Gà bay chó sủa náo loạn cả tối, cuối cùng mới ổn định, lão phu nhân muốn giữ Tô Hầu gia lại trong phủ dùng cơm, bị Tô Hầu gia khéo léo khước từ, hiện tại ngài thấy Tống Tuấn Kiệt liền không có khẩu vị để nuốt trôi cơm, nghĩ tới nữ nhi bảo bối phải gả cho người như vậy, đành thở dài, nản lòng thoái chí rời đi.
Tô Tử Mặc ngồi thêu hoa gần cửa sổ, Chung Minh ngồi bên cạnh nàng, ăn chè táo tàu đường phèn mà Thanh Nhi nấu cho Tô Tử Mặc, đắc ý dào dạt hỏi Tô Tử Mặc:”Ngươi còn không tin ta, thế nào, lúc này phục rồi chứ?”
Tô Tử Mặc ngẩng đầu cười nói:”Phải, cảm ơn muội cứu ta ra khỏi hang hổ lại vào hang sói”.
Chung Minh biết nàng nói đến chuyện tối hôm qua, không chút xấu hổ, còn nói như chuyện hiển nhiên:”Dù gì ta cũng cứu ngươi, tóm lại là chuyện tốt đẹp a”.
Tô Tử Mặc đáp:”Nói như vậy, muội nên cảm tạ người đến với biểu ca muội mới phải”.
Chung Minh cười,”Ngươi nói Trịnh di nương? Cho dù không có ta, biểu ca cũng sẽ nạp nàng làm thϊếp, không chỉ Trịnh di nương, còn có hai di nương nữa cũng mau gia nhập Tống phủ thôi”.
Tô Tử Mặc kinh ngạc nhìn nàng,”Sao muội biết?”
Chung Minh biết lỡ lời, cười ha ha, nói:”Ta cũng chỉ đoán, người hoa tâm* như biểu ca thì một tiểu thϊếp làm sao đủ”, Chung Minh không đem chuyện này nói rõ cùng Tô Tử Mặc.
Gả cho phu quân như vậy, Tô Tử Mặc chỉ có thể thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Chung Minh, may mà còn có Chung Minh bên nàng, chẳng qua hôn ước này đã được định ra từ thuở nhỏ, phụ thân lại là người bảo thủ, nàng bất đắc dĩ mới lâm vào tình thế này, Chung Minh thì đã biết rõ là hố lửa mà còn nhảy vào, tựa hồ còn lấy chuyện đùa bỡn Tống Tuấn Kiệt làm niềm vui, việc này liên quan đến chung thân đại sự, Chung Minh có thể nào lại lấy ra làm trò đùa, hay chẳng lẽ thật sự vì nàng mà đến?! Tô Tử Mặc buông kim thêu, nghiêm mặt nói:”Minh nhi, ta hỏi lại muội một câu, muội không ưa biểu ca muội lại vẫn gả cho hắn, rốt cuộc là vì hắn hay là vì…” Dừng một chút, lại nói,”Vì ta?”
Chung Minh thấy nàng nói rất nghiêm túc nên thu hồi tâm tư vui đùa, nói:”Ngươi muốn nghe lời thật lòng?”
“Tất nhiên”.
Chung Minh nói:”Vì chính bản thân ta”.
Tô Tử Mặc thật ra không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế,”Lời này là có ý gì?”
“Thứ nhất ta muốn báo thù, thứ hai là muốn ôm mỹ nhân về, nói đến nói đi có phải là ta vì chính mình hay không?” Chung Minh giải thích rõ ràng.
Tô Tử Mặc nghe nàng vẫn nhắc tới chuyện báo thù, mà không biết thù này từ đâu mà đến, có hỏi vài lần, Chung Minh đều tránh không trả lời, tạm thời không nói đến nàng muốn báo thù cái gì, nhưng nào có đạo lý vì báo thù mà lại gả cho kẻ thù, về phần ôm mỹ nhân về, không cần nói cũng biết “Mỹ nhân” này chính là mình, Chung Minh tự tin như vậy, không lẽ biết chắc là mình có thể tiếp nhận nàng? Cho dù trong lòng mình tiếp nhận rồi thì các nàng có thể làm được cái gì, các nàng một thê một thϊếp còn có thể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hay sao? Nghĩ đến yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tim Tô Tử Mặc không hiểu sao chợt đập mạnh, mặt cũng vì thế đỏ lên.
