Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 47: Khinh bạc

Chung Minh đứng trước cửa phòng phụ mẫu, do dự mãi rốt cuộc không có gõ cửa, trở về phòng lưu lại phong thư,”Cha, nương, thứ cho nữ nhi bất hiếu, không theo hai người thương lượng, tự tiện quyết định, Minh nhi đã cùng biểu ca viết xuống hôn thư, gả làm thϊếp cho hắn, xin tin tưởng nữ nhi, nữ nhi không phải lấy chung thân đại sự làm trò đùa, chẳng qua nữ nhi cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, ngày sau tự sẽ công đạo cùng cha và nương, sau khi Minh nhi vào kinh, cha nương không cần lo lắng, Minh nhi sẽ chiếu cố chính mình, bạc cho biểu ca đã bị Minh nhi thu về, xuất môn bên ngoài cần bạc phòng thân, Minh nhi mang đi trước, đợi giải quyết xong tâm nguyện, nhất định trở về phụng dưỡng cha nương, cố gắng hiếu đạo, đừng nhớ thương và lo lắng.

Minh nhi lưu lại.”

Vừa buông bút, chợt nghe tiếng đập cửa, tiếp theo là thanh âm Tô Tử Mặc vang lên,”Minh nhi đã ngủ chưa?”

Chung Minh mở cửa cho nàng tiến vào, quên thu hồi thư trên bàn, Tô Tử Mặc tiện tay cầm lấy, khi nhìn đến dòng “Minh nhi đã cùng biểu ca viết xuống hôn thư, gả làm thϊếp cho hắn”, quá sợ hãi, khó có thể tin nhìn Chung Minh,”Việc này là thật sao?”

Chung Minh vốn không muốn giấu nàng, huống chi cũng không giấu được, liền gật đầu thừa nhận.

Tô Tử Mặc nhíu mày chất vấn:”Tại sao? Biểu ca muội nhân phẩm thấp, muội luôn miệng nói sẽ không gả cho hắn mà!” Lâu như vậy tới nay, Tô Tử Mặc vẫn là lần đầu dùng ngữ khí nặng như vậy cùng Chung Minh nói chuyện.

Chung Minh không chút tức giận, còn thật cao hứng hỏi:”Ngươi là đang quan tâm ta sao?”

“Minh nhi!” Thần sắc Tô Tử Mặc nghiêm trọng,”Muội cũng biết hôn ước không phải trò đùa, là liên quan đến chuyện cả đời muội, sao có thể qua loa như thế?”

Chung Minh nói:”Ta đương nhiên biết, ta cũng đã suy nghĩ cặn kẽ lắm mới ra quyết định”.

“Vậy sao muội không cùng ta thương lượng? Cho dù có tâm tư này, cũng không cần phải nhất thời gấp gáp, muội rõ ràng không cho chính mình đường lui.”

Chung Minh cũng là sợ bản thân hối hận, mới quyết định thật nhanh, dây dưa không dứt khoát thì không thành đại sự, tỏ vẻ như không sao,”Dù sao chết sớm chết trễ đều là chết, gả sớm gả trễ đều là gả”.

Nói vậy cũng là nói sao, Tô Tử Mặc không nói gì nhìn nàng, đương nhiên cũng nghe ra trong lòng Chung Minh là cực kỳ không muốn gả cho Tống Tuấn Kiệt , vậy lý do duy nhất …… Tô Tử Mặc không dám nghĩ đến, lại không thể không nói:”Nếu muội làm như vậy là vì ta, vậy muội thật sự là mười phần sai, muội làm như thế, ta chỉ cho là muội áp chế ta, ta không thích bị người áp chế, cũng không muốn nợ ân huệ người khác, cho nên đừng hy vọng ta sẽ cảm động mà đón nhận muội”.

Chung Minh sở dĩ có quyết tâm tàn nhẫn này, lý do lớn nhất là bắt đầu từ nay về sau có thể cùng Tô Tử Mặc sớm chiều ở chung, hiện tại Tô Tử Mặc lại nói ra lời vô tình như thế, nói thật, Chung Minh có chút tâm lạnh, nhưng mà Tô Tử Mặc nói cũng không phải không có lý, dùng phương thức này làm cho Tô Tử Mặc cảm động, xác thực như là dùng một loại phương thức khác để bắt cóc nàng, huống chi trong lòng Tô Tử Mặc cũng không có nàng, đổi là Thiệu Thi Dung nếu làm thế với nàng, có lẽ nàng còn nói ra lời tuyệt tình hơn cả thế này.

