Tô Hầu gia hiển nhiên là một đêm không ngủ, tiều tụy giống như già đi vài tuổi, nhìn thấy Tô Tử Mặc, cũng không vội vã trách cứ, mà quan tâm hỏi cả đêm nàng đã đi đâu.
Tô Tử Mặc tình nguyện phụ thân nàng cứ thái độ như hôm qua thì nàng còn có thể nói dối cho qua chuyện, như thế ngược lại mở miệng không nổi, vẫn là Thanh Nhi thay nàng nói:”Lão gia ngài không biết, tiểu thư khóc suốt đêm”.
Tô Hầu gia cau mày hỏi:”Sao lại thế này?”
Thanh Nhi nói:”Còn không phải do ủy khuất a, hiện tại lão gia cũng biết là ngài hiểu lầm tiểu thư rồi chứ?”
Tô Hầu gia nhớ tới chuyện bắt gian đêm qua, tức giận nói:”Tống Tuấn Kiệt thật sự kỳ cục, hắn sao có thể làm ra loại chuyện này chứ”.
Thanh Nhi nói:”Cô gia khi có ngài mà còn không để ngài vào mắt, dám làm như thế, có thể thấy được ngày thường là khi dễ tiểu thư đến mức nào”.
Tô Hầu gia tất nhiên tức giận, lại không khỏi nghi hoặc,”Theo lý Tống Tuấn Kiệt không nên hồ đồ như vậy, này không phải biết rõ còn cố phạm sao?”
Thanh Nhi đáp không được, đành phải nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nói:”Tướng công vốn là cùng Chung Minh xuất môn, nữ nhi giận quá nên kêu Chung Minh lại nói phải trái vài câu, Chung Minh tự biết đuối lý, nên không tiếp tục quấn quít lấy tướng công, không nghĩ rằng tướng công không chịu được cô đơn, mượn rượu say sưa rồi pha trộn với nữ nhân của hắn, đúng là bản tính ăn sâu khó sửa đổi”.
Tô Hầu gia vuốt râu nói:”Thì ra là thế, hôm qua là ngày hắn nạp thϊếp, ở bên cạnh thϊếp thất thì cũng là chuyện có thể hiểu, cố tình đã có thê thϊếp còn đi vụиɠ ŧяộʍ với người khác, thật sự là lòng tham không đáy, đúng là đáng giận!”
Tô Tử Mặc nói:”Khi nữ nhi chưa xuất giá, mẫu thân qua đời mấy năm mà phụ thân còn chưa từng tái giá, ca ca cũng chỉ có tẩu tẩu là thê tử, ở trong lòng nữ nhi, nam nhân tòng nhất nhi chung*, mà ngay đêm tân hôn Tống Tuấn Kiệt liền công khai đùa giỡn nữ nhân khác, không đến một năm lại nạp thϊếp, còn ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, thử hỏi nữ nhi làm sao có thể chấp nhận?”
Tai nghe còn có thể giả chứ mắt thấy là thật, huống chi từ nhỏ đến lớn, Tô Tử Mặc cũng không nói dối bao giờ, Tô Hầu gia tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, hung hăng đập lên bàn,”Không nghĩ tới Tống Tuấn Kiệt là đứa vô liêm sỉ như thế, lão phu coi như đã được xem tận mắt!”
“Không trách phụ thân, chỉ trách tên Tống Tuấn Kiệt kia quá giỏi nguỵ trang, gạo đã thành cơm rồi mới lộ nguyên hình, ai có thể biết được hắn?”
Trong lòng Tô Hầu gia tuy bất bình vì nữ nhi, nhưng mà tư tưởng cổ hủ, ngài chỉ giận dữ nói:”Việc đã đến nước này, chỉ có thể lấy chồng theo chồng gả chó theo chó”.
Thanh Nhi lo lắng cho chủ nên sốt ruột nói:”Lão gia, nếu tiểu thư cùng cô gia chỉ là phu thê hữu danh vô thật, sao không mượn chuyện này mà nhất đao lưỡng đoạn* cùng cô gia, giúp tiểu thư chọn một vị hôn phu xứng đáng.”