Chung Minh thấy mặt nàng đột nhiên có vẻ ngượng ngùng, trêu ghẹo nói:”Nghĩ cái gì mà nghĩ đến đỏ mặt”.
Tô Tử Mặc không để ý nàng, một lần nữa cầm lấy kim thêu.
Chung Minh không cho nàng trốn tránh đề tài, càng nói trắng trợn,”Ta đến đây có hai mục đích, đầu tiên là làm cho biểu ca ta không thể có kết cục tốt đẹp, mục đích còn lại chính là mang ngươi đi”.
Tô Tử Mặc nói:”Sao muội biết chắc ta sẽ đi theo muội?”
Chung Minh hỏi ngược lại:”Ngươi không đi, chẳng lẽ lại muốn theo biểu ca ta bạc đầu giai lão*?”
Tô Tử Mặc cũng không bị nàng nói khích, chỉ trả lời:”Phụ thân ta đã nói, muốn ta an phận thủ thường*, làm tốt vai trò tức phụ Tống gia”.
“Lão già kia thúi lắm!”
Tô Tử Mặc nhíu mày,”Nữ hài tử sao lại không nhã nhặn như thế, hơn nữa dù gì đó cũng là phụ thân ta”.
Chung Minh cũng là nóng nảy, mới nhất thời nói mà không suy nghĩ, nói:”Lão là phụ thân ngươi, sao không suy nghĩ cho ngươi, chỉ mắng biểu ca hai câu coi như là ra mặt cho ngươi rồi ? Để mặc ngươi ở trong này, mặc kệ ngươi chết sống thế nào, đó là ngươi thôi, chứ đổi là ta, phụ thân ta mà đối xử ta như vậy, có thế nào ta cũng phải liều mạng cùng phụ thân”.
Tô Tử Mặc chứng kiến qua phụ mẫu Chung Minh rất sủng ái Chung Minh, cũng vì thế, Chung Minh mới dưỡng thành tính tình không biết sợ ai này, có khi nàng thật đúng là hâm mộ Chung Minh, một chút cũng không câu nệ thế tục, so với nàng thì Chung Minh sống thật tiêu sái tự tại.
“Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi mặc kệ ngươi, còn có ta, ta sẽ không để cho ngươi chịu nửa điểm thiệt thòi”. Chung Minh buông lời thề son sắt.
Tô Tử Mặc biết nàng nói được thì làm được, trong lòng lại cảm động một trận, cười nói:”Vô công không chịu lộc*, muội đối với ta tốt như thế, muốn ta phải báo đáp muội thế nào đây?”
Chung Minh nói:”Ta vì ngươi cam tâm tình nguyện, cũng không phải cần hồi báo, nếu ngươi thật sự cảm kích ta, vậy từ giờ chỉ cần thích ta, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, coi như tìm chuyện để làm đi”.
Tô Tử Mặc:”……” Vế trước Chung Minh nói nghe rất tốt, mà vế sau là đang nói cái gì đây, đảnh cười nói,”Vậy thì cũng có thể thử xem”.
Chung Minh mừng rỡ đến hai mắt tỏa sáng,”Lời này là thật sao?”
Tô Tử Mặc thấy bộ dáng nàng nghe gió ra mưa, vội nói:”Ta chỉ nói thử một lần, nhưng không cho phép muội làm càn”.
Chung Minh đoạt lấy kim thêu trong tay nàng vứt qua một bên, cánh tay đặt lên vai nàng, vuốt ve sau ót nàng, rồi nói:”Như thế nào mới tính là làm càn, như vậy có tính không?” Sau đó không hề báo trước liền hôn lên môi nàng một cái.
Chung Minh thật đúng là giống hệt yêu tinh, nói động dục liền động dục, trời lại cho bộ dáng xinh đẹp quyến rũ người, chỉ cần hai ba lần như thế thì ngay cả Tô Tử Mặc đều có chút chống đỡ không được, mặt nàng ửng đỏ, vội cự tuyệt:”Ban ngày ban mặt lại đang ở Tống phủ, cẩn thận không thôi người ta nhìn thấy”.
Chung Minh hoàn toàn thất vọng:”Nhìn thấy thì cứ nhìn, làm khó dễ được ta chắc?”
Tô Tử Mặc nói:”Muội và ta dù sao cũng là một người thê, một người thϊếp, làm như thế còn thể thống gì?”