Chung Minh cười cười nói:”Ta gả cho biểu ca làm sao vì ngươi chứ? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”.

“Vậy muội là vì cái gì, đừng nói là vì thích biểu ca của muội đi?” Khi Tô Tử Mặc nói lời này, trong lòng nhưng lại hiện lên một tia chua xót, chẳng lẽ Chung Minh đối Tống Tuấn Kiệt thật sự là tình cũ khó quên? Nàng không quên Thiệu Thi Dung từng nói qua, Chung Minh từng vì Tống Tuấn Kiệt mà nhảy vào hồ hoa sen, biết rõ không có khả năng, vẫn là nhịn không được mà nghĩ như vậy.

“Dù sao ván đã đóng thuyền, lý do gì cũng sẽ không quan trọng, tóm lại không phải vì ngươi là được.” Chung Minh mặc dù chịu đựng không trách Tô Tử Mặc, nhưng lời nói vẫn không khỏi có vài phần oán khí.

Tô Tử Mặc cũng biết mới vừa rồi mình có chút nặng lời, trước đó Chung Minh giữ lại nàng như vậy, còn nói nàng đi đến đâu, Chung Minh liền theo tới đó, chân tình thật lòng là không lừa được người, nhưng vì nàng mà gả cho Tống Tuấn Kiệt, nàng thật sự gánh vác không nổi.

“Minh nhi, muội cũng biết hôn nhân không phải chỉ đơn giản là một tờ hôn thư, muội còn phải….” Tô Tử Mặc nói không nên lời, nàng vì không cùng Tống Tuấn Kiệt viên phòng, khắp nơi cẩn thận, thậm chí không tiếc chạy trốn tới nơi ngàn dặm xa xôi này, vậy mà Chung Minh còn cố tình muốn đưa dê vào miệng hổ.

“Còn phải ngủ cùng biểu ca chứ gì!” Chung Minh giúp nàng nói xong.

Tô Tử Mặc bị nghẹn họng,”Nếu biết, muội còn…… chẳng lẽ muội nguyện ý……”.

Chung Minh vốn muốn nói lời thật lòng, nhưng mới vừa rồi bị Tô Tử Mặc nói lời tổn thương, liền muốn giả vờ thử một chút, nàng không tin Tô Tử Mặc thật sự một chút cũng không để ý nàng. Chung Minh tới gần Tô Tử Mặc, vừa vươn tay, chỉ thấy Tô Tử Mặc theo bản năng hơi né người, tay Chung Minh xuyên qua nàng đặt trên bàn, bao vây Tô Tử Mặc ở chính giữa, lúc này mới nói:”Làm sao bây giờ, ngươi có phụ thân là quan to, biểu ca ta không dám mạo phạm ngươi, còn ta lén sau lưng phụ mẫu gả cho biểu ca, chỉ sợ nếu bọn họ không nhận ta là nữ nhi nữa, từ nay về sau ta không còn nơi nương tựa, chỉ có thể mặc người bài bố, vậy chuyện ngủ kia, tất nhiên là trốn không xong .”

Tô Tử Mặc luôn luôn bình tĩnh, nếu là ngày thường tất nhiên liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Chung Minh đang nói dối, chẳng qua đêm nay phát sinh nhiều chuyện đột ngột, lại bị Chung Minh dồn ép, nhất thời tâm trí rối loạn, không phân rõ lời Chung Minh nói là thiệt hay giả.

Chung Minh cũng hiếm khi thấy sự bối rối trong ánh mắt Tô Tử Mặc, lúc này càng khẳng định ý nghĩ của chính mình, quả nhiên Tô Tử Mặc không phải là ý chí sắt đá. Trong lòng vui vẻ, mà bộ dáng Tô Tử Mặc lúc này, càng làm cho nàng vừa yêu vừa thương, không cố kỵ nữa, tay nâng lên thắt lưng Tô Tử Mặc, làm cho nàng không thể trốn tránh được, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, theo khe hở nhỏ, trượt đi vào……

Hoàn toàn bất đồng cùng lần trước quân tử chi lễ*, Chung Minh bá đạo căn bản không tha cho nàng cự tuyệt, Tô Tử Mặc giãy giụa không có kết quả, bị hôn sắp hít thở không thông, suýt nữa xụi lơ trong lòng Chung Minh.

