Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 38

“Mới sáng sớm đã ăn hỏa dược*, làm gì dữ như vậy, đanh đá vậy cẩn thận không gả đi được”. Thanh âm theo ngoài cửa sổ truyền đến, tiếp theo chỉ thấy Thiệu Thi Dung chắp tay sau lưng đi vào.

Chung Minh nhìn thấy nàng, lập tức nhảy dựng, hét lên,”Ngươi có hiểu lễ phép hay không, như thế nào không mời đã tự đến”.

Thiệu Thi Dung nâng đôi mi thanh tú nói,”Đôi ta không phải luôn luôn đến nhà nhau như vậy sao, khi nào thì cần quy củ nhiều thế”.

Lời này của Thiệu Thi Dung thật ra không giả, trước kia khi Chung Minh đến nhà tìm nàng, cũng là xông thẳng đi vào, Chung Minh đành phải trầm giọng hỏi:”Tìm ta chuyện gì?”

Thiệu Thi Dung nhìn thoáng qua trên bàn còn chén đũa chưa kịp thu dọn, cười nói với Tô Tử Mặc: “Không quấy rầy hai người dùng cơm chứ?”

Tô Tử Mặc thản nhiên cười nói:”Không quấy rầy, đã muốn ăn xong, Thiệu cô nương đã ăn chưa?”

Thiệu Thi Dung nói:”Ăn rồi”. Dừng một chút, chợt nói,”Tô tỷ tỷ, ta có thể mượn Chung Minh một chút hay không, chỉ nói mấy câu, lập tức trả lại ngươi.”

Tô Tử Mặc vội cười nói:”Ôi, này thì không dám, Minh nhi cũng không phải vật tuỳ thân của ta, ta không sở hữu nàng, Minh nhi ở ngay đây, ngươi cùng nàng thương lượng đi”.

Thiệu Thi Dung lại nói:”nếu ngươi không đồng ý, Chung Minh cũng nhất định không chịu.”

“Là vậy sao?” Tô Tử Mặc quay qua, ánh mắt nhìn Chung Minh dò hỏi.

Chung Minh thật đúng là chuẩn bị lấy Tô Tử Mặc làm cớ, cự tuyệt hết thảy yêu cầu của Thiệu Thi Dung, nhưng giờ lại không tiện nữa, tức giận nói:”Có cái gì thì nói ở trong này là được, giữa ta với ngươi còn có cái gì không thể gặp người sao?”

Thiệu Thi Dung nhìn nàng nói:”Nếu ta thật nói trước mặt Tô tỷ tỷ, ngươi cũng đừng hối hận.”

Chung Minh nghe ra ý nàng uy hϊếp, thật đúng là sợ Thiệu Thi Dung nói ra mấy chỗ không tốt của nàng, làm cho Tô Tử Mặc chán ghét nàng, đành phải không tình nguyện nói:”Ngươi theo ta đi.” Nhớ tới mới vừa rồi đáp ứng Tô Tử Mặc hôm nay chỉ cùng nàng một người, liền nói với Tô Tử Mặc,”Mặc tỷ, ước định của chúng ta không thay đổi, ngươi chờ ta trong chốc lát, ta đi rồi sẽ về”.

Tô Tử Mặc gật đầu nói:”Được.”

Đi trên đường đá cuội ở hoa viên, Thiệu Thi Dung tò mò hỏi:”Ngươi cùng Tô tỷ tỷ có ước định gì?”

Chung Minh nói:”Mặc kệ ước định gì, dù sao cũng không liên quan tới ngươi”.

Thiệu Thi Dung dừng lại bước chân, đứng trước mặt Chung Minh, vẻ mặt mất hứng nói:”Hiện tại Tô tỷ tỷ không ở đây, ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng với ta sao?”

Chung Minh cũng buồn bực, trước kia cũng không cảm thấy chán ghét Thiệu Thi Dung nhiều vậy, sao hiện tại càng nhìn nàng càng cảm thấy không vừa mắt, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Tô Tử Mặc, sợ Tô Tử Mặc hiểu lầm? Nhưng rõ ràng Tô Tử Mặc đối nàng không có tâm tư đó, nàng tốt với ai, Tô Tử Mặc cũng không để ý, nghĩ đến Tô Tử Mặc nói Thiệu Thi Dung thích nàng, chẳng lẽ bị Tô Tử Mặc nói trúng thật rồi? Nếu không nàng hung dữ với Thiệu Thi Dung như vậy làm sao nàng ấy còn có thể ba lần bốn lượt bất kể hiềm khích trước đó mà tìm đến nàng, nghĩ như thế, liền có nhiều tâm tư hơn.

