều một chút ah~~

Khuê Nhi tay gắp đồ ăn bỏ vào chén của Trịnh Khanh mà mắt cả hai không thể rời cái màng “một miếng cũng Nghiên Nhi , hai miếng cũng Nghiên Nhi”  của Du Lợi trước mặt không khỏi khiến da đầu hai vị khán giả bất đắt dĩ như họ sởn da gà . Còn nạn nhân của trận vỗ béo vô tội dạ Tú Nghiên chỉ biết im lặng gương mặt lạnh lẽo lại là thập phần đỏ rực nhã nhặn ăn uống không rời mắt khỏi chén đầy ấp trong tay mình , trong lòng tuy là rót mật ngọt ngào nhưng thân thể là vạn lần ngượng ngùng với mọi người trước mặt , không nhịn được dưới bàn đạp đạp chân Du Lợi ý bảo yên lặng . Du Lợi bị Tú Nghiên đạp lại nghĩ nàng muốn mình gấp món khác , lướt mắt trên bàn nhìn tổng thể coi món nào mình chưa gấp cho nàng , chỉ thấy hầu như là gấp hết chỉ có một món xa xa bên hướng Khêu Nhi cách rất xa mình một dĩa dưa giá tươi ngon , vươn tay dài gấp một đũa bỏ vào chén Tú Nghiên môi nở nụ cười yêu chiều .

-Món dưa này cũng ngon Nghiên Nhi nàng ăn thử coi ah~~

-ĐỪNG…

“ọe”

“Tiêu rồi”

Trịnh Khanh  cùng Khuê Nhi giơ tay che mắt lắc đầu cảm thán , Du Lợi mặt ngu ngu nhìn theo Tú Nghiên thân thể như gió bão hung hăng chạy mất tay bụm miệng như muốn nôn không khỏi ngơ ngác . Bỏ xuống cánh tay nhìn Du Lợi mặt ngu ngốc có chút tức cười , Trịnh Khanh môi cười như không thúc nhẹ tay Khuê Nhi ý bảo

“Nói cho hắn biết nguyên nhân đi”

Khuê Nhi lại thông minh hơn Du Lợi vừa rồi , tay vẫn là hảo gấp chút thức ăn bỏ vào chén Cha nuôi mình miệng lại nhanh nhẹn giải thích…

-Cô gia nha~~ tiểu thư là bị dị ứng với dưa không thể ăn , nếu không cơ thể hội khó chịu , ngươi nên để ý đừng để nàng ăn phải ah~~

-Ah…

Du Lợi lần nữa a một tiếng , tay bỏ lại chén cơm xuống bàn cúi người hướng Trịnh Khanh nói đã no muốn về phòng coi nương tử , đợi đối phương đầu chưa hoàn toàn gật hẳn đã thấy bóng người mất dạng khiến Trịnh Khanh chỉ biết lắc đầu cười cười.

-Lão gia con nói ah~~ cô gia nha ta có số nô thê ah~~ , sáng lúc con đem đồ cho bọn họ , cô gia là ẩm tiểu thư trên tay ra mở cửa , rời phòng đến đây cũng là ẩm tiểu thư trên tay hết đoạn đường tới cửa mới để tiểu thư xuống nha~~

-Ooh….

-Thật ah~~ chưa hết ah~~ vừa rồi người không thấy là cô gia đồ ăn gấp đưa đến miệng tiểu thư đợi nàng cắn một miếng lại gấp bỏ vào chén mình ăn…hắc hắc nhiêu đó thôi cũng cho thấy cô gia nhà ta số mệnh đã định là nô thê rồi ah…( @_~ )

-…….

Trịnh Khanh nghe xong Khuê Nhi lời nói không khép lại miệng nụ cười , ăn cơm trong chén quả nhiên so với vừa rồi đã ngon nay còn ngon hơn , đâu đó trong Trịnh phủ khuê phòng có một người đang ôm nữ nhân trong lòng vuốt ve lưng ói , thanh âm nỉ non xin lỗi…

………..

***Ngân Nguyệt cung***

Tú Anh trong hình hài Du Lợi thân hồng sắc cùng Duẫn Nhi hihihaha ăn uống ngon lành , coi ra Du Lợi đi lấy “vợ” vậy mà hay , ngày tháng sao nay còn phải “khổ cực” vì nàng dịch dung mà hưởng thụ thay vì lúc trước phải đợi đuổi hết tỳ nữ cùng bọn thái giám ra ngoài mới có thể thông thả cùng nhau ăn còn giờ khỏe rồi có thể tùy ý ăn uống mà không cần quá câu nệ .

Giống như Du Lợi phán đoán , lúc này hoàng hậu chắc chắn bận bịu bên cạnh Duẫn Hạo chăm sóc không có rãnh rỗi để ý đến nàng vì vậy việc nàng không đến thỉnh an cùng ở lại bên cạnh không quá quan trọng . Bọn họ là cần thời gian yên ổn tâm trạng , vì vậy Tú Anh cùng Duẫn Nhi còn thư thái bộ dáng hai ngày mà hưởng thụ ah , nghĩ đến đây hai kẻ đang ăn uống bổng chốc ngữa mặt lên trời mà cười ha hả….

