Tô Tử Mặc vốn nghĩ chỉ cần Chung Minh đưa ra yêu cầu quá phận, nàng liền một ngụm từ chối, không nghĩ tới Chung Minh thật ra không có lòng tham, bất quá hôn một chút thì không ngại gì, dù sao cũng không phải lần đầu.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Tô Tử Mặc hỏi,”Nếu muội muốn đổi ý, còn kịp, cơ hội khó được, ta không dễ dàng hứa hẹn người khác đâu.”
Chung Minh nói:”Không hối hận, đến đây đi”.
Tô Tử Mặc không nói thêm gì, ở trên mặt nàng, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Chung Minh trợn tròn mắt,”Vậy là xong rồi?”
Tô Tử Mặc thở nhè nhẹ, nói:”Xong rồi.”
Chung Minh tất nhiên không chịu,”Cái này quá có lệ a, không tính, làm lại đi.” Nói xong, hơi nâng mặt về phía Tô Tử Mặc, chỉ vào môi mình, nói,”Hôn chỗ này”.
Tô Tử Mặc hiểu được dường như mình hơi thiếu thành ý, đồng thời cũng hiểu được ý đồ chân chính của Chung Minh, Chung Minh kỳ vọng là cái loại hôn sâu này…… Tô Tử Mặc nhất thời trở nên do dự, trên mặt còn có chút nóng lên, lại nhìn thấy Chung Minh đang bĩu môi, bộ dáng đang chờ nàng âu yếm.
Chung Minh thấy nàng chần chờ, cười nói:”Mặc tỷ tỷ, nếu ngươi cảm thấy khó xử, ta có thể đổi điều kiện.”
Làm cho nàng nhắc lại điều kiện, không biết sẽ nói ra cái gì, Tô Tử Mặc lấy hết can đảm, nói:”Muội nhắm mắt lại.” Bị Chung Minh nhìn chằm chằm như thế, nàng càng thấy không được tự nhiên.
“Được, theo ý ngươi”. Chung Minh nhắm mắt lại, cảm thấy dáng vẻ Tô Tử Mặc quẫn bách thật buồn cười, cũng không muốn làm khó nàng.
Tô Tử Mặc vốn không phải người hay ngượng ngùng, nhìn thấy đôi môi Chung Minh đỏ tươi mềm mại như cánh hoa, đúng là thập phần mê người, không hề do dự, nghiêng người hôn lên, uhmmm, trơn mềm, cảm giác không tệ.
Chung Minh hoàn toàn bị bất ngờ, khó có thể tin mở to mắt, nhìn thấy Tô Tử Mặc thật sự đang hôn nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, chỉ lo cao hứng mà quên mất phải đáp lại.
Tô Tử Mặc lướt qua liền dừng lại, tuy có chút lưu luyến, chẳng qua biết chừng mực, dời khỏi môi Chung Minh, mới thấy Chung Minh đang mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ còn vô cùng ngạc nhiên, Tô Tử Mặc khẽ cười nói:”làm sao mà biểu tình như nhìn thấy quỷ vậy, ta đáng sợ đến thế sao?”
Chung Minh lúc này mới phát giác môi Tô Tử Mặc đã rời đi, nhất thời ảo não không thôi, mới vừa rồi chỉ lo ngẩn người, không lo cảm thụ một phen, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, Tô Tử Mặc gần trong gang tấc thế mà….Tâm tình khẽ động, cơ hồ là đẩy ngã Tô Tử Mặc xuống sàn, may mắn là thuyền có lót thảm lông, nếu không nhất định cái ót sẽ bị đập đến sưng lên, Tô Tử Mặc không rõ cho nên hỏi:”Minh nhi, muội làm gì vậy?”
Chung Minh một tay chống đỡ, một tay vén mấy sợi tóc đen của Tô Tử Mặc đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, trả lời không ăn nhập:”Ta đói bụng”.
Tô Tử Mặc:”……” muốn đứng dậy, nhưng lại bị nàng ép tới không thể động đậy, đành phải nói,”Đói bụng thì ăn cơm mới đúng, chẳng lẽ muội muốn ăn ta……” Lời còn chưa dứt, đột nhiên hiểu được ý tứ của Chung Minh, mặt mau đỏ lên.
Chung Minh cười rất vui vẻ, gật đầu nói:”Ừ, đã sớm nghĩ tới”.