Tô Hầu gia lập tức quát:”Chuyện này sao được, nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, nữ nhân sao có thể nhất nữ hầu nhị phu?”
Tô Tử Mặc không nói gì, trong lòng thất vọng đến cực điểm, ngay cả phụ thân mà nàng kính yêu nhất cũng nghĩ như thế, vậy nam tử khắp thiên hạ cũng đều có tư tưởng này. Cho dù có một ngày nàng thật sự ly hôn với Tống Tuấn Kiệt, chỉ sợ cũng không có nam tử nào cam tâm tình nguyện tiếp nhận nàng.
Tô Hầu gia biết nàng không cam lòng, lại khuyên nhủ:”Mặc kệ nói như thế nào, con đều là chính thất, chỉ cần con không làm sai cái gì, cho dù Tống Tuấn Kiệt có nạp thêm bao nhiêu tiểu thϊếp, cũng không lay động được địa vị của con”.
Tô Tử Mặc thầm nghĩ ai lại muốn đứng ở vị trí chính thất này, nàng chẳng qua chỉ muốn có một người toàn tâm toàn ý đối với nàng mà thôi, bóng hình Chung Minh lúc này lại hiện ra trong đầu nàng, thật ra Chung Minh đối với nàng rất tốt, lại còn vì nàng tranh phong ngật thố*, tìm cách xử lý những vấn đề nan giải cho nàng, hơn nữa đối với mấy hành động thân mật của Chung Minh, nàng không những không bài xích, còn cảm thấy ưa thích, bỗng nhiên nàng toát ra một ý tưởng lớn mật kinh hồn, Chung Minh đã gả cho Tống Tuấn Kiệt làm thϊếp vậy thì cho dù đời này nàng không thể ly hôn với Tống Tuấn Kiệt nhưng có Chung Minh bên cạnh, nàng cũng không thấy khó chịu bao nhiêu.
Tô Hầu gia thấy nàng vẫn trầm mặc không lên tiếng, đành phải nói:”Phụ thân biết con uỷ khuất trong lòng, Tống Tuấn Kiệt đã bị ta bắt trở về, đem hắn áp giải đến, trả lại công bằng cho con”.
Tô Tử Mặc lúc này mới nói:”Nữ nhi tạ ơn phụ thân.”
Bên này Chung Minh cùng Tống Tuấn Kiệt cũng bàn bạc xong rồi, mới tìm đến Tô Tử Mặc, gặp Thanh Nhi truyền lại mệnh lệnh là Tô Hầu gia muốn thẩm vấn Tống Tuấn Kiệt, liền thuận thế xuôi dòng, sai người mang hai bộ y phục đưa đến Tống Tuấn Kiệt cho bọn họ mặc vào để không tới mức khó coi, Tống Tuấn Kiệt tất nhiên là một phen cảm kích.
Lão phu nhân cùng Mã Nguyệt Nga đã sớm chờ ở đại sảnh, chỉ đợi Tô Hầu gia thẩm vấn Tống Tuấn Kiệt.
Mã Nguyệt Nga khóc sướt mướt cả một buổi sáng, lão phu nhân nghe đến phiền lòng, bực mình nói:”Chính mình dạy ra nhi tử tốt như vậy, còn mặt mũi ở đó mà khóc!”
Mã Nguyệt Nga ủy khuất trong lòng, Tống Tuấn Kiệt là người nối dõi duy nhất Tống gia, lão phu nhân làm sao chưa từng nuông chiều qua nay nhi tử bị nuông chiều không nên thân, lại chỉ đổ lên đầu ả nên khóc càng thêm thương tâm, vừa khóc vừa trách phu quân chết sớm, ả là quả phụ một mình nuôi nhi tử đến lớn đã là chuyện không dễ, nay nhi tử trưởng thành không cần tới người làm nương này, ả cũng không cách nào quản giáo được.
Lão phu nhân cũng chỉ là bực quá nói không suy nghĩ, chứ không phải thật lòng trách Mã Nguyệt Nga, liền nói:”Biết ngươi trong lòng ủy khuất, là ta trách oan ngươi, ngươi cũng đừng khóc, để xem Hầu gia xử lý chuyện này như thế nào”.
