Chung Minh nghe xong lời Tô Tử Mặc còn chưa kịp cảm động, chợt nghe bà chủ thuyền ở bên ngoài nói:”Quấy rầy hai vị cô nương, cách vách thuyền có vị công tử muốn cầu kiến Tô tiểu thư.”
Tô Tử Mặc thầm nghĩ, tối muộn như vậy ai lại tìm nàng, huống chi còn ở trên thuyền.
Chung Minh nghe nói là vị công tử, không chút suy nghĩ liền nói:”Sắc trời đã tối muộn, nam nữ khác biệt, không gặp”.
Công tử kia chưa từ bỏ ý định, chỉ chốc lát sau bà chủ thuyền lại đến hỏi, như thế lặp lại vài lần, nếu không gặp Tô Tử Mặc thì không từ bỏ, bất đắc dĩ Tô Tử Mặc đành phải đáp ứng.
Công tử kia nhìn thấy Tô Tử Mặc nhất thời mừng rỡ nói:”Tô tiểu thư, ta còn nghĩ là nhìn lầm người, nguyên lai thật là nàng!”
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Nguyên lai là Hác công tử”.
Hai người hiển nhiên là có quen biết, hai mắt Hác công tử tỏa sáng, nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc, hận không thể làm cho tròng mắt bay đến dính lên người Tô Tử Mặc, Chung Minh nhìn đến bất mãn, mỉa mai nói:”Hảo công tử? Hay là Hoại công tử đây?”
Hác công tử lúc này mới nhìn đến Chung Minh, thi lễ nói:”Không biết cô nương xưng hô như thế nào?”
“Ta?” Chung Minh nhanh trí nảy ra chủ ý, ôm cánh tay Tô Tử Mặc, trên người giống như không có xương cốt, tựa vào đầu vai Tô Tử Mặc, thanh âm quyến rũ, nói: “Công tử thật sự là biết rõ còn cố hỏi, người có thân phận này như ta sao có thể có danh tính gì chứ, tại nơi hoan lạc tìm vui này, khách nhân thích gọi cái gì thì gọi cái đó, phong nhã thì gọi là Cầm Kỳ Thư Hoạ, Mai Lan Cúc Trúc, buồn nôn một chút thì gọi là tiểu bảo bối, tuỳ sự cao hứng của công tử đi”.
Tô Tử Mặc suýt nữa không đứng vững, Chung Minh thật đúng là người nhiều trò đa dạng, đương nhiên biết nàng có dụng ý gì, thật bình tĩnh nhìn nàng một cái, không lên tiếng, muốn coi Chung Minh hồ nháo.
Hác công tử đầu tiên là lắc đầu ra vẻ đáng tiếc, tiểu thư mỹ mạo như thế lại là phong trần nữ tử, tiếp theo lại hoảng sợ thất sắc, đêm hôm khuya khoắc Tô Tử Mặc ở thuyền hoa đã làm cho hắn kinh ngạc lắm rồi, sao còn gọi yên hoa nữ tử đến hầu hạ, nhìn bộ dáng hai người, không giống như chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm. Từ tài nữ nổi nhất kinh thành gả cho một gã phu quân không có tiền đồ không biết đã làm thương tâm bao nhiêu kẻ tự xưng là tài tử, không nghĩ tới còn chưa được một năm, Tô Tử Mặc lại sa đoạ thành như vậy, thật sự đáng buồn đáng tiếc!
Chung Minh thấy hắn thay đổi sắc mặt, trong lòng buồn cười, tiếp tục nói:”‘Hảo công tử’ sao lẻ loi một mình, muốn ta kêu thêm tỷ muội đến tiếp khách hay không?”
Hác công tử liên tục xua tay:”Đa tạ……” Không biết xưng hô với Chung Minh thế nào, đành phải nói cho qua,”Tiểu thư, không cần không cần.”
Chung Minh lại nói:”Đáng tiếc đêm nay ta đã bị Tô tiểu thư dùng ngân lượng bao trọn, nếu không nhất định sẽ bồi công tử uống chén rượu”.