Tô Tử Mặc biết Chung Minh không phải đang nói đùa, ánh mắt Chung Minh rực lửa, cơ hồ có thể đốt cháy nàng, Chung Minh lại nằm trên người nàng, tư thế như vậy làm lòng nàng có một tia khác thường, tim cũng đi theo đập nhanh hơn, bất quá lý trí còn tồn tại, càng biết đến hậu quả. Mặc dù nàng không bài xích cùng Chung Minh có một ít hành động thân mật, nhưng không đại biểu là nàng có thể vượt rào, trước khi xuất giá, đại tẩu từng nói với nàng về chuyện phòng the, chẳng qua cũng không thuận tiện nói nhiều, chỉ sơ lược vài câu mà thôi, nàng vốn ngây thơ, huống chi hai nữ nhân làm sao có thể….Tô Tử Mặc vờ như tức giận, nói:”Minh nhi, đừng làm loạn, mau thả ta ra”.
Chung Minh tuy là trọng sinh nhưng trí nhớ kiếp trước vẫn còn đó, dù chưa từng cùng nữ nhân làm chuyện phòng the, nhưng dù gì nàng cũng là nữ nhân, cho nên tự có thể biết được. Giờ phút này, Tô Tử Mặc lại nằm ngay dưới thân nàng, trong lòng nhộn nhạo không nhịn được, hai gò má ửng hồng, ánh mắt không kiêng nể dao động trên người Tô Tử Mặc, từ mi mắt đến chóp mũi rồi đến đôi môi, một đường đi xuống, dừng trước ngực Tô Tử Mặc, theo bản năng nuốt một chút nước miếng, thầm nghĩ muốn đẩy ra tầng tầng lớp lớp trở ngại để nhìn thấy được bên trong.
Tô Tử Mặc bị nàng nhìn chăm chú vừa thẹn vừa giận, Chung Minh ngẫu nhiên nhấc đầu lên, chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt càng thêm làm càn, không chút che giấu ý đồ. Tô Tử Mặc không thể miêu tả tâm tình giờ phút này, không thể nghi ngờ là nàng không phản cảm hành động vô lễ của Chung Minh, thậm chí đáy lòng còn có nhè nhẹ rung cảm khác thường, chẳng qua nếu nàng buông thả theo Chung Minh, chỉ sợ không thể quay đầu. Nàng còn chưa làm tốt tâm lý tiếp nhận Chung Minh, thứ nhất thân thể nàng chưa có tự do, tuy là phu thê hữu danh vô thực với Tống Tuấn Kiệt nhưng cũng là cưới hỏi đàng hoàng đã bái lạy thiên địa, Tống Tuấn Kiệt có thể năm thê bảy thϊếp, nhưng nàng thì không thể làm trái chuẩn mực đạo đức, vả lại một khi nàng thật tình thích một người thì nàng sẽ toàn tâm toàn ý nguyện không hối hận, Chung Minh có đáng giá để nàng giao trọn tấm chân tình này không?
Chung Minh không để ý những băn khoăn rối bời trong lòng Tô Tử Mặc nhiều đến vậy, hai ba cái liền cởi bỏ vạt áo Tô Tử Mặc, cắn một ngụm lên cổ nàng, Tô Tử Mặc đang thất thần, không dự đoán được Chung Minh làm như thế, một tiếng thét vang lên, đáy lòng từng trận run rẩy,”Minh nhi, không thể.” Nàng muốn đẩy ra Chung Minh, lại phát hiện trên tay không có một chút khí lực.
Chung Minh nếm đến say sưa, tình ý khó kiềm nén, làm sao nghe lời Tô Tử Mặc nói, chôn ở cần cổ nàng, lại cắn một cái, hồi lâu mới mơ hồ hỏi:”Vì sao không thể?”
Trong lúc nhất thời, Tô Tử Mặc sao có thể giải thích được gì nhiều, chỉ cảm thấy không được tự nhiên cùng khó nhịn, thở gấp nói:”Nếu muội không muốn ta chán ghét muội giống như muội chán ghét biểu ca thì muội mau buông ra”.
