Chung Minh không đi tiền thính*, mà là đi tìm Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc quả nhiên còn ở trong phòng.
“Mặc tỷ, biểu ca ta đến đây”. Chung Minh hô to gọi nhỏ đi đến, bộ dáng thất kinh, giống như người đến không phải Tống Tuấn Kiệt, mà là quân cướp bóc gian ác.
Tô Tử Mặc thật ra bình tĩnh, chậm rãi mài mực, nhìn thấy Chung Minh, cười nói,”Minh nhi, muội tới đúng lúc, ngày ấy thơ muội viết rơi vào trong nước, nhoè chữ, thật sự rất đáng tiếc, không bằng muội viết lại lần nữa”.
Lửa muốn cháy đến nơi, Chung Minh sao còn có tâm tư viết chữ, vội la lên:”Biểu ca lần này lại đây, nhất định là muốn mang ngươi về nhà.”
Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp toả ra lưu quang bốn phía, nhẹ cười nói:”Phải không, ta đi ra đã ít ngày, cũng đến thời điểm phải trở về.”
Chung Minh thốt ra:”Ngươi trở về, ta làm sao bây giờ?” Nói xong lại cảm thấy không đúng, vội giải thích nói,”Ý của ta là, ngươi tới đây mới mấy ngày, ta còn chưa dạo quanh cùng ngươi, sao có thể đi chứ”.
Tô Tử Mặc che miệng cười nói:”Không buông tha thì sẽ không bỏ được, không nên lấy cớ.”
Chung Minh đỏ mặt lên, dù sao Tô Tử Mặc biết tâm tư nàng, nàng căn bản là không cần che che giấu giấu làm gì, liền thoải mái thừa nhận nói:”Ta là luyến tiếc ngươi đi.”
Tô Tử Mặc lúc này mới buông ngòi bút, nói:”Đi thôi, đến tiền thính nhìn xem, coi biểu ca muội là tới đón ta, hay là hắn có chuyện quan trọng khác”.
Chung Minh nói:”Đương nhiên là tới đón ngươi rồi”.
Tô Tử Mặc lại nói:”Chuyện này cũng không nhất định là vậy”.
Chung Minh kinh hãi, cảm thấy chuyện này thật khó qua…..
************************
“Tuấn Kiệt, nhìn ngươi phong trần mệt mỏi, mau ngồi xuống uống một ngụm trà nghỉ một chút.” Tống Văn Thục ở tiền thính chiêu đãi Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt nghe lời uống ngụm trà, sau khi buông chén trà mới hỏi:”Cô trượng* khoẻ hơn chưa?”
Tống Văn Thục nói:”Đã qua trở ngại, hai ngày nữa có thể xuống giường.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Tuấn Kiệt lại hỏi,”Chung Minh biểu muội thì sao?”
“Nó a, vẫn như cũ, điêu ngoa tùy hứng, nơi nơi gây rối, dù sao cũng không làm ta bớt lo”. Tống Văn Thục bắt cơ hội nói xấu Chung Minh vài câu, hy vọng Tống Tuấn Kiệt có thể đánh mất ý niệm trong đầu đối với Chung Minh. Từ sau khi về nhà, nàng cũng khuyên qua Chung Minh vài lần, nhìn ra được Chung Minh đã muốn dao động, vốn là một cô nương bộ dạng đoan chính, lại không thiếu tay thiếu chân, càng không thiếu bạc, gả cho người nào mà không thể, không cần ngoan cố làm thϊếp người ta làm gì, bất quá khi ở Tống gia đã định xong hôn ước, nếu không phải đã đổi ý thì cũng không dễ nói chuyện.
Không nghĩ tới Tống Tuấn Kiệt lại khen:”Đây đúng là nét đáng yêu của biểu muội, cô cô trăm ngàn lần không cần trách cứ biểu muội.”
Việc này cũng không phải hai ba câu có thể nói rõ ràng, nhất thời không vội, Tống Văn Thục chuyển đề tài, chỉ vào một đám lễ hạp nói:”Đến cũng đến rồi, còn mang mấy cái này làm gì, để ngươi tốn kém .”