Mã Nguyệt Nga nghe vậy mới lau nước mắt, sau đó nói:”Tức phụ cảm thấy việc này thật kỳ quái, ta hỏi qua Tuấn Kiệt, hắn nói là bị người hãm hại, hắn vốn là theo Minh nhi đến tửu lâu uống rượu, không biết sao lại bị người bắt gian ở trên giường, trong đó khẳng định có người phá rối, nói không chừng người này chính là Tô Tử Mặc……”
Lão phu nhân cắt lời ả:”Thật cũng thế, giả cũng thế, sự thật đặt ở trước mắt, hắn đã làm ra việc này, người bên ngoài có thể nào làm hại hắn, chỉ mong mọi chuyện có thể dàn xếp ổn thỏa, hiện tại không được phán đoán lung tung”.
Mã Nguyệt Nga đành phải nói:”Tức phụ biết được”.
Chỉ chốc lát sau, Tô Hầu gia cùng Tô Tử Mặc tiến vào, tránh không được một phen hỏi chuyện, Tô Tử Mặc lại thuật lại một lần nữa mấy lời nàng nói cùng Chung Minh, vừa dứt lời, Chung Minh cùng Tống Tuấn Kiệt tiến vào, phía sau còn có Trịnh Nguyên Hương cùng đi theo, bước đi lắc lư õng ẹo, không giống cô nương nhà đàng hoàng.
Tô Hầu gia đầu tiên là hừ một tiếng, sau đó nói với lão phu nhân:”Không biết lão phu nhân xử lý chuyện này thế nào?”
Hôm qua Tô Hầu gia phát uy, làm cho Tô Tử Mặc quỳ gối châm trà nhận sai, hiện tại đến phiên Tống Tuấn Kiệt không đúng, lão phu nhân sao có thể bao che khuyết điểm, quát lên:”Nghiệp chướng, còn không dập đầu nhận sai với nhạc phụ đại nhân”.
Tống Tuấn Kiệt vội quỳ đến trước mặt Tô Hầu gia, dập đầu ba cái, nói:”Tiểu tế biết sai rồi.”
Tô Hầu gia lạnh lùng nói: “Người ta nói thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng trộm, ngươi vốn là đại trượng phu thì có gì mà sai?”
Tống Tuấn Kiệt hiển nhiên nghe ra mình bị mỉa mai, trước lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi nhìn thoáng qua Chung Minh, Chung Minh hướng hắn gật đầu, lúc này hắn mới dám nói ra mấy lời đã bàn trước đó với Chung Minh, “Nhạc phụ đại nhân hiểu lầm rồi, vị cô nương Trịnh Nguyên Hương này không phải là người ngoài, nàng, nàng kì thật cũng là thϊếp mà tiểu tế đã thu nạp, chẳng qua chưa mang về ra mắt lão phu nhân, cho nên mới có hiểu lầm này”.
Người bên ngoài không biết rõ về Trịnh Nguyên Hương nhưng Tô Tử Mặc thì biết, người này là Chung Minh tốn bạc mời về từ thanh lâu để thế thân, sao biến hóa nhanh chóng thành tiểu thϊếp của Tống Tuấn Kiệt? Lại nhìn bộ dáng Tống Tuấn Kiệt cùng Chung Minh mắt đi mày lại, liền đoán được chắc chắn đây là chủ ý của Chung Minh, nhưng không biết nàng làm sao có thể thuyết phục được Tống Tuấn Kiệt, mặc kệ chuyện bên trong thế nào, miễn đừng để lộ ra là tốt rồi.
Trịnh Nguyên Hương hợp thời tiến lên, cúi người chào nói:”Nguyên Hương xin ra mắt các vị.”
“Hồ đồ!” Lão phu nhân trước hết khiển trách một câu,”Mới vừa nạp Minh nhi, sao giờ lại có thêm một tiểu thϊếp?”
Tô Hầu gia không giận mà cười nói:”Tốt, cũng là thϊếp thất cho nên thật ra là danh chính ngôn thuận, ngươi đơn giản cứ nói cho lão phu biết, trừ bỏ nữ nhi của ta, bên ngoài ngươi còn bao nhiêu tiểu thϊếp nữa, một lần dẫn hết ra cho lão phu nhìn một cái, coi có so được với tam cung lục viện của hoàng thượng hay không!”