Chung Minh mất hứng nói:”Ngươi với phụ thân ngươi đúng là cổ hủ như nhau, ta và ngươi thân thiết thì có liên quan gì đến người bên ngoài, hơn nữa, là biểu ca có lỗi trước với chúng ta, chuyện này chẳng qua gọi là ăn miếng trả miếng, có biết chưa?”
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng lắc đầu,”Cái ta kỳ vọng chính là lưỡng tình tương duyệt ngươi nông ta nông*.” Nàng cũng không biết phải miêu tả thế nào cho Chung Minh hiểu loại tình cảm mà nàng mong đợi.
Quả nhiên Chung Minh bị nàng nói mơ hồ, thích liền thích, cái gì mà ngươi lộng ta lộng*, nên nói:”Ngươi đừng đem mấy câu trong sách ra nói với ta, ta nghe không hiểu, ý của ngươi là không muốn chúng ta lén lút, không thể hiện ra trước mặt người khác được, phải không?”
Tô Tử Mặc đành phải bất đắc dĩ nói:”Coi như không sai biệt lắm”.
Chung Minh biết mình nói không hợp ý nàng, chỉ sợ Tô Tử Mặc sẽ chê cười nàng ít đọc sách, không cùng nhau trò chuyện được, âm thầm quyết tâm, nhất định không thể để cho Tô Tử Mặc xem thường, cho dù không thể giống như nàng thi khảo nữ Trạng Nguyên gì đó, ít nhất cũng phải nghe hiểu được cái gì gọi là “Ngươi lộng ta lộng”.
Chung Minh nói:”Khi ở nhà, ta đã bái ngươi làm thầy, kể từ hôm nay, ngươi sẽ dạy ta học”.
Tô Tử Mặc vui vẻ nói:”Muội có ý muốn học, ta tự nhiên dạy cho muội, chỉ sợ muội bỏ dở nửa chừng”.
“Đừng coi khinh người, ta muốn sau ba ngày ngươi sẽ nhìn ta bằng cặp mắt khác xưa!”
Tô Tử Mặc cười:”Ba ngày làm sao học tốt được, ba năm đi, có lẽ lúc đó mới có chút thành tựu”.
“Ba năm?” Chung Minh cắn lưỡi, bất quá nghĩ đến chuyện ngày ngày ở bên Tô Tử Mặc, đừng nói ba năm, ba mươi năm cũng nguyện ý, dán lên đôi môi như cánh hoa của Tô Tử Mặc, khẽ thầm thì,”Ta muốn đi theo ngươi cả đời”.
Tô Tử Mặc rung động một trận, đây là lời thề động lòng người nhất mà nàng được nghe.
Hai người đối diện nhau, đang lúc ẩn ý đưa tình, thình lình nghe tiếng Thanh Nhi ngoài cửa sổ,”Cô gia người không thể đi vào!”
Chợt nghe Tống Tuấn Kiệt nói:”Làm sao không thể vào, không phải là tiểu thư nhà ngươi đang vụиɠ ŧяộʍ với ai đó chứ?”
“Cô gia, liên quan đến danh tiết tiểu thư, người không thể nói bừa”.
“Nếu không làm chuyện gì đuối lý, cũng đừng chặn đường ta, còn tiếp tục không biết điều, cẩn thận ta đuổi ngươi đi”.
Tiếp theo thấy Thanh Nhi khóc sướt mướt tiến vào, nắm lấy y phục Tô Tử Mặc, kêu “Tiểu thư cứu mạng.”
Chung Minh cười hì hì đón lời:”Ôi, biểu ca không nên tức giận như vậy, vừa tới đã kêu đánh kêu gϊếŧ”.
Tống Tuấn Kiệt hừ một tiếng, nói:”Ta đến tìm tiện nhân tính sổ!”
Dám mắng Tô Tử Mặc là tiện nhân, Chung Minh nổi giận, nói:”Biểu ca nói chuyện cần phải khách khí chút, nhà chúng ta hiện tại là do Mặc tỷ tỷ coi quản, cẩn thận nàng cắt tiền ngân chi tiêu của ngươi”.
Tống Tuấn Kiệt sửng sốt, thật đúng là sợ Tô Tử Mặc sẽ làm vậy, lại không muốn thừa nhận là mình sợ, kiên trì nói:”Nàng mà dám, ta sẽ phản kháng lại, tin hay không hiện tại ta liền viết hưu thư từ nàng!”