Mặt Hác công tử càng trắng bệch, mới vừa rồi chỉ là đoán mà giờ lại là sự thật. Hình tượng một thời bị tiêu tan, nhưng ngẫm nghĩ lại, không phải như thế cũng rất tốt sao, trước kia Tô Tử Mặc ở khuê phòng nên không thể gần gũi, hiện tại đúng là cơ hội tốt, hơn nữa hai nữ nhân có thể làm cái gì, giải quyết tịch mịch có thể nào lại thiếu nam nhân, không khỏi bắt đầu có chủ ý với Tô Tử Mặc, cười nói:”Từ một năm trước ở Hầu phủ gặp được tiểu thư, tiểu sinh vẫn nhớ mãi không quên, sau nghe nói tiểu thư lấy chồng, thương tâm hồi lâu, không nghĩ lại ở nơi này gặp được tiểu thư, quả nhiên tiểu sinh cùng tiểu thư thật có duyên phận, tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ*, hôm nay liền để tiểu sinh làm chủ, đêm nay xài bao nhiêu bạc đều tính hết cho tiểu sinh, vậy có được không?”
Ánh mắt Tô Tử Mặc sáng suốt, nhìn ra ý đồ Hác công tử, cảm giác thất vọng, mệt nàng vẫn nghĩ rằng Hác công tử là người quân tử, thì ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân giậu đổ bìm leo mà thôi, chẳng những có tư tưởng không an phận với nàng, mà còn xem thấp nàng như thế, coi nàng là ai chứ!
Chung Minh khó có cơ hội ở riêng cùng Tô Tử Mặc làm sâu sắc thêm tình cảm, nửa đường lại nhảy ra cái gì “Hảo công tử”, nghe lời nói như là còn muốn mặt dày mày dạn lưu lại, thật sự là chán ghét đến cực điểm, ngoài cười nhưng trong không cười nói:”Ôi chao, nghe khẩu khí công tử không nhỏ, công tử thật muốn giúp Tô tiểu thư thanh toán hết bạc đêm nay sao?”
Hác công tử còn chưa lên tiếng, Tô Tử Mặc đã nói trước:”Hác công tử là phủ doãn* công tử, đừng nói chút bạc đó, chính là mua hết cái thuyền này thì mắt cũng không chớp một chút”.
Hác công tử đầu tiên là mang vẻ mặt đắc ý cười ha ha, tiếp theo ra vẻ khiêm tốn không ngừng nói:”Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Chung Minh giả vờ thở phào một hơi, nói:”Vậy ta an tâm, làm hại ta lo lắng đề phòng một buổi tối, chỉ sợ Tô tiểu thư không trả nổi bạc cho ta”. Ở nơi này lại nảy ra một kế hoạch ngoài dự định, nghĩ đến trò hay, miệng lại nhắc,”Uống rượu năm mươi lượng, sờ tay năm mươi lượng, sờ chân một trăm lượng, sờ ngực hai trăm lượng, hôn môi ba trăm lượng, ngủ chung năm trăm lượng, tổng cộng là một ngàn hai trăm lượng, quên đi, dù sao lão nương đang sảng khoái, liền bớt đi số lẻ, một ngàn lượng, lão nương không ký sổ nợ, ta muốn tiền mặt”. Nói xong duỗi tay về phía Hác công tử.
Nụ cười Hác công tử cứng ngắc ở trên mặt, không phải đau lòng một ngàn lượng bạc, mà là bị Chung Minh kê bảng giá sờ tay sờ ngực doạ cho phát sợ.
Tô Tử Mặc vừa tức giận vừa buồn cười, Chung Minh thật sự là càng nói càng hoang đường, cái gì sờ tay sờ ngực, rõ ràng là nàng bị Chung Minh chiếm tiện nghi mà!
Chung Minh thấy Hác công tử đứng yên không nhúc nhích, đột ngột nói:”Làm sao, công tử muốn quỵt nợ hay là không mang đủ bạc?”
Hác công tử ha ha cười nói:”Bạc tất nhiên là có, chẳng qua……” hắn dường như cầu cứu nhìn Tô Tử Mặc, muốn để nàng chứng thật lời Chung Minh nói là thiệt hay giả.
Tô Tử Mặc bực hắn không có ý tốt đẹp gì, liền thản nhiên nói:”Ta cùng công tử bất quá tình cờ gặp mặt, có thể nào làm cho công tử tiêu pha”.
Chung Minh lập tức đưa tay đến trước mặt Tô Tử Mặc, bộ dáng như con buôn hấp tấp muốn thu bạc.
Hác công tử vội che phía trước Tô Tử Mặc, lấy trong người ra một xấp ngân phiếu, đếm cũng không thèm đếm, đặt trên tay Chung Minh, nói:”Ta nói chuyện giữ lời, đừng nói một ngàn lượng, cho dù là một vạn lượng, nếu có thể giúp Tô tiểu thư vui vẻ, ta cũng sẽ không từ chối”.