Tống Tuấn Kiệt sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất nói:”Không có, lúc này thật sự không còn nữa!”
Mã Nguyệt Nga bảo vệ nhi tử, nghe hắn nói như thế, vội đứng dậy cười hoà giải:”Nguyên lai chỉ là hiểu lầm, ta đã nói nhi tử sao có thể không biết chừng mực được, Trịnh cô nương phải không, bộ dáng đúng là xinh đẹp, sao không sớm mang về cho chúng ta nhìn xem, để cho Hầu gia hiểu lầm rồi dẫn người đi bắt gian thế này, truyền ra ngoài chẳng phải là khiến mọi người chê cười hay sao”.
Nói mấy câu liền phủi sạch sẽ trách nhiệm của Tống Tuấn Kiệt, trái lại còn cho rằng Tô Hầu gia xen vào chuyện của người khác.
Tống Tuấn Kiệt tìm được đường lui, liền nói:”Nguyên Hương xuất thân không tốt, chỉ sợ lão phu nhân và nương không chịu nhận, cho nên mới kéo dài đến nay”.
Mã Nguyệt Nga nghĩ cái mà hắn gọi là xuất thân không tốt chỉ là gia cảnh bần hàn, nên cười nói:”Không có ai lại phân biệt phú quý bần tiện, Tô Hầu gia phú quý nhưng cũng không có ghét bỏ, chê nhà chúng ta, còn làm xui gia với chúng ta, chúng ta lại có thể nào xem nhẹ người khác”.
Chung Minh ở bên cạnh, cười nói tiếp:”Biểu ca, ta đã nói ngươi cứ lo lắng chuyện không đâu, mợ nhất định sẽ không để ý xuất thân Trịnh di nương đâu mà, ngươi nên đưa bạc chuộc thân Trịnh di nương lại cho ta”.
Lão phu nhân vốn đã bất mãn Tống Tuấn Kiệt gây chuyện rồi mới báo cáo, giờ lại nghe nói Trịnh Nguyên Hương xuất thân từ thanh lâu, suýt nữa giận đến ngất xỉu, run rẩy chỉ vào Tống Tuấn Kiệt mắng:”Ngươi thật sự là tên nghịch tử, bại hoại gia phong! Ta, ta….xử theo gia pháp! Hôm nay không đánh chết tên nghịch tử này thì ta thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Tống gia”.
Tô Tử Mặc nãy giờ vẫn không nói chuyện, đột nhiên lên tiếng:”Lão phu nhân không nên tức giận, là thϊếp thất thì vẫn tốt hơn mấy nữ nhân không có danh phận bên ngoài, nói như thế cũng coi như không phải là bắt gian trên giường, phụ thân, nữ nhi thấy việc này coi như xong tại đây, chẳng qua nữ nhi cũng muốn xin phụ thân thu hồi lại lời nói trước đây, đợi đến khi nữ nhi nguyện ý mới cùng tướng công viên phòng, vì Tống gia khai chi tán diệp”.
Tô Hầu gia cũng biết lão phu nhân chỉ làm bộ làm tịch xử lý nghịch tử mà thôi, việc đã đến nước này, không còn lời nào nữa đành phải nói: “Được, tuỳ ý con”. Rồi mới nói với lão phu nhân,”Nếu không phải lão phu tận mắt nhìn thấy, thật khó tin lại có loại chuyện này, Tử Mặc là hòn ngọc quý trên tay lão phu, cũng đã gả đến Tống gia, không thể thay đổi, chỉ hy vọng lão phu nhân có thể đối xử tử tế với Tử Mặc, đừng làm cho nó chịu ủy khuất mới tốt.” Lão phu nhân vội nói:”Hầu gia xin yên tâm, Tử Mặc chẳng những là chính thất của nhà ta, còn là chủ quản cả gia đình, trên dưới Tống phủ ai dám khó xử Tử Mặc, lão thân sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
—————————————————-
a…tuần này mình nhiều chuyện bận rộn quá, sẽ update nhanh nhất có thể.