Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 42: Vô lại

“Đã trễ thế này, Minh nhi còn không buồn ngủ sao?” Tô Tử Mặc cầm khăn lụa che miệng ngáp một cái, này đã muốn là cái thứ ba, thấy Chung Minh vẫn như cũ đang nói chuyện không có ý tứ rời đi, đành phải nhắc nhở.

“Canh mấy rồi?” Chung Minh hỏi.

Tri Họa luôn hầu hạ bên cạnh đáp,”Vừa gõ qua canh ba*”.

Chung Minh “Ôi” Một tiếng, nói,”Đều đã trễ thế này, Tri Họa, ngươi giúp chúng ta thêm chén trà, rồi lui xuống nghỉ ngơi trước đi”.

Tri Họa lanh mồm lanh miệng hỏi,”Tiểu thư thì sao?”

Chung Minh bực nàng không hiểu ý, tức giận nói:”Ta thì ngươi không cần quản”.

Tri Họa thức thời lui đi.

Tô Tử Mặc hỏi: “Chẳng lẽ Minh nhi còn có việc gì sao?”

Chung Minh nói:”Nếu ngươi mệt thì trước hết ngủ đi, ta ngồi thêm một lát.”

Tô Tử Mặc bật cười, cũng chỉ có Chung Minh mới nói như vậy, nàng làm sao không nhìn ra được tâm tư của Chung Minh, cười nói:”Yên tâm đi, nơi này là Chung phủ, cũng không giống như ở Tống gia, biểu ca muội sao có thể tự nhiên quay lại”.

Chung Minh bị nàng nói toạc tâm tư, mặt đỏ lên, nói:”Ai nói ta ở trong này đề phòng biểu ca .” Chống lại ánh mắt nhìn thấu của Tô Tử Mặc, thừa nhận, “Ta sợ biểu ca ta có ý đồ xấu xa, ngươi không biết biểu ca ta….”.

“Suỵt!” Tô Tử Mặc đột nhiên giơ ngón tay lên môi, làm cho Chung Minh im lặng.

Chung Minh không nói, tập trung lắng nghe, quả nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, còn đang hướng đến phòng này, chỉ chốc lát sau chợt nghe Tống Tuấn Kiệt ở bên ngoài nói:”Nương tử, ngươi ngủ chưa?”

Chung Minh muốn lên tiếng trả lời, Tô Tử Mặc ngăn lại, sau đó cất giọng hỏi:”Chuyện gì?”

Tống Tuấn Kiệt nói:”Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là có lời muốn nói với ngươi”.

“Nếu không quan trọng thì để ngày mai nói đi.”

“Một câu thôi, nói xong ta đi liền”.

Tô Tử Mặc đứng dậy, Chung Minh cũng muốn cùng đi ra ngoài, Tô Tử Mặc nói:”Không có việc gì , ta đi rồi về”. Chung Minh đành phải thôi.

Tô Tử Mặc mở cửa ra, nói:”Có cái gì, nói đi”.

Tống Tuấn Kiệt thấy Tô Tử Mặc che ở cửa, hắn vào không được, liền nói:”Bên ngoài rét lạnh, hay là vào phòng nói sau”.

Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Ngươi đã quên ta nói cái gì rồi sao?”

Tống Tuấn Kiệt sửng sốt,”Nói cái gì.”

“Chưa được ta cho phép, không cho bước vào cửa phòng ta nửa bước.” Thấy Tống Tuấn Kiệt muốn nói gì, Tô Tử Mặc lại nói,”Ở đâu cũng đều như nhau.”

Tống Tuấn Kiệt có chút căm tức, lại không có biện pháp, hít sâu một hơi, mới nói: “Hồi lúc cơm chiều có nhiều người, không thuận tiện nói chuyện, cho nên mới chờ tới bây giờ, Tử Mặc, ngươi rời nhà trốn đi, ta không trách ngươi, lần này ta đến, kỳ thật để đón ngươi về nhà”.

Tô Tử Mặc trào phúng nói: “Chứ không phải ngươi vì cưới Chung Minh mới đến sao?”

Tống Tuấn Kiệt trợn mắt nói dối: “Ta đương nhiên là vì ngươi mà đến.” Lại bổ sung nói,”Nhạc phụ đại nhân có dặn dò, kêu ta vô luận cách nào cũng phải mang ngươi về nhà”.

Tô Tử Mặc cười lạnh:”Nguyên lai là cha ta ra lệnh.”