Chung Minh lại muốn ngừng mà không được, mặc dù trong lòng dấy lên một đoàn lửa nóng, nhưng cuối cùng vẫn còn vài phần lý trí, sau khi áp chế, buông ra Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc vừa giận vừa thẹn, nhưng dù gì cũng là tài nữ thấy biến không sợ, mặt như hoa đào, chỉ vào chóp mũi Chung Minh, giận dữ nói:”Muội…… Muội khinh bạc ta.”

Chung Minh liếʍ liếʍ môi, hoàn toàn là bộ dáng chưa thoả mãn, lại dùng thanh âm vô tội nói:”Rõ ràng là ngươi câu dẫn ta.”

“Muội……” Căn bản chính là đổi trắng thay đen! Tô Tử Mặc biết nàng nói cái gì, Chung Minh đều đã càn quấy xong rồi, Tô Tử Mặc dứt khoát cái gì cũng không nói nữa, ngồi ở chỗ kia, trong lòng rối rắm thành một đoàn.

Chung Minh nghĩ nàng tức giận, thu hồi tâm tư vui đùa, chịu nhận lỗi,”Thực xin lỗi, ta vừa rồi là kìm lòng không được, nếu ngươi đánh ta tát ta một cái mới có thể hết giận, vậy ngươi cứ đánh đi”. Nói xong thật đúng là đem nửa bên mặt tiến lại gần.

Tô Tử Mặc không bỏ xuống thể diện được, giơ tay lên, bất quá sắp đυ.ng tới gò má Chung Minh, lại không muốn xuống tay, trên tay không có nửa điểm lực đạo, như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt Chung Minh.

Chung Minh bắt được tay nàng, đặt ở bên miệng hôn một cái, sau đó cười nói:”Biết là ngươi không nỡ mà”.

Cái hôn vừa rồi đã vượt qua giới hạn nhận định giữa nàng cùng Chung Minh, Chung Minh lại còn đưa đầu lưỡi vào miệng nàng, cố tình nàng cũng không có cảm giác ghê tởm, ngược lại còn bị cái hôn đó mang đến cảm giác rung động, như bị hoà tan ra, xấu hổ làm nàng không dám nhìn Chung Minh, chỉ nói một câu không đến nơi đến chốn,”Lần sau không được làm vậy nữa”.

Tính cả kiếp trước thì đây cũng là lần đầu tiên Chung Minh nhìn thấy dáng vẻ Tô Tử Mặc ngượng ngùng như thế, trong lòng càng yêu thích, Chung Minh đáp ứng nói:”Tốt thôi.” nhưng trên mặt không có nửa điểm thành ý.

Tô Tử Mặc đương nhiên là biết, nói cũng chẳng khác gì chưa nói, nếu Chung Minh có thể không được voi đòi tiên là nàng đã có thể thắp hương bái Phật, không dám ở lâu, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Chung Minh cũng không giữ lại, dù sao mai mốt còn nhiều cơ hội đồng giường cộng chẩm, chỉ bám vào bên tai Tô Tử Mặc, thầm thì:”Yên tâm đi, ta sẽ không ngủ cùng biểu ca, có ngủ cũng là ngủ với ngươi.”

Đỏ ửng vừa lui lại bốc lên, Chung Minh quả nhiên là người không biết xấu hổ, còn dám đem chuyện giường chiếu đặt ở bên miệng, không giống như mấy cô nương còn ngây thơ chút nào, nghĩ đến về sau cũng bị Chung Minh dây dưa như thế, nhưng rất kỳ quái là không có cảm giác phiền chán, Tô Tử Mặc thầm giật mình, chẳng lẽ nàng thật đã bị khuôn mặt hồng nhan họa thủy kia câu dẫn ? Tô Tử Mặc vội rời khỏi phòng Chung Minh, có cảm giác như mình đang chạy trối chết.

Trong lòng Chung Minh có nằm mơ cũng cười ra tiếng.

************************

Chung Minh vốn muốn lén lút rời đi, nào biết Tống Văn Thục dậy thật sớm chuẩn bị đưa tiễn Tống Tuấn Kiệt, Chung Minh thấy bộ dáng Tống Tuấn Kiệt muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói ra chuyện tối hôm qua, để cho hắn nói thì không bằng chính mình nói , liền kéo Tống Văn Thục qua một bên, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng.