Chung Minh cười lạnh nói:”Biểu ca nếu nói được thì nên làm được, ta mới bội phục ngươi.”
Tống Tuấn Kiệt chẳng qua nhất thời giận quá mới nói vậy, chứ hắn nào thật sự dám ly hôn Tô Tử Mặc, chưa nói tới tiền đồ bị mất hết, dù gì hắn cũng luyến tiếc lão bà như hoa như ngọc này, chẳng qua hắn nghẹn một bụng tức giận, không phát tiết ra thì thật sự uất ức, hắn vốn nhận định là do Tô Tử Mặc bày kế hại hắn.
“Họ Tô, ta hỏi ngươi, chuyện ngày hôm qua có phải là ngươi làm ra hay không?”
Tô Tử Mặc không chút thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói:”Bắt trộm thì có tang vật, bắt gian thì bắt được cả đôi, tướng công sao lại nói ra lời này?”
Tống Tuấn Kiệt nói:”Không phải ngươi thì còn có thể là ai, như thế nào lại có chuyện trùng hợp như vậy, ta căn bản là không biết nữ nhân kia, sao nàng ấy lại nằm trên giường ta, còn bị phụ thân ngươi bắt gian tại trận, làm cho ta có miệng cũng không giải thích được.”
Tô Tử Mặc cười lạnh nói:”Không phải ngươi luôn miệng nói ngươi bên ngoài nạp tiểu thϊếp à, sao đổ lên đầu ta được, có chính thất nào lại đưa nữ nhân khác lên giường tướng công chứ?”
Tống Tuấn Kiệt không phản đối, cái gọi là tiểu thϊếp chẳng qua là Chung Minh giúp hắn ra kế sách đối phó với địch để tránh thoát sự trách phạt của Tô Hầu gia, hắn chỉ có thể nhìn qua Chung Minh, muốn để Chung Minh giúp hắn nói chuyện.
Chung Minh cười hoà giải nói:”Biểu ca, chuyện này đã qua rồi sao lại còn truy cứu, ngươi có phúc trong hoạ, cưới được một người xinh như hoa, cần gì phải làm cho nhà cửa không yên ổn nữa”.
Tống Tuấn Kiệt tức giận:”Ta là nuốt không trôi chuyện oan ức này”.
Chung Minh nói:”Lợi ích gì ngươi cũng chiếm được rồi, cho dù là bị oan uổng, cũng đáng, huống chi chuyện này không có chứng cứ, không nên lung tung chỉ trích, nếu để lão phu nhân biết, cẩn thận ngươi lại bị bắt giam vào phòng chứa củi”.
Lúc này Tống Tuấn Kiệt hoàn toàn không phản đối, hiện tại lão phu nhân đều hướng về phía người ngoài, làm sao còn để ý đến thân tôn* là hắn.
Chung Minh lại nói:”Trịnh di nương vừa mới vào phủ, hết thảy chưa hiểu biết rõ nơi này, biểu ca còn không mau đi bồi nàng”.
Tống Tuấn Kiệt còn chưa thôi, buông lời hung hãn nói,”Tô Tử Mặc, nếu còn có lần tới, coi ta làm thế nào thu thập ngươi!”
Chợt nghe Tô Tử Mặc lạnh lùng nói:”Ta nói rồi không được ta cho phép thì ngươi không thể bước vào cửa phòng ta nửa bước, truyền lời ta, nói cho phòng thu chi biết tháng này không được đưa thiếu gia dù chỉ một lượng bạc”.
Lại còn dám không cho hắn bạc, Tống Tuấn Kiệt làm sao chịu được, nổi nóng quát:”Tô Tử Mặc, ngươi dám!”
Tô Tử Mặc không nhanh không chậm nói:”Hai tháng”.
Tống Tuấn Kiệt giận điên lên, chó nóng nảy còn nhảy tường, hét lên:”Ngươi hù dọa ai, ta có quan hướng*, ai cần bạc của ngươi”.
Tô Tử Mặc vẫn bình thản như cũ,”Bốn tháng”.
Tống Tuấn Kiệt hoàn toàn trợn mắt. Chung Minh thì ở một bên vui sướиɠ khi người gặp họa, thầm nghĩ “đáng đời ngươi!”