Tống Tuấn Kiệt vội nói:”Ta đương nhiên càng hy vọng ngươi về nhà.”

“Về nhà? Ngươi cưới Chung Minh, Chung gia còn có nhân vật nhỏ nhoi như ta sao? Ta trở về làm cái gì, không bằng cứ viết xuống hưu thư, cưới Chung Minh làm chính thất, như thế Chung gia cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Tống Tuấn Kiệt xua tay nói:”Như vậy sao được.” Trước không nói đến nếu bỏ Tô Tử Mặc, Tô Hầu gia sẽ lột da hắn, chỉ bằng việc cưới Tô Tử Mặc thôi mà đã có uy tín danh dự như bây giờ, vậy thì vạn lần không thể ly hôn, hơn nữa, khí chất Tô Tử Mặc như lan như ngọc, hắn ngay cả chạm còn chưa chạm qua, nếu từ bỏ chẳng phải rất đáng tiếc sao, lại nói,”Biểu muội gả lại đây, nói đi nói lại cũng chỉ là thϊếp, có thể nào đánh đồng với ngươi, lão phu nhân đưa chìa khoá phòng thu chi cho ngươi quản, ngươi ở Tống gia làm sao coi là nhỏ nhoi được”.

Tô Tử Mặc cười nhạo:”Ngươi xoay chuyển mọi việc đều thuận lợi ha, trước mặt ta thì nói Chung Minh không tốt, trước mặt Chung Minh sợ là đem ta nói không đáng một đồng đi.”

Tống Tuấn Kiệt lấy lòng nói:”Sao nói như vậy a, ta luôn luôn kính trọng ngươi.”

Tô Tử Mặc nói:”Kính trọng thì sao chứ, Chung gia có gia tài bạc vạn, Chung Minh thì xinh đẹp như thiên tiên, cũng khó trách người ta đều cự tuyệt mà ngươi vẫn mặt dày mày dạn không thể cưới Chung Minh là không được”.

Tống Tuấn Kiệt bị nàng châm chọc đỏ mặt lên, cãi chày cãi cối:”Vốn là hôn ước đã định ra, ta bất quá tuân thủ hứa hẹn mà thôi.”

Tô Tử Mặc khoát tay nói:”Ta mặc kệ ngươi là thật muốn cưới Chung Minh, hay là có ý đồ khác, đây đều là chuyện của ngươi, chúng ta từng có ước định, ngươi không bức ta viên phòng, ta cũng không ngăn cản ngươi nạp thϊếp, ngươi không cần nhiều lời với ta”.

Mỗi lần đều bị Tô Tử Mặc nói đến xấu hổ vô cùng, Tống Tuấn Kiệt cũng chỉ có thể tức giận trong lòng, âm thầm thề, một ngày nào đó cho ngươi biết sự lợi hại của ta, trên mặt lại cười làm lành nói,”Ta đến kỳ thật là muốn nói với ngươi một chuyện, ngươi có thể về nhà trước hay không, ta muốn đón dâu trở về, ngươi là chính thất lại ở bên cạnh, thật sự khó coi.”

Tô Tử Mặc nói:”Ô, ngươi còn biết giữ thể diện sao? Còn chưa có nạp thϊếp, đã chê ta vướng bận ?”

Tống Tuấn Kiệt bị nàng mỉa mai cũng mất kiên nhẫn, cắn răng nói:”Ngươi cần gì phải nói lời châm chọc, nếu ngươi là hiền thê, ta cần gì phải nạp thϊếp, ngươi và ta thành thân đều nửa năm, đừng nói trên giường, ngay cả bàn tay cũng chưa cho ta sờ qua, còn rời nhà trốn đi, đã sớm phạm vào bảy điều cấm*, ta tùy thời tùy chỗ đều có thể hưu ngươi.”

Tô Tử Mặc bị hắn chọc cười, cười nói:”Phải không, ta đây thật sự là cầu còn không được.”

Tống Tuấn Kiệt nghe nàng nói như thế, đột nhiên không tức giận, còn đi theo cười nói:”Nguyên lai ngươi cũng có nỗi đau thầm kín, ngươi ba lần bốn lượt làm nhục ta, không phải là muốn chọc giận để ta hưu ngươi sao? Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện”.

Tô Tử Mặc không chút tức giận, vẫn thản nhiên nói:”Cả ngày phải đối diện ngươi thiệt là có chút chán ghét, bất quá chuyện ly hôn, thật đúng là không phải tới phiên ngươi tính.”