Phản ứng của Tống Văn Thục khỏi nghĩ cũng biết, đầu tiên là giận không thể nén lại, sau đó nước mắt tuôn rơi, còn nói Chung Minh cả ngày không để nàng bớt lo, nàng rõ ràng không sống còn tốt hơn, khỏi cho ngày nào đó bị Chung Minh làm cho tức chết, lại hỏi Chung Minh rốt cuộc là vì cái gì.

Chung Minh nói:”Việc đã đến nước này, nói thêm nhiều lời cũng vô dụng, Minh nhi phải cùng biểu ca bọn họ đi rồi, chờ Minh nhi trở lại sẽ giải thích với nương”.

Tống Văn Thục vừa rơi nước mắt vừa nói:”Con đã muốn gả đến Tống gia, biết năm nào thì nương mới có thể tái kiến* con chứ?”

Chung Minh chua xót, cũng rơi lệ, nghĩ đến mặc dù tương lai chưa biết thế nào, nhưng kiếp này vẫn tốt hơn so với kiếp trước, ít nhất song thân của nàng còn sống, đành khuyên Tống Văn Thục:”Như thế nào không gặp lại được, nương có thể đi kinh thành thăm Minh nhi, Minh nhi cũng có thể trở về thăm nương”.

Tống Văn Thục cũng biết nhiều lời vô ích, chỉ có thể chấp nhận, nữ nhi tự ý như thế, còn không phải do mình nuông chiều làm hư rồi sao, khóc nói:”Ta không nỡ xa con”.

Chung Minh lập tức bổ nhào vào trong lòng nàng,”Nữ nhi cũng luyến tiếc cha và nương, khi Minh nhi không ở đây, hai người nhớ tự chiếu cố chính mình”.

Hai người còn nói rất nhiều lời thương ly từ biệt, Chung Minh quyết tâm lau khô nước mắt nói:”Nương, Minh nhi đi đây, nương cùng cha nói một tiếng, Minh nhi sẽ không nói lời từ biệt với cha”. Nói xong, chỉ sợ nàng thật không nỡ rời đi.

Tống Văn Thục rưng rưng gật đầu, nhớ tới một chuyện, nói:”Con chờ một chút, ta đi lấy ít ngân phiếu cho con, con một người bên ngoài, không thể như ở cùng chúng ta, về sau đều phải dựa vào chính bản thân con”.

Chung Minh vội nói:”Không cần, trên người Minh nhi có năm ngàn lượng bạc mà cha nương cho biểu ca, còn có hai ngàn lượng sính kim, vậy đủ rồi”.

Tống Văn Thục nghĩ rằng quả thật đủ cho nàng dùng, nếu cho hơn, tránh không được bị người dòm ngó, chờ nàng tiêu hết, lại cho cũng không muộn, nhìn thoáng qua Tống Tuấn Kiệt cùng Tô Tử Mặc cách đó không xa, dặn dò nói:”Nhớ kỹ, đây đều là tiền riêng của con.”

Chung Minh hiểu được ý tứ của mẫu thân, nàng đã chịu thiệt mắc mưu qua một lần, sao có thể ngu ngốc lần nữa, đáp ứng nói:”Nương cứ yên tâm đi, trong lòng Minh nhi biết rõ”.

Tống Văn Thục lại cho Chung Minh mang thêm vài hạ nhân bên người để dùng, Chung Minh không cự tuyệt, mang theo Tri Thư, Tri Họa, chọn thêm vài gã sai vặt đắc lực, lúc này mới ra đi, để tránh trường hợp xúc động vì ly biệt, đi thật xa, Chung Minh mới dám đẩy màn xe ngựa nhìn lại, thấy Tống Văn Thục còn đứng ở cửa thật lâu không chịu trở vào.

Đoàn người ra trấn ước chừng nửa canh giờ thì nghe đến một trận tiếng vó ngựa, tiếp theo đã bị chặn đường, hai con ngựa, một nam một nữ, Tống Tuấn Kiệt nhận thức nam nhân kia là Tần công tử, Chung Minh vén rèm lên hỏi xảy ra chuyện gì, rõ ràng nhìn thấy trên lưng ngựa là Thiệu Thi Dung.