“Mặc tỷ, cũng không còn sớm ……” thanh âm Chung Minh không hề có khí lực, thật sự là chờ lâu đến mất hết khí lực rồi, đêm khuya Tô Tử Mặc không ngủ lại đọc sách, trước đó ngáp liên tục, vậy mà lúc này lại có tinh thần, nàng làm sao nhìn không ra Tô Tử Mặc là cố ý, thật sự không muốn nàng ở tại chỗ này thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì tự gây khó dễ cho bản thân chứ.
Tô Tử Mặc cũng không ngẩng đầu, nói,”Muội mệt nhọc thì ngủ trước đi.”
Chung Minh không còn cách nào, lại đợi trong chốc lát, đột nhiên nhảy xuống giường đoạt lấy cuốn sách trên tay Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc hoảng sợ, vỗ ngực nói:”Minh nhi, muội dọa đến ta rồi”.
Chung Minh nhíu mày nói:”Sách có cái gì đẹp đâu chứ”.
Tô Tử Mặc cười:”Nếu sách mà khó coi thì còn có cái gì đẹp mắt?”
Chung Minh không chút suy nghĩ nói:”Ta a!” Con ngươi vừa chuyển liền nảy ra chủ ý, ném sách qua một bên, tiến đến trước mặt Tô Tử Mặc, hỏi,”Mặc tỷ, ngươi cảm thấy ta đẹp mắt không?” Chung Minh lớn lên trong sự ca ngợi của mọi người, nghe khen nhiều riết cũng không còn cảm giác gì, nàng đột nhiên rất muốn biết Tô Tử Mặc cảm thấy nàng thế nào, ở kiếp trước, Tô Tử Mặc còn chưa bao giờ nhìn thẳng nàng.
Lúc này Chung Minh chỉ mặc trung y màu trắng, không trang điểm xinh đẹp bằng ngày thường, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nàng như một hoa sen thuần khiết, vẻ chải chuốt thường ngày bị rũ bỏ nhìn càng tự nhiên, Tô Tử Mặc trong lòng nhận thấy nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng lại mang vẻ mặt ngập ngừng.
Chung Minh có hơi khẩn trương, sợ Tô Tử Mặc nói nhìn mình khó coi,vân vân….Sự tự tin duy nhất mà nàng có khi đối diện Tô Tử Mặc chính là diện mạo của mình, nếu ngay cả điều này Tô Tử Mặc cũng thấy chướng mắt, vậy thì nàng thật không biết dựa vào cái gì để hấp dẫn Tô Tử Mặc nữa.
Chợt nghe Tô Tử Mặc nói:”Tướng mạo là trời sinh, đẹp hay xấu thì có can hệ gì, chỉ cần tâm địa thiện lương là tốt rồi.”
Chung Minh ra sức gật đầu, thập phần đồng ý với nhận thức này, “Đúng, tựa như biểu ca ta vậy, bộ dạng dù cho đẹp mắt cũng vô dụng, trong bụng toàn ý nghĩ xấu, có câu nói như thế nào nhỉ, chính là cái gì vàng cái gì thối đó”.
“Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.”
“Đúng, chính là câu này.” Chung Minh lại thừa cơ nói xấu Tống Tuấn Kiệt không ít, sau khi nói xong mới nhớ tới, hỏi lại, “Ngươi đừng đánh trống lảng, ngươi còn chưa nói ta rốt cuộc có nhìn được hay không a”.
Tô Tử Mặc nhìn nàng không chớp mắt, một hồi lâu mới sâu kín nói ra lời khen ngợi,”Đẹp mắt, muội là cô nương mà ta thấy đẹp nhất”.
Chung Minh mặt đỏ lên một chút, xinh như hoa đào, đây cũng là lần đầu người khác khen mà nàng vui vẻ đến vậy, thẹn thùng nói:”Hy vọng lời ngươi nói là thật lòng”.
Tô Tử Mặc cong khoé môi, “Ta nghĩ muội đã nghe khen nhiều rồi, sớm thành thói quen mới phải, không nghĩ tới còn thiếu tự tin như vậy.”
Chung Minh nói:”Ta chỉ là ở trước mặt ngươi mới vậy thôi, người khác nhìn ta như thế nào, ta không thèm quan tâm”.
