“Chung Minh, ngươi đi ra!” Thiệu Thi Dung ở trên ngựa hô to,”Đi ra, ta có lời nói với ngươi”.
Tô Tử Mặc tự nhiên cũng thấy được người bên ngoài, che miệng cười:”Minh nhi thật đúng là có nghề, người ái mộ đều đuổi theo đến tận đây”.
Chung Minh nhìn thấy Thiệu Thi Dung liền đau đầu, chỉ không nghĩ tới Tần công tử cũng đến đây, lại càng không biết sao bọn họ đi chung, trước tiên cười nói cùng Tô Tử Mặc:”Vậy ngươi còn không biết ra tay đoạt trước?” Sau đó nhảy xuống xe ngựa, hướng bọn họ đi đến.
Thiệu Thi Dung cũng nhảy xuống lưng ngựa, Chung Minh vừa định chào hỏi Tần công tử, không ngờ Thiệu Thi Dung đoạt lời, nói:”Đừng đắc ý, người ta cũng không phải vì ngươi mà đến.”
Chung Minh nhất thời không hiểu được.
Thiệu Thi Dung lại nói:”Tần công tử là tới tìm Tô tỷ tỷ”.
Chung Minh nghe đến đây, thì ra ngày đó Tần công tử coi trọng không phải nàng, mà là Tô Tử Mặc? Nhất thời thay đổi sắc mặt, đối với Tần công tử có địch ý.
Tần công tử nghĩ Chung Minh hiểu lầm hắn, băn khoăn có lỗi cười cười nhìn Chung Minh.
Thiệu Thi Dung đương nhiên biết vì sao Chung Minh phát giận, lại châm chọc nói:”Ngươi cũng không phải vàng bạc quý báu gì, mỗi người đều phải thích ngươi.”
Chung Minh cũng không thoải mái một chút rồi thôi, dù sao các nàng phải đi, cho dù Tần công tử nhớ thương cũng nhớ thương không tới, huống chi chính như Tô Tử Mặc nói, nàng đã có phu quân, đương nhiên hiện tại mình cũng vậy, có thể dùng lý do giống vậy để đuổi Thiệu Thi Dung. Nếu người cũng đã đuổi tới đây, không cho bọn họ gặp mặt thì không hợp tình cho lắm, liền nói với Tô Tử Mặc đang ngồi trong xe ngựa:”Mặc tỷ tỷ, Tần công tử muốn gặp ngươi”.
Tống Tuấn Kiệt nghe thấy lập tức mất hứng, hờn giận nói:”Tần công tử muốn gặp người nhà ta, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Tần công tử sớm đã có lí do nên ung dung nói:”Tại hạ ngưỡng mộ tài hoa của Tô cô nương, biết Tô cô nương phải đi, đặc biệt đến đưa tiễn một đoạn”.
Tống Tuấn Kiệt hừ lạnh:”Tô cô nương cái gì, hẳn là Tống phu nhân, đúng rồi, Chung cô nương cũng đã gả cho ta, ta khuyên ngươi cũng đừng động tâm tư”. Nghĩ đến mình có hai mỹ nhân như hoa, một người có tài, một người có tiền, trong lòng không khỏi đắc ý, nên cũng không ngăn cản bọn họ gặp mặt.
Tô Tử Mặc trong xe nghe nói Tần công tử muốn gặp nàng, trong lòng cũng buồn bực, nàng nhớ rõ ngày ấy, hình như không cùng Tần công tử nói chuyện nhiều bao nhiêu, càng không có thể hiện tài hoa gì cho hắn ngưỡng mộ, bất quá vẫn đi xuống xe.
Tần công tử không nghĩ tới Tô Tử Mặc chịu gặp hắn, nhất thời vui như mở cờ trong bụng, kỳ thật hắn cũng chỉ là muốn thử thời vận, ngày đó sau khi trở về, trong đầu tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của Tô Tử Mặc, nhiều năm rồi lòng hắn đều chai sạn, không nghĩ tới chớp nhoáng bị Tô Tử Mặc hạ gục, biết rõ Tô Tử Mặc đã có phu quân, trong lòng vẫn không khỏi mơ màng, nghĩ tới chuyện Tống Tuấn Kiệt nạp thϊếp trước mặt nàng, nói vậy tình cảm phu thê bọn họ cũng không hòa thuận, lại sinh ra một tia hy vọng, nếu có thể có giai nhân này thì hắn cũng không thèm để ý thân thể Tô Tử Mặc còn trong sạch hay không.