Da mặt trắng nõn của Tống Tuấn Kiệt ửng đỏ lên, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, “Mấy thứ này không phải lễ vật……”
Tống Văn Thục cũng hơi xấu hổ, thì ra không phải đưa lễ vật cho nhà nàng, cười nói:”Không sao không sao, dù gì cũng là nhà cô cô, không cần khách sáo”.
Tống Tuấn Kiệt biết nàng hiểu lầm ý tứ, vội đứng dậy nói:”Cô cô, đây chính là đưa cho nhà cô cô, chẳng qua……”
Tống Văn Thục hoàn toàn không hiểu, nhìn Tống Tuấn Kiệt, chờ hắn giải thích.
Tống Tuấn Kiệt biết nhiều lời vô ích, kêu gã sai vặt đi theo, mở hết lễ hạp ra, bên trong có vòng vàng, tam sinh hải vị*, bốn thứ trái cây bốn màu, tơ lụa vải vóc, còn có gạo, rượu, lá trà, hạt mè, vân vân, ít nhất trong hòm còn có một đôi vòng tay long phượng, bên trong còn đặt hai trăm lượng bạc.
Tống Văn Thục năm đó là trở mặt với người nhà mới theo Chung Xa Đạt, mà nữ nhi duy nhất của nàng thì chưa lấy chồng, cho nên đối với cấp bạc lễ nghĩa trong việc cưới gả, một chút cũng không hiểu, nhưng nhìn đến mấy thứ này, vẫn đoán được vài phần, đợi cho Tống Tuấn Kiệt đem thϊếp canh hợp hôn đưa đến trên tay thì nàng đã xác định , Tống Tuấn Kiệt đúng là hạ sính đến đây!
“Cái này……” Tống Văn Thục mang vẻ mặt khó xử.
Tống Tuấn Kiệt nói:”Chất nhi* biết thế này thật đường đột, bất quá ngày đính hôn của ta cùng với Chung Minh biểu muội cũng sắp đến, không thể để cho biểu muội một thân một mình lên kinh thành cùng ta thành thân được, ta liền trước đưa sính lễ đến đây.”
Trước khi chưa nói đến chuyện thành thân, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì sính lễ này đã không khỏi rất keo kiệt rồi, phụ thân Chung Minh đã sớm nói qua, đợi cho Chung Minh xuất giá, hắn ít nhất xuất ra một nửa gia tài cho Chung Minh làm của hồi môn, mà Tống gia chỉ cho hai trăm lượng bạc làm sính kim*……
Tống Tuấn Kiệt từ lúc vào Chung phủ, liền cảm giác Chung gia tiền tài to lớn, hắn cũng từng gặp qua nhiều người, tất nhiên nhận được cái nào là đồ quý đồ tốt, chỉ nhìn đại sảnh này thôi, từ tranh chữ trên tường rồi đến bình sứ, không cái nào là không đáng giá, ngay cả cái bàn cái ghế, thảm lông trên mặt đất, chén dùng để uống trà cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng, nhưng cái hắn nghĩ đến không phải là sính lễ mình đưa quá ít ỏi mà là nghĩ đến sau khi cưới Chung Minh, hết thảy nơi này đều thuộc về hắn.
Tống Tuấn Kiệt thấy Tống Văn Thục nhìn chằm chằm vào sính kim lễ hạp, còn tự cho là đúng giải thích nói:”Cô cô trăm ngàn lần đừng ngại sính kim ít, lúc trước khi ta cưới Tô Tử Mặc, chỉ biếu có bốn trăm lượng bạc, biểu muội là thϊếp, nên không thể nhiều hơn chính thất, bất quá xin cô cô yên tâm, sau khi biểu muội gả cho ta, ta nhất định đối nàng thật tốt.”
Tống Văn Thục suýt nữa giận phun ra máu, lại không tiện lập tức trở mặt, vả lại nữ nhi nàng có chịu gả không còn phải nói sau, liền cười nói:”Cấp bậc lễ nghĩa thật ra chu toàn, sính kim này …… cũng không ít, chẳng qua……”
“Chẳng qua cái gì?” Tống Tuấn Kiệt hỏi.