Tô Tử Mặc không nói tiếp nữa, nàng sợ nói thêm cái gì lại làm Chung Minh nói ra những điều mình khó tiếp nhận. Tuy nói nàng không chán ghét ở chung với Chung Minh, thậm chí còn có chút thích, nhưng kêu nàng giống Chung Minh có thể công khai nói ra mấy lời thích nữ nhân thì thật đúng là nàng làm không được. Hơn nữa, Tống Tuấn Kiệt không tốt không có nghĩa tất cả nam tử trong thiên hạ này đều không tốt. Trong sách có miêu tả rất nhiều về tình yêu giữa nam nữ mà nàng vẫn luôn cố gắng hướng tới, ví như một câu trong Kinh Thi*, “Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già”, nhìn Chung Minh đột nhiên nàng lại có loại cảm giác phiền muộn nói không nên lời, chậm rãi thở dài, cởi ra ngoại sam, nằm vào phía trong giường.
Chung Minh tất nhiên nhìn ra chuyển biến của nàng, có chút mò mẫm nghĩ không ra, sau khi nằm xuống bên cạnh người nàng mới hỏi:”Ngươi làm sao vậy?”
Tô Tử Mặc không có xoay người, mặt vẫn hướng vào trong, nói:”Không có gì, chỉ là có chút cảm khái.”
Chung Minh thấy nàng như thế, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ nói:”Vậy ngủ đi.” Thổi tắt ngọn nến đầu giường.
Trong bóng đêm nhìn tấm lưng Tô Tử Mặc, Chung Minh một chút cũng không muốn ngủ, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương của Tô Tử Mặc, ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy khó khăn, có thể chạm đến làn da của Tô Tử Mặc, bàn tay Chung Minh lưng chừng giữa không trung lại không dám chạm vào nàng, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Mặc tỷ, ngươi đã ngủ chưa?”
“Huh?” Tô Tử Mặc ứng nàng một tiếng.
Chung Minh chỉ muốn biết nàng có ngủ hay chưa, chứ không phải thật sự có gì muốn nói, liền thuận miệng nói:”Ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”
“Muội nói đi”.
Chung Minh nói: “Trước khi chưa gả cho biểu ca ta, ngươi có yêu thích người nào không?”
“Không có.” Tô Tử Mặc không chút suy nghĩ liền trả lời, dừng một chút lại hỏi,”Vì sao đột nhiên hỏi như thế?”
“Ta ngủ không được chỉ thuận miệng hỏi chút thôi”. Chung Minh hỏi tiếp,”Vậy ngươi thích dạng người gì?”
Tô Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói:”Tất nhiên là có tài có mạo …… nam tử”.
Chung Minh nghe được trong lòng cứng lại, miễn cưỡng cười nói:”Phạm vi này thì quá rộng rồi, không phải ai như vậy cũng đều yêu thích đi, hơn nữa nếu có tài mạo mà là kẻ nghèo hèn thì sao, còn nếu có thê thất rồi thì làm sao, nếu nhân phẩm kém thì lại thế nào?”
Tô Tử Mặc cười khẽ:”Vậy tìm người có tiền, không có thê thất, nhân phẩm lại tốt.”
< cái này rõ là Minh nhi còn gì : )))) >
“Dù vậy, khó bảo toàn về sau hắn không nạp thϊếp.” Chung Minh sốt ruột nói.
Tô Tử Mặc cười,”Minh nhi, rốt cuộc muội muốn nói cái gì?”
Chung Minh nhỏ giọng nói thầm,”Trước mắt cũng có người thích hợp, không nên bỏ gần tìm xa a”.
Tô Tử Mặc không có nghe rõ, hỏi:”Muội nói cái gì?”
Chung Minh vội nói:”Không có gì, ta chúc ngươi sớm ngày tìm được lang quân như ý.” Trời biết, lời nàng nói có bao nhiêu không tình nguyện.
Tô Tử Mặc tự nhiên biết nàng khẩu thị tâm phi, nếu là ban ngày nàng sẽ trêu chọc lại vài câu, chẳng qua đêm dài yên tĩnh, lại cùng Chung Minh ngủ chung giường, chỉ sợ nói sai một câu, gây ra hiểu lầm không đáng có.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Chung Minh đúng là ngủ mất, không nghĩ lại mơ thấy chuyện kiếp trước. Trong mộng, Tống Tuấn Kiệt đem bán nàng, nam nhân mua nàng cười đến cực dâʍ đãиɠ. Phóng túng đi tới bên nàng, nàng lui vào góc giường bất lực la to, giật mình một cái đột nhiên tỉnh dậy.
“Minh nhi, mau tỉnh lại, muội không sao chứ?” Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của Tô Tử Mặc, Chung Minh mở to hai mắt, nhìn thấy cảnh vật rõ ràng trong phòng, mới biết mình lại thấy ác mộng, đã lâu nàng không gặp cơn mộng này, ôm cánh tay lạnh run, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Tô Tử Mặc lấy khăn giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ giọng hỏi:”Gặp ác mộng sao?”