Tống Tuấn Kiệt muốn nói ta là nam nhân như thế nào không phải do ta định đoạt, bất quá rốt cuộc chưa nói ra, cùng Tô Tử Mặc đấu võ mồm, hắn chỉ có bị nhục nhã mà thôi, oán hận nói:”Ngươi tốt nhất nghe lời ta , nếu trên mặt ta không có ánh sáng thì ngươi cũng không còn mặt mũi đâu, cần gì phải như vậy”. Nói xong phất tay áo rời đi.

Tô Tử Mặc trở về phòng, thấy Chung Minh mang vẻ mặt căm giận, biết nàng đã nghe được hết, cũng không nhiều lời, chỉ nói:”Biểu ca muội đi rồi, đêm nay sẽ không đến nữa, muội cũng trở về phòng đi.”

Chung Minh lại ngồi xuống mép giường, thở phì phì nói:”Không trở về.”

Tô Tử Mặc cười hỏi:”Vì sao?”

Chung Minh thật sự tìm không thấy cái cớ nào, liền nổi lên trêu chọc,”Chính là không muốn trở về.” Đơn giản đá rớt giày, bò lên giường, ý định nằm ì tại chỗ.

Tô Tử Mặc không dự đoán được Chung Minh đột nhiên chơi xấu, có chút ngoài ý muốn, càng cảm thấy buồn cười, nói:”Muội ngủ nơi này, ta ngủ thế nào?”

Chung Minh xê dịch vào trong, ý tứ không cần nói cũng biết.

Tô Tử Mặc bình tĩnh lại, sau đó nói: “Đây vốn là khuê phòng của muội, để muội ngủ khách phòng, thật đúng là uỷ khuất muội, được rồi, đêm nay muội ở đây, ta đi biệt viện”.

Chung Minh gấp gáp, “Mặc tỷ, ta cũng không ăn ngươi, ngươi trốn cái gì?”

Tô Tử Mặc cười,”Ta né tránh khi nào?”

“Ngươi không chịu ngủ cùng ta, còn không phải trốn ta sao, hơn nữa, chúng ta đều là nữ nhân, ngủ chung thì làm sao chứ, ta không phải cũng thường xuyên ngủ cùng với nương ta sao”. Chung Minh liều mạng giả vờ mang dáng vẻ đứng đắn, kỳ thật tâm tư đã sớm bay xa.

Tô Tử Mặc có chút do dự, đương nhiên không phải bị Chung Minh kích động, chỉ là không thể tin tưởng cái chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo của Chung Minh, ánh mắt Chung Minh rõ ràng viết lên “Ta đối với ngươi có ý đồ”, nàng sẽ không quên cái ngày Chung Minh hôn môi nàng trên xe ngựa, nàng cũng buồn bực, lúc ấy không có cho Chung Minh một cái tát, thứ nhất thật sự là bị dọa đến, thứ hai Chung Minh là nữ hài tử, bị nữ hài tử hôn cũng không biết có tính là bị khinh bạc hay không. Bởi vì sớm biết rằng có hôn ước, liền thu hồi phần dục niệm kia, từ nhỏ đến lớn không có ái mộ qua một người, nếu không có Chung Minh, nàng hẳn là cũng sẽ không có khúc mắc với Tống Tuấn Kiệt. Dù sao nàng từ rất sớm đã chuẩn bị tốt tâm tư gả cho Tống Tuấn Kiệt, nguyên tưởng rằng Tống Tuấn Kiệt dung mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, mặc dù không có tài học, cũng là phu quân có thể phó thác chung thân, không nghĩ tới tương phản to lớn như thế, xác thực bị đả kích không nhỏ, còn Chung Minh này nhìn như đơn giản thật ra cõi lòng lại chứa đầy tâm tư khiến cho nàng tò mò, càng không nghĩ tới Chung Minh lại có tâm ý với nàng, vậy đã rất có lòng thành rồi, mặc kệ nói như thế nào nếu so với cái tên Tống Tuấn Kiệt miệng đầy lời dối trá kia thì Chung Minh khẳng định càng làm cho người yêu thích hơn.

Chung Minh thấy nàng đứng yên ở đó nửa ngày không nói lời nào, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đành phải buông tha nói:”Nếu ngươi thật sự không muốn thì thôi, đừng khiến cho ta có cảm giác như mình đang ép lương vi xướng*”.

Tô Tử Mặc phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ nói:”Lòng ta không có quỷ, chỉ cần muội không miên man suy nghĩ, muốn ở lại thì ở lại đi.”