Chung Minh chậc chậc hai tiếng, rốt cuộc cũng gặp một tên còn phá của hơn là nàng, xem ra không thể nghi ngờ phụ thân hắn là kẻ tham quan, nếu không làm sao có bạc cho nhi tử tiêu xài.
Hác công tử đột nhiên lại lấy ra thêm một xấp ngân phiếu, nói:”Ta có thể cho ngươi thêm một ngàn lượng, điều kiện là ngươi rời đi nơi này, ta muốn cùng Tô tiểu thư trò chuyện riêng tư”.
Ai mà nghe không ra ngụ ý, Tô Tử Mặc không khỏi nhíu mày.
Chung Minh không thèm nhìn liền đẩy bàn tay cầm ngân phiếu của Hác công tử ra, nói:”Hác công tử là người giữ chữ tín, ta cũng vậy, ta đáp ứng bồi Tô tiểu thư suốt đêm nay, thiếu một nén nhang cũng không thể, công tử yên tâm, ta là người có trải qua huấn luyện, lời không nên nghe tuyệt đối không để lọt vào tai.” Nói xong dìu Tô Tử Mặc ngồi xuống, còn mình thì dựa vào người nàng, dùng thanh âm chỉ có Tô Tử Mặc nghe được, nghiến răng nghiến lợi nói,”Hắn dám động đến một ngón tay của ngươi, thì xem ta xé xác hắn!”
Tô Tử Mặc cố ý làm mặt lạnh, thì thầm:”Minh nhi, muội thật sự là hồ nháo, ai kêu muội lừa bạc của hắn, còn không mau trả lại cho Hác công tử.”
Chung Minh nói:”Hắn đáng bị vậy! Ai mượn hắn có ý đồ với ngươi, này bất quá chỉ là trừng phạt hắn một chút mà thôi”.
Tô Tử Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, liền tuỳ ý nàng vậy.
Hác công tử vốn là muốn dùng bạc đuổi Chung Minh đi, tiếc rằng Chung Minh không để mình bị đẩy vòng vòng, lại nhìn hai nàng Chung Tô, một nàng khí chất như lan, một nàng xinh đẹp như thiên tiên, mỗi người mỗi vẻ, chẳng phân biệt được đều sàn sàn như nhau, liền muốn chuốc say các nàng, hai tay trái phải đều ôm hết cũng không tệ, lúc này mới phân phó bà chủ thuyền mang rượu mang đồ ăn để hắn cùng với hai vị cô nương không say không về.
Chung Minh thừa lúc Hác công tử ra khoang thuyền, lấy ra một bọc thuốc trong cổ tay áo, nói:”May mắn có bảo Tri Họa chuẩn bị nhiều thêm một bọc để ngừa khi thiếu, không nghĩ lại có thể dùng tới”.
Tô Tử Mặc liếc nhìn nàng một cái, cười như không cười, nói:”Thật chỉ là để phòng ngừa thiếu hụt thôi sao?”
Chung Minh vội nói:”Thật sự, ta có thể thề với trời.”
Tô Tử Mặc hừ một tiếng. Chung Minh lau cái trán đầy mồ hôi lạnh.
*************
“Mặc tỷ tỷ, ngươi đi ra ngoài trước đi”. Chung Minh nói.
Tô Tử Mặc nhìn thấy Hác công tử trúng thuốc mê té trên sàn bất tỉnh nhân sự, hỏi Chung Minh:”Muội muốn làm cái gì?”
Chung Minh cười nói:”Lột sạch y phục hắn ném xuống sông, làm cho hắn ngày mai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp người, coi lần sau hắn còn dám đắc tội cô nãi nãi hay không”.
Tô Tử Mặc:”……”
Nhìn thấy tay Chung Minh đã muốn di chuyển, vội nói,”Muội là cô nương sao có thể nhìn thấy thân thể nam tử trần trụi, ta thấy vẫn là quên đi”.
Chung Minh chỉ lo cho Tô Tử Mặc mà quên mất chính mình, muốn kêu bà chủ thuyền đến hỗ trợ lại sợ có thêm phiền toái, mới chịu ngừng lại, nói:”Lần này bỏ qua cho ngươi, còn dám có ý đồ với Mặc tỷ tỷ của ta, thì không có dễ sống như vậy đâu”.
Hai người đơn giản đợi cho đến hừng đông mới rời đi, trong nhà còn có trò hay đang chờ các nàng.