Chung Minh đột ngột thanh tỉnh hơn rất nhiều, không được Tô Tử Mặc nguyện ý mà nàng lại khinh bạc nàng ấy, chẳng phải là cũng vô sỉ như biểu ca hay sao?! Nàng không quên kiếp trước thích Tống Tuấn Kiệt cũng là chủ động yêu thương nhung nhớ, sau khi gạo nấu thành cơm, Tống Tuấn Kiệt mới nạp nàng làm thϊếp, hiện tại vì muốn có được Tô Tử Mặc, bất quá giở lại trò cũ thôi, có điều Tô Tử Mặc rốt cuộc là nữ nhân, còn là cô nương trong trắng, chuyện này tiếp tục, không biết là ai chịu thiệt, Chung Minh mặc dù hết thảy không muốn buông tha, nhưng cuối cùng vẫn buông Tô Tử Mặc ra, đỡ nàng ngồi dậy, khi giúp nàng sửa sang lại y phục, thoáng nhìn thấy ngực nàng lộ cảnh xuân, lại khó nhịn nuốt một ngụm nước miếng.
Tô Tử Mặc còn tưởng rằng Chung Minh sẽ tiếp tục cưỡng ép, không nghĩ Chung Minh nghe lời như thế, thở ra một hơi, đồng thời cũng ẩn ẩn có chút mất mát, nhất thời bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Chung Minh rót trà ra chén uống mấy ngụm, nước trà sớm đã nguội lạnh tiến vào bụng, mới dần dần hạ bớt lửa nóng trong lòng, quay đầu nhìn Tô Tử Mặc, nghiêm túc nói:”Hôm nay là ta không đúng, ta đáp ứng ngươi, không có lần sau nữa”.
Tô Tử Mặc đã khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên nói:”Người trẻ tuổi khó tránh khỏi xúc động, không trách muội”.
Chung Minh thấy nàng nói rất bình thản, bộ dáng không hề đếm xỉa đến, giống như nãy giờ Tô Tử Mặc chỉ là người ngoài đứng xem nàng cùng người khác thân thiết mà thôi. Chung Minh không khỏi buồn bực, thầm nghĩ, nàng vừa rồi suýt nữa không thể ngừng lại, chẳng lẽ Tô Tử Mặc thật sự không có chút rung cảm nào? Ánh mắt lay động, cười hì hì nói:”Mặc tỷ tỷ, ta và ngươi thân thiết không chỉ một hai lần, mỗi lần như vậy trong lòng ngươi nghĩ cái gì?”
Tô Tử Mặc bị nàng hỏi sửng sốt, hỏi thế này biết đáp làm sao, liền không đáp mà hỏi ngược lại:”Vậy còn muội, muội suy nghĩ cái gì?”
“Ta? Ta tự nhiên bị ngươi làm cho mê muội thất điên bát đảo, đối với ngươi muốn ngừng mà không được.”
Tô Tử Mặc:”……”
Chung Minh đúng là thành thật, nói lời này cũng không ngại buồn nôn.
“Ngươi thì sao? Nói nhanh lên.” Chung Minh không cho nàng dễ dàng trốn tránh vấn đề, hỏi tiếp.
Tô Tử Mặc sao có thể nói lời thật lòng cho nàng biết, không nhẹ không nặng nói một câu:”Cách xa ta một chút.”
Mới đầu Chung Minh không có nghe rõ, hỏi lại một lần sau đó cân nhắc cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương. Mệt nàng còn tự cho là đúng, cho rằng Tô Tử Mặc đã bị nàng mê đảo, hoá ra mỗi lần đều muốn nàng lăn ra xa một chút. Tính tình Chung Minh cho dù tốt đến mấy, cũng nhịn không được mà phát nổ, nhảy dựng hét lên:”Tô Tử Mặc, ngươi rất tự cho là đúng ! Đừng tưởng rằng ngoài ngươi ra, ta sẽ không thể thích người khác, ngươi tin hay không, chỉ cần ta nguyện ý, rất nhiều người tự nguyện đưa đến cửa, chỉ bằng khuôn mặt này, bàn tay này, dáng người này,….bạc vàng ngân phiếu trong hầu bao này của bổn tiểu thư!”
Tô Tử Mặc nhịn cười, nghiêm trang gật đầu nói:”Ta tin.”
Chung Minh phát tiết xong, thấy Tô Tử Mặc vẫn giữ bộ dáng như cũ, cảm thấy chán nản, thở dài nói:”Bất quá quên đi, ai kêu nước sông có đến ba nghìn dòng chảy, mà ta chỉ yêu thích duy nhất một gáo nước, đó chính là ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tay như vậy”.
Lời này nghe mặc dù ngu ngốc nhưng rất chân thành, tâm Tô Tử Mặc nóng lên, bất giác dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Chung Minh, nhẹ nói:”Minh nhi, nếu muội đáng yêu thêm một chút, nói không chừng ta thật sự sẽ yêu thích muội”.