Các nàng ngồi ở mái hiên bên hồ, hạ nhân đưa tới nước trà và điểm tâm, bốn bề vắng lặng, Chung Minh nói:”Có cái gì không có người mới nói được, hiện tại có thể nói chưa?”

Thiệu Thi Dung cũng không phải người thích vòng vo, nếu nàng buông mặt mũi tìm đến Chung Minh, tự nhiên đã chuẩn bị tốt, cũng không để ý tới Chung Minh châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thoáng ổn định tâm tình sau đó nói:”Chung Minh, ngươi đi kinh thành mấy tháng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Chung Minh khó hiểu hỏi: “Đang yên đang lành hỏi cái này làm gì?”

Thiệu Thi Dung nói:”Bằng không vì sao vốn đang thích biểu ca lại biến thành thích biểu tẩu ?”

Nguyên do này mà nói ra thì dài quá, Chung Minh nào có hơi sức cùng nàng chậm rãi giải thích, không kiên nhẫn nói:”Ta thích ai, cùng ngươi không quan hệ, ngươi đừng nhiều chuyện xen vào”.

Thiệu Thi Dung nói:”Vốn không liên quan đến ta, trước kia ngươi nói mười tuổi bắt đầu thích biểu ca ngươi, tâm nguyện lớn nhất đời này của ngươi chính là gả cho biểu ca ngươi, đúng là bởi vì ngươi nói đến chắc chắn như vậy cho nên ta mới thu hồi phần vọng tưởng vô vị kia”. Nói xong lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Chung Minh thót tim, Thiệu Thi Dung quả thực đối nàng có tâm tư kia?!

Chợt nghe Thiệu Thi Dung nói:”Ta nghĩ đến ngươi đi kinh thành gả cho biểu ca cũng sẽ không trở lại, như vậy cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ, cố tình ngươi lại trở về, không chỉ có như thế, ngươi còn nói cho ta biết, ngươi đã thích một nữ nhân.”

Chung Minh nhỏ giọng nói:”Ta có nói với ngươi sao, là ngươi tự mình đoán .” Hơn nữa nàng với Tô Tử Mặc chẳng qua cũng là nhất sương tình nguyện* thôi.

Thiệu Thi Dung nói:”Còn cần ngươi nói sao, chỉ cần có Tô Tử Mặc ở đó, trong mắt ngươi liền không chứa thêm người nào nữa”.

Chung Minh không lên tiếng, nàng sẽ không nói cho Thiệu Thi Dung biết, Tô Tử Mặc đã cự tuyệt nàng.

Thiệu Thi Dung thấy nàng thừa nhận, ngực nhói lên một chút, bình tĩnh rồi, mới nói:”Bất quá ta cũng nhìn ra được Tô tỷ tỷ căn bản là không thích ngươi, ngươi chẳng qua là giống như ta, thế đầu đam tử nhất đầu nhiệt mà thôi”.*

Bị chạm trúng chỗ đau, Chung Minh nóng nảy, nàng tự hối tiếc thì không sao, nhưng là bị Thiệu Thi Dung xem thường, trong lòng cũng không nguyện ý, lớn tiếng nói:”Ai nói Mặc tỷ tỷ không thích ta, nàng nếu không thích ta sẽ ngàn dặm xa xôi theo ta về nhà sao?”

Thiệu Thi Dung cũng chỉ là đoán, tâm tư Tô Tử Mặc sâu kín, theo bề ngoài căn bản là nhìn không ra được, xem bộ dáng Chung Minh cực lực biện bạch, ngược lại thật đúng ý tưởng của nàng, trong lòng nhất thời thoải mái, cười nói:”Nếu nàng thích ngươi, sẽ đáp ứng cho ngươi theo ta tại đây nói chuyện sao? Ngươi không thấy được bộ dáng vừa rồi của nàng một chút cũng không để ý tới à? Đừng lừa mình dối người .”

Chung Minh nguyên bản muốn nói chuyện đàng hoàng với nàng, lại bị nàng châm biếm như vậy, nhất thời thẹn quá thành giận, gằn giọng nói:”Mặc tỷ tỷ có thích ta hay không là chuyện của nàng, ta thích nàng là chuyện của ta, chủ yếu đều không có liên quan gì đến ngươi”.

“Chung Minh, ta……” Thiệu Thi Dung muốn nói lại thôi.

Chung Minh cười lạnh:”Ngươi cái gì, ngươi sẽ không phải nói là ngươi thích ta đó chứ?”

Thiệu Thi Dung vốn là tràn đầy tình cảm muốn thổ lộ tâm ý cùng Chung Minh, bị Chung Minh chặn ngang như vậy làm sao còn nói ra miệng được, tính tiểu thư cũng trỗi dậy, oán hận nói:”Ngươi cũng đừng thϊếp vàng lên mặt mình, cho dù ta thích heo thích chó cũng sẽ không thích ngươi.”