-Anh tỷ kể ta nghe hôm qua thế nào náo nhiệt ah~~? Có phải A Quyền trên lôi đai rất oai phong không?

-Dĩ nhiên rồi phe ta mà chắc chắn phải thẳng lại càng phải náo nhiệt rồi , chưa kể đến hôm qua cái màn trên lôi đài quả nhiên thiên biến vạn hóa ah~~ giang hồ nhiều nhân tài như vậy trên lôi đài tranh đoạt khiến không khí rất ư là kịch tính . Chưa kể đến thái tử Duẫn Hạo lại như thể đỉnh đạt xuất hiên trên lôi đài..

-Oohhh….sao có thể? Không phải thái tử người võ công so với yếu kém như ta còn có thể thắng hắn liên tục một ngày một đêm , làm sao có thể trên kia lôi đài đánh đấm lại ai!!!

-Đúng vậy do đó nam nhân trên lôi đai kia cũng giống ta bộ dạng dịch dung mà thành nha~~ Nhưng đó chưa phải màn hay nhất , nếu nói hay nhất phải là Tú Nghiên nàng cũng cải trang lên lôi đài đánh bại giả dạng Duẫn Hạo kia thua tơi ta , giải vây cho A Quyền cái khó xử tranh đoạt cùng đại ca mình nương tử rồi cho A Quyền cái cơ hội đoạt cái kia chung thân đại sự trên tay nàng , ngươi nói xem phải A QUyền nhà chúng ta quả là may mắn mới có người thương là nàng ah~~

-Ùm Ùm A Ủng Hỉ Hư ẬY Hum~~~

Duẫn Nhi miệng ngốn đùi gà vui vẻ gật đầu tán thành nhiệt liệt trước những nói của Tú Anh ,Tú Anh nhìn Duẫn Nhi hai tay nhai cái đùi gà vui vẻ lần lượt mỗi bên cán một cái hihihaha ăn ngon lành không khỏi bốc khối. Bản thân vui vẻ ngồi tường thuật lại cho nàng nghe diễn biến mệt chết rồi , giờ đây còn đứng trước nguy cơ chết đói vì bị Duẫn Nhi nàng đoạt hết đồ ăn , tức đến ứa gan ah…Nhõm người về phía trước hung hăng ký lên đầu Duẫn Nhi một cái đau điếng , miệng không khỏi mắng người…

-Ngươi cái con lợn người này , đại tỷ ta mệt mỏi kể chuyện ngươi nghe để người đoạt hết miếng ngon bỏ vào bụng để ta chết đói ah…

-Úm…

Tú Anh trong hình hài Du Lợi đang xắng tay áo cầm bên tay cái muỗng canh và đôi đũa đuổi đánh Duẫn Nhi , còn người kia hai tay đùi gà miệng ngốn đồ ăn í ới chạy thoát thân…

Bên ngoài đám cung nữ cùng thị giám mắt to mắt nhỏ , tai nhướng nhướng cùng nhau nghe “náo loạn” bên trong mà dè dặt thanh âm truyền nhau kinh hãi…

-Hichic có phải công chúa của chúng ta cả tháng nay chai trường khiến nàng vừa thấy thịt lại tâm loạn như vậy mà giành giật đồ ăn cùng Duẫn Nhi không ah~~

-Ắc ta cũng không biết…tốt nhất chút chúng ta có ăn cũng phải trấn gốc nào đó tránh nàng xa xa một chút ah~~

-Phải đó…

Bên ngoài đám người đang bàn tá kế hoạch bảo vệ thức ăn của mình bên trong phòng của Du Lợi phát ra thanh âm đau đớn Duẫn Nhi la hét , không khỏi tò mò nhìn trộm vào khe của , thấy một màng Du Lợi đang đè đầu cởi cổ Duẫn Nhi ăn gà , không khỏi khiến bọn họ da đầy giật giật toát mồ hôi mà run lên sợ hãi….

………

Đâu đó dặm đường trường quay về từ phía Bắc hướng đến Kinh thành đoàn người ngựa binh sĩ cờ hiệu Quận hầu xe lớn ba chiếc cùng tùy tùng oai phong quay về , nam nhân tuấn mỹ bộ dáng tay cầm khăn lụa có thêu sắc sảo mẫu đơn hồng phấn cùng bướm lượn bên trên dịu dàng giữ trong tay ngắm nhìn , môi nhếch lên nụ cười dịu ngọt…

-Du Lợi ta sắp trở về cùng nàng thực hiện kia hẹn ước rồi đây…

Đem kia khăn lụa cẩn thận bỏ vào trong ngực áo , dịu dàng bên ngoài vuốt ve vài cái , môi  cười khoanh tay an tĩnh nhắm mắt , chờ đợi đường xa gần tới , kinh thành nữ nhân trong lòng sớm ngày gặp lại…có biết đầu là giông tố chờ mình phía trước vạn dặm này chưa hẵn đã đoàn viên….