Tần công tử thi lễ chào, Tô Tử Mặc chưa đi ra xa, vẫn để cho người bên ngoài có thể nghe được bọn họ nói chuyện.
Tống Tuấn Kiệt rất là vừa lòng.
Tần công tử cũng không để ý, vấn an Tô Tử Mặc. Dù sao Tần công tử không giống Tống Tuấn Kiệt, mặc dù ngưỡng mộ Tô Tử Mặc nhưng thái độ lại cung kính, đứng cách xa Tô Tử Mặc hai bước, không có ý vượt rào ngả ngớn.
Tô Tử Mặc nói,”Tần công tử không cần khách khí, không biết Tần công tử tìm ta có chuyện gì không?”
Tần công tử vội nói:”Không dám, tại hạ mạo muội đến tiễn đưa, mong Tô cô nương không trách cứ là tốt rồi”.
Tô Tử Mặc chỉ khẽ cười, vẫn chưa lên tiếng, chờ hắn nói ra ý đồ.
Tần công tử ngày thường miệng lưỡi lưu loát, trước khi đến cũng đã chuẩn bị sẵn lời muốn nói, nhưng khi nhìn Tô Tử Mặc, đột nhiên lại không nói được, dừng một lúc mới nói:”Đúng rồi, tại hạ còn chưa có tự giới thiệu với Tô cô nương, ta họ Tần, tên Viễn Chi, nhà ở huyện Vân Nam, phụ mẫu trong nhà khoẻ mạnh, có một tỷ tỷ đã xuất giá gả đến kinh thành, bởi vì nhà ta ba đời đều là thương nhân, cho nên không thể nào lựa chọn, chỉ có thể kế nghiệp gia phụ, ta nghe nói cô nương xuất thân dòng dõi thư hương, muốn cùng cô nương kết giao, mong rằng không cần ghét bỏ tại hạ.” Nói là báo tên họ, nhưng thật ra nói luôn cả thân thế gia đình.
Tô Tử Mặc nói:”Tần công tử quá lời rồi, kết giao bằng hữu bất luận nghèo hèn, chỉ cần tâm đầu ý hợp, đều có thể kết giao.”
Lần trước gặp mặt, Tống Tuấn Kiệt ích kỷ đến cả họ Tô Tử Mặc cũng chưa nói, trước khi tới đây mới nghe Thiệu Thi Dung nói nàng họ Tô, Tần Viễn Chi cẩn thận hỏi, “Không biết tại hạ có biết được quý danh cô nương hay không?”
Không ngờ Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Đáng tiếc ta đã lập gia đình, thật không tốt cùng nam tử kết giao, miễn cho tướng công ta mất hứng, đã gả cho người ta, xưng hô Tô cô nương dĩ nhiên không thích hợp, phu gia* của ta họ Tống, Tần công tử nên gọi ta là Tống phu nhân”.
Tống Tuấn Kiệt vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện, thấy Tần công tử thân cao bảy thước, tướng mạo đường hoàng, còn giàu có một phương, là đối thủ không thể khinh thường, tuy rằng ánh mắt Tô Tử Mặc rất cao, nhưng nói không chừng cũng có thể coi trọng tên kia, hắn cũng không muốn bị cắm sừng trên đầu, nghe Tô Tử Mặc nói như thế, nhất thời liền yên lòng.
Tần Viễn Chi tự nhiên nghe ra ý cự tuyệt trong lời Tô Tử Mặc, vội nói:”Tô cô nương không cần hiểu lầm, tại hạ cũng không có ý gì, tại hạ nghe nói cô nương là tài nữ danh chấn kinh thành, trong lòng thập phần ngưỡng mộ, mới cả gan đến gần, qua không lâu ta cũng phải đi kinh thành vấn an gia tỷ*, hy vọng đến lúc đó có thể gặp lại cô nương.”