Tống Văn Thục nghĩ nghĩ, ra vẻ thật bất đắc dĩ nói:”Ngươi cũng biết ta chỉ có một nữ nhi là Minh nhi, cho nên từ nhỏ đã nuông chiều nó, nó nói một là một, nói hai là hai, trước đó không lâu, Minh nhi biết rõ ngươi muốn kết hôn, còn khóc hô muốn gả cho ngươi, chẳng ngại làm thϊếp, ta cùng cha nó không có biện pháp đành phải mặt dày đưa nó lên kinh thành, ôi, ngươi nói kỳ quái không, sau khi lên kinh thành rồi trở về, Minh nhi đột nhiên liền thay đổi, lại nói không muốn gả cho ngươi, đứa nhỏ này, ngươi nói coi, chúng ta cũng không có biện pháp gì với nó, chỉ có thể theo ý nó.”
Tống Tuấn Kiệt sợ nhất xảy ra biến cố này, cũng sớm có chuẩn bị, đầu tiên là kinh ngạc nói:”Sao như vậy được chứ, biểu muội là người giữ chữ tín nhất a”. Sau đó lại lộ vẻ khó xử nói,”Việc này nếu đặt ở phía trước thì còn nói được, bất quá chuyện ta muốn nạp biểu muội làm thϊếp, Tô Hầu gia cũng biết, còn nói ngày thành thân sẽ đến uống rượu mừng, còn có bằng hữu của ta, ai cũng đều có mặt.”
“Tô Hầu gia?” Tống Văn Thục không tin, Tô Tử Mặc mới gả cho Tống Tuấn Kiệt chưa đến nửa năm, có người làm cha nào nguyện ý cho con rể nạp tiểu thϊếp chứ.
Tống Tuấn Kiệt thấy nàng không tin, lại nói: “Người là cô cô ta, ta sao lừa người được, ngày đó Tô Tử Mặc rời nhà trốn đi, Tô Hầu gia hỏi ta, ta liền đem chuyện Tô Tử Mặc không chịu cùng ta chung phòng nói cho ngài ấy, Tô Hầu gia sau khi nghe xong, nói tôn trọng quyết định của Tô Tử Mặc, ta liền thừa cơ nói với ngài chuyện nạp thϊếp, vốn là không đồng ý, bất quá sau khi nghĩ thông suốt lại đáp ứng rồi”.
Tống Văn Thục nghe hắn nói như vậy, sợ là không thể sai được, nếu có ý kiến của Tô Hầu gia góp vào, thật đúng là khó khăn rồi, nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt, liền nói:”Dù sao cũng là đại sự cả đời của Minh nhi, vẫn phải hỏi qua ý nó”. Dừng một chút lại nói, “Từ lúc đến đây, sao không nghe ngươi hỏi chút nào về Tô Tử Mặc vậy?”
Tống Tuấn Kiệt nói:”Ta biết nàng ấy ở đây là được rồi”.
Tống Văn Thục gật đầu,”Ở thì đúng là có ở”.
Tống Tuấn Kiệt lấy lòng nói:”Ta cùng Tô Tử Mặc là vì theo ý nguyện của cha mẹ mới thành thân, không có cảm tình gì, làm sao giống như ta cùng biểu muội, từ nhỏ liền nhận thức, vẫn là biểu huynh muội, tất nhiên thân thiết hơn so với người bên ngoài, cho dù về sau biểu muội gả đi rồi, ta cũng giữ nguyên thái độ”.
Tống Văn Thục có lệ cười nói:”Có lời này của ngươi, ta liền yên tâm”.
“Biểu ca đối với muội thật ra không tệ.” Tô Tử Mặc cười nói với Chung Minh.
Hai người đứng ở phía sau đã nghe một hồi lâu, Chung Minh vài lần muốn xông ra ngoài, đều bị Tô Tử Mặc cản lại.
Chung Minh nói:”Hoa ngôn xảo ngữ*, ai tin, hắn bất quá là muốn chiếm gia tài nhà ta mà thôi, hừ, ta sẽ không để cho hắn thực hiện được .” Nghĩ đến kiếp trước, quả nhiên là cát làm mờ mắt, biểu ca miệng toàn nói dối, vậy mà nàng không hay biết chút gì.
Tô Tử Mặc xoay người,”Nếu không phải tới tìm ta, vậy thì trở vào đi thôi”.
Chung Minh theo sau, trong lòng càng bội phục Tô Tử Mặc, sao nàng ấy cái gì cũng đoán được.