Chung Minh nhìn nàng, chợt hỏi:”Ta có nói mớ cái gì không?”
Tô Tử Mặc gật đầu,”Có.”
Chung Minh giật mình, vội hỏi:”Ta, ta đã nói cái gì rồi?” Nàng sợ Tô Tử Mặc biết chuyện nàng đã trải qua kiếp trước, mặc dù không can hệ đến hiện tại nhưng nàng vẫn cảm thấy đó là đoạn quá khứ thật dơ bẩn, nàng sợ Tô Tử Mặc cảm thấy nàng bẩn.
“Cũng chưa nói cái gì, chỉ là không ngừng nói không muốn không muốn” Thấy Chung Minh vẫn còn phát run, hiển nhiên sợ tới mức không nhẹ, Tô Tử Mặc lại nói,”Chỉ là giấc mộng mà thôi, không phải thật sự, đừng sợ, đã quên thì tốt rồi.”
“Đúng, chỉ là một giấc mộng mà thôi.” Chung Minh tự an ủi chính mình, nhưng thế nào cũng không bình phục được cơn tức giận trong l*иg ngực, Tống Tuấn Kiệt vẫn còn ở trong nhà nàng, nàng hận không thể lập tức xách dao đi gϊếŧ hắn, liền xuống giường, mặc thêm y phục tính đi ra ngoài.
Tô Tử Mặc vội vàng gọi nàng lại,”Minh nhi, giờ hơn nửa đêm, muội làm gì vậy?”
“Ta…” Chung Minh không biết làm sao nói ra chuyện này, không thể nói bởi vì ác mộng mà đi gϊếŧ Tống Tuấn Kiệt, ít nhất kiếp này Tống Tuấn Kiệt còn chưa làm ra chuyện gì không có tính người, ngẫm lại quả thật mình quá xúc động, liền nói, “Đi tiểu đêm”.
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng thở ra,”Làm ta sợ muốn chết, nhìn dáng vẻ của muội, ta còn nghĩ đến muội muốn đi gϊếŧ người.”
Trở lại trên giường, Chung Minh lăn qua lộn lại vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, gần nhất là vì giấc mộng vừa rồi, thứ hai là vì Tô Tử Mặc nằm bên cạnh, làm cho nàng ý loạn tình mê, trong lòng cứ chộn rộn.
Tô Tử Mặc cũng bị quấy nhiễu ngủ không được, nhìn bộ dáng Chung Minh như muốn nói lại thôi, liền nói:”Muốn nói cái gì liền nói đi.”
Chung Minh nhăn nhó một phen, rốt cuộc dùng thanh âm nhỏ như ruồi muỗi nói:”Mặc tỷ, ta có thể ôm ngươi ngủ hay không?”
Lúc này Tô Tử Mặc thật ra nghe được rõ ràng, nhưng chưa nói đáp ứng hay là không, chỉ nhìn chằm chằm Chung Minh.
Chung Minh bị nàng nhìn chăm chú làm hai má ửng hồng, vội nói:”Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, ta chỉ là…… Chỉ là cơn ác mộng đáng sợ kia làm ta đến giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, ta muốn ôm ngươi một chút, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận”. Lời giải thích này không hoàn hảo, càng giải thích càng giấu đầu hở đuôi.
Tô Tử Mặc bật cười ra tiếng:”Muội hoảng gì chứ, ta còn chưa nói cái gì, ta thấy bộ dáng của muội đúng là có tật giật mình.”
Chung Minh giơ lên một bàn tay,”Không có, ta thề.”
Tô Tử Mặc nói: “Động chút liền thề, lời thề này cũng thật không đáng giá tiền, biểu ca muội cũng thường thề trước mặt ta, ta không tin bộ dáng này chút nào”.
Chung Minh không thích nàng đánh đồng mình cùng biểu ca, có chút bất mãn nói:”Ta cùng biểu ca làm sao giống nhau được.”
Tô Tử Mặc nhéo chóp mũi của nàng một chút, ôn nhu nói:”Cho nên ta không tin hắn, ta tin muội.”
Chung Minh bị hành động đột ngột của nàng làm cho tâm trạng phơi phới, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Tô Tử Mặc, xinh đẹp trắng mịn, cảm thấy cực kỳ ngon miệng, thật muốn nếm thử một ngụm, bất quá mới vừa đáp ứng nàng, sao làm trái lại được, đành vụиɠ ŧяộʍ nuốt xuống nước miếng, giơ tay qua nắm chặt vòng eo nhỏ, như ôm ấp nhuyễn ngọc thơm mát, lòng thở dài một hơi, thoả mãn nhắm mắt lại.