Dám lấy nàng so sánh với heo với chó, Chung Minh quả thực giận điên rồi, tức khí nói:”Đủ rồi Thiệu Thi Dung! Ngươi lại đây là vì muốn nói với ta mấy lời này sao, đi đi, nếu trong mắt ngươi, ta ngay cả heo chó cũng không bằng, vậy thì từ ngày hôm nay, ta và ngươi đường ai nấy đi, cả đời không qua lại với nhau!”

Nói ra miệng, Thiệu Thi Dung liền hối hận, nàng là bị Chung Minh chọc giận mới nói không suy nghĩ, đang chuẩn bị giải thích không nghĩ tới Chung Minh đã lập tức nói ra lời tuyệt giao, nhìn dáng vẻ Chung Minh tựa hồ là thật sự nghiêm túc, Chung Minh thật muốn cùng nàng cắt đứt tình nghĩa, cái mũi chua xót,”Oa” khóc thành tiếng.

Chung Minh đầu tiên là không để ý tới, Thiệu Thi Dung ở trước mặt nàng đã từng khóc một lần, dùng lại chiêu này đối với nàng thì cũng mặc kệ, còn nói:”Ngươi khóc cho ai xem, muốn khóc thì về nhà khóc đi.”

Không nghĩ tới Thiệu Thi Dung chẳng những không có nghe, càng khóc càng thương tâm, khóc đến nỗi dựa vào lan can thút thít không ngừng.

Chung Minh bị khóc không còn cách nào, vừa mới nói lời tàn nhẫn nhưng cũng đành chịu thua, nói: “Là ngươi mắng ta trước, ta mới nói nặng như vậy, được rồi được rồi, ta thu hồi, ngươi cũng đừng khóc, như thế nào hở chút ra là rơi nước mắt, học ai không biết”.

Thiệu Thi Dung ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, nghẹn ngào nói:”Là ngươi nói không liên quan đến ta, chúng ta khi nào xa lạ như vậy?”

Chung Minh muốn nói, xa lạ cái gì, chúng ta căn bản là không tốt đẹp gì với nhau, bất quá thấy Thiệu Thi Dung khóc đến thương tâm, lại đem lời nói nuốt trở vào, rút cái khăn trong người ra đưa cho nàng lau nước mắt.

Thiệu Thi Dung tiếp nhận, còn chưa có lau đã kinh ngạc nói:”Mẫu đơn này thật xinh đẹp, đường thêu thật tinh tế”.

Chung Minh đầu tiên là “hả” một tiếng, sau đó đoạt lại khăn tay, thấy không có bẩn, thở phào một hơi, lại cất vào trong lòng.

Thiệu Thi Dung một hồi lâu mới kịp phản ứng, cũng đoán được nguyên nhân vì sao Chung Minh khẩn trương thế này, có chút chua xót nói:”Không phải chỉ là một cái khăn thôi sao, luyến tiếc như vậy, là Tô tỷ tỷ tặng cho ngươi à?”

Chung Minh không lên tiếng, cho là cam chịu, nàng đã muốn đánh mất một cái, cũng không thể lại đánh mất thêm cái nữa, lấy trong tay áo ra một cái khăn khác đưa cho Thiệu Thi Dung.

Thiệu Thi Dung không cảm kích, khinh thường nói:”Ai không có chứ”. Xuất ra khăn tay của mình lau khô mặt mũi.

Chung Minh tỏ ra không sao, nói:”Nói đi, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì.”

Thiệu Thi Dung cắn cắn môi, trong lòng rối rắm rốt cuộc nên nói hay không, nói chỉ sợ Chung Minh cũng không nhận, nhưng không nói lại sợ về sau không còn cơ hội, dáng vẻ nhìn Chung Minh muốn nói lại thôi.

Chung Minh kỳ thật đã đoán được nàng muốn nói gì, bộ dáng Thiệu Thi Dung hiện tại chẳng khác gì mình ngày đó hướng Tô Tử Mặc thổ lộ tâm ý, vừa hy vọng nàng nói ra, như vậy mình có thể cự tuyệt luôn một lần, vừa sợ sau khi nói ra, gặp lại sẽ xấu hổ, tựa như nàng cùng Tô Tử Mặc.

Hai người đều có tâm sự giằng co trong lòng, Tri Thư tìm đến, nói nhỏ vào tai Chung Minh một câu, Chung Minh sợ hãi nói:”Hắn như thế nào đến đây?” Cũng không còn tâm tư để ý tới Thiệu Thi Dung, vội vàng rời đi.