Tô Tử Mặc cố ý nhìn về phía Tống Tuấn Kiệt, tựa hồ là trưng cầu ý kiến của hắn.
Tống Tuấn Kiệt hiểu ý đi qua, muốn vỗ vai Tần Viễn Chi, tiếc rằng hắn còn chưa kịp đυ.ng đến đầu vai Tần Viễn Chi đã bị né đi, thực rất mất mặt, liền nói:”Phu nhân ta mới vừa rồi đã nói rất rõ ràng, nàng là người có gia đình, có thể nào tùy tiện gặp nam nhân, Tần công tử, ta thấy ngươi tuấn tú lịch sự, hẳn là sẽ không có tâm tư vượt rào cùng phu nhân ta chứ?”
Tần Viễn Chi vốn có tu dưỡng, thật là bị Tô Tử Mặc hấp dẫn lắm mới dám vác mặt dày đi đưa tiễn, đương nhiên biết hậu quả, mặc dù bị cự tuyệt, bất quá có thể nhìn thấy Tô Tử Mặc, còn có thể trò chuyện, nên cũng thoả tâm nguyện, nói:”Một khi đã như vậy, tại hạ chỉ có thể nói có duyên tái kiến .” Nói xong ôm quyền hướng bọn họ từ biệt, lên ngựa rời đi.
Tống Tuấn Kiệt thấy hắn đi rồi, mới lầm bầm một câu,”Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Tô Tử Mặc nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, nhưng ánh mắt kia lại nói cho Tống Tuấn Kiệt, những lời này dùng ở trên người hắn mới là thích hợp nhất.
Chung Minh tự nhiên cũng nghe được lời nói giữa bọn họ, nhìn thấy Tô Tử Mặc trở vào xe ngựa, mới yên tâm cùng Thiệu Thi Dung nói chuyện.
Thiệu Thi Dung sải bước trèo lên lưng ngựa, giơ tay ra đưa tới Chung Minh.
Chung Minh cau mày hỏi:”Có cái gì không thể nói ở đây sao?”.
Thiệu Thi Dung không buông tha nói:”Lên đi”.
Chung Minh trong lòng biết tâm ý Thiệu Thi Dung, tuy nói là vì thân cận Tô Tử Mặc, trả thù biểu ca mới gả cho biểu ca làm thϊếp, rốt cuộc không thể thoải mái như làm cô nương ở nhà, hiện tại lại đi xa kinh thành, kiếp này chỉ sợ cũng không thấy được Thiệu Thi Dung lần nữa, trong lòng mềm nhũn, đưa tay cho nàng, cũng lên lưng ngựa.
Thiệu Thi Dung thúc vào bụng ngựa, theo phương hướng kinh thành chạy đi.
Tống Tuấn Kiệt không biết tình hình, nhưng không nghĩ nhiều, thấy các nàng đi là hướng kinh thành, biết các nàng sẽ chờ ở phía trước, liền sai đoàn xe khởi hành.
Tô Tử Mặc trong xe ngựa nhìn thấy rõ ràng, thấy các nàng ngồi chung một con ngựa, Thiệu Thi Dung ôm vòng eo Chung Minh, chợt có hơi ê ẩm chua xót, sau khi bình phục, mới giật mình nghĩ, tại sao nàng không thích nhìn Minh nhi cùng người ngoài thân mật, chẳng lẽ là…….Lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, nhưng cố tình lại nhớ tới hình ảnh tối hôm qua Chung Minh hôn nàng, mặt đỏ tai đỏ, lẩm bẩm:”Minh nhi này…thật là…thật là biết làm càn”.
Ngựa chạy như bay bảy tám dặm, Thiệu Thi Dung mới ghìm dây cương, Chung Minh không thấy nàng nói chuyện, quay đầu chỉ thấy Thiệu Thi Dung đã sớm rơi nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương, thật không giống Thiệu Thi Dung mà nàng nhận thức, Chung Minh ra vẻ không biết, trêu ghẹo nói:”Khi nào thì biến thành quỷ khóc nhè, lúc này ta cũng không khi dễ ngươi.”
Hai người xuống ngựa, Thiệu Thi Dung nói:”Làm sao không khi dễ, Chung Minh, ngươi nói không giữ lời!”
Chung Minh không nhớ rõ đã đồng ý với nàng cái gì, ngược lại cái câu cả đời không qua lại với nhau thì có nói qua vài lần, cười nói:”Ngươi đừng có nói oan cho ta”.
Thiệu Thi Dung chất vấn:”Ngươi đã nói không gả cho biểu ca ngươi, sao giờ lại gả?”
Nguyên lai là chuyện này, Chung Minh nói:”Ta gả hay không gả hình như đều không có liên quan đến ngươi”.
Thiệu Thi Dung cao giọng nói:”sao không liên quan chứ, ngươi có biết ta…… Ta thích ngươi.” Đột nhiên nói ra lời trong lòng, lại đã muộn rồi, trong lòng càng phát ra ủy khuất, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Trong lòng suy đoán cùng việc nghe chính miệng nàng nói ra hoàn toàn là hai việc khác nhau, Chung Minh hơi giật mình, theo bản năng nói:”Ta là nữ nhân a.”
“Vậy sao ngươi thích Tô Tử Mặc, mà không cho ta thích ngươi? Huống chi ta thích ngươi so với ngươi thích nàng còn lâu hơn.”
Chung Minh cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nói:”Phải không, chuyện này ta cũng thật không biết.”
Thiệu Thi Dung nói:”Cho dù ngươi không biết tâm ý của ta, nhưng chính miệng ngươi nói qua thích Tô Tử Mặc, lại có thể nào gả cho biểu ca ngươi, để cho người làm nhục chứ?”
Trong lòng Chung Minh tuy biết là vì Tô Tử Mặc mới gả, lại càng sẽ không cho biểu ca làm nhục, nhưng để Thiệu Thi Dung hết hy vọng, ngoài miệng lại nói:”Ta gả cho biểu ca đã thành sự thật, hiện tại nói cái gì cũng vô ích, ta thực cảm kích ngươi…… thích ta, đáng tiếc ngươi và ta không duyên cũng không phận, về sau còn có thể gặp nhau hay không cũng khó nói, hy vọng ngươi có thể tìm được phu quân, chúng ta chia ly từ đây”.
Thiệu Thi Dung cầm cổ tay nàng, nói:”Chung Minh, ngươi biết tính cách của ta, ta sẽ không buông tha đâu”.
Chung Minh thầm nghĩ, kiếp trước cũng không gặp Thiệu Thi Dung dây dưa như vậy, chỉ là ứng phó mà thôi, không muốn dài dòng nữa, nhẫn tâm nói: “Đời người mười chuyện thì có tám chuyện không như ý rồi, cần gì phải cưỡng cầu, hơn nữa đây cũng chỉ là do ngươi nhất sương tình nguyện, ta có gả cho biểu ca hay không cũng sẽ không thích ngươi”.
Thiệu Thi Dung rốt cuộc cũng còn là cô nương, nghe lời nói như thế, trên mặt tự nhiên không nhịn được, thẹn quá thành giận tính mở miệng phản bác, nhưng mà nhìn gương mặt xinh đẹp kia lại không nói nên lời, lau khô nước mắt, sải bước leo lên lưng ngựa, trên cao nhìn xuống nói với Chung Minh: “Đừng nghĩ có thể bỏ ta dễ dàng như vậy, ta sẽ đi kinh thành tìm ngươi.” Nói xong, ngẩng cao đầu rời đi.
Chung Minh cảm thấy đau đầu, Thiệu Thi Dung sao mãi không chịu buông tha, nhưng thật ra có vài phần giống nàng. Có điều Chung Minh không biết Tô Tử Mặc có như nàng hay không, thầm nghĩ muốn lánh xa tên Viễn Chi kia.