“Đây là cái mà ngươi gọi là hai người một lòng?” Chung Minh lạnh lùng nhìn nữ nhân đang thêu hoa, Tô Tử Mặc cúi đầu, nhìn không được biểu tình, chỉ thấy ngón tay trắng nõn thon dài đang cầm kim thêu, một đường kim xuyên qua, hình thêu là mẫu đơn, Chung Minh nhớ tới khăn tay mẫu đơn Tô Tử Mặc đưa cho mình, còn tưởng rằng Tô Tử Mặc là cố ý vì mình mà thêu, quả nhiên là tự mình đa tình mà thôi.
Tô Tử Mặc không ngẩng đầu, nói:”Muội là đang nói chuyện biểu ca muội muốn nạp muội làm thϊếp?”
Chung Minh thấy bộ dáng Tô Tử Mặc không có một tia áy náy, lòng càng rét lạnh, nói:”Ta không nghĩ tới ngươi là người như vậy.”
“Người thế nào?” Tay Tô Tử Mặc vẫn như cũ, không ngừng thêu.
“Ta cho rằng dù gì ta cũng là giúp ngươi, cho dù ngươi không xem ta là bằng hữu, cũng không đến nỗi bỏ đá xuống giếng.”
Tô Tử Mặc rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt:”Ta không phủ nhận là có lợi dụng muội, bất quá, muội có quyền cự tuyệt mà.”
Chung Minh nhất thời nghẹn lời, xác thực, mới vừa rồi nàng hoàn toàn có thể cự tuyệt, mà sở dĩ không làm như vậy, đúng là do có chút giận dỗi, nàng giận Tô Tử Mặc lấy nàng làm bia đỡ đạn, càng giận khi nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Tô Tử Mặc mà Tô Tử Mặc lại hoàn toàn không để nàng trong lòng, căn bản là không thèm để ý nàng, nên sinh ra cảm giác ủy khuất đến nỗi cái mũi đều ẩn ẩn lên men.
Tô Tử Mặc thấy bộ dáng nàng ủy khuất, khe khẽ thở dài, ôn nhu nói:”Nếu đã không tình nguyện, vì sao lại đáp ứng?”
“Ai cần ngươi lo!” Chung Minh thô lỗ cắt lời nàng,”Tô Tử Mặc, kể từ hôm nay, ngươi và ta đường ai nấy đi, ta cũng không còn thiếu ngươi cái gì.” Nàng vốn chính là bởi vì kiếp trước mà áy náy, cho nên mới muốn giúp Tô Tử Mặc, kiếp trước nàng hãm hại Tô Tử Mặc, hiện tại bị Tô Tử Mặc lập kế, xem như thanh toán xong.
“Muội……”.
Chung Minh không đợi Tô Tử Mặc nói,”Hừ” một tiếng tông cửa xông ra.
Tô Tử Mặc đành phải nuốt xuống lời muốn nói trong lòng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thanh Nhi nãy giờ luôn do dự, vẫn là quyết định tiến lên nói:”Tiểu thư, hành động của người hôm nay, ta cũng có chút không hiểu.”
“Ngươi cũng thấy là ta làm sai ?”
Thanh Nhi vội nói:”Nô tỳ nào dám nói tiểu thư có lỗi, chính là cảm thấy biểu tiểu thư giống như không muốn gả cho cô gia làm thϊếp.”
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Ta biết.”
Thanh Nhi ngạc nhiên nói:”Tiểu thư biết vì sao còn muốn làm như vậy?”
Tô Tử Mặc nhìn nàng,”Ngươi cũng cho là ta ép Minh Nhi đáp ứng ?”
Thanh Nhi nói:”Nhìn dáng vẻ biểu tiểu thư giống như là đang trách tiểu thư”.
Tô Tử Mặc chỉ liếc Thanh Nhi một cái, nói:”Quả nhiên là có tiền có thể sứ quỷ thôi ma, là ai luôn ở trước mặt ta nói biểu tiểu thư không tốt?”
Thanh Nhi vụиɠ ŧяộʍ làm mặt quỷ, nguyên lai tiểu thư nhà nàng cái gì cũng biết.
**********
Chung Minh trở về phòng liền phát tiết, cái gì có thể đập đều đập, dưới đất đầy mảnh vụn, bàn ghế cũng lật chỏng chơ trên mặt đất, Chung Minh lấy khăn tay mẫu đơn bên người ra, cắn chặt răng rồi cũng ném ra ngoài, vừa lúc rớt xuống một vũng nước bẩn, nháy mắt không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Tri Thư, Tri Họa khoanh tay đứng ở một bên, các nàng biết tính tình Chung Minh, cũng không dám khuyên, vẫn đợi cho Chung Minh phát tiết xong rồi, một người thì thu dọn phòng ở, một người thì giúp nàng bớt nóng giận.
Tri Họa dò xét sắc mặt của Chung Minh, hỏi:”Tiểu thư đang giận ai vậy?”
“Còn có thể là ai, tất nhiên là biểu ca.” Chung Minh không muốn thừa nhận nàng vì Tô Tử Mặc mà tức giận.
Tri Họa hỏi: “Tiểu thư không muốn gả cho biểu thiếu gia?”
Chung Minh tức giận nói:”Người bên ngoài không biết, chẳng lẽ hai ngươi còn không biết, ta cùng biểu ca có thâm cừu đại hận, hận không thể cho hắn chết không toàn thây, làm sao có khả năng gả cho hắn.”
Tri Thư thu dọn xong rồi, rót chén trà cho Chung Minh, nói:”Hôm nay bất quá cũng mới nói ngoài miệng một câu, còn chưa cam kết cái gì, nếu không hiện giờ tiểu thư liền đi nói với phu nhân, để phu nhân đẩy lui hôn sự này?”
“Vậy còn chờ gì nữa.” Chung Minh lập tức đứng lên, đi tới cửa lại ngừng lại.
Tri Thư, Tri Họa suýt nữa đυ.ng vào nàng, hỏi:”Sao tiểu thư không đi ?”
Chung Minh lại thong thả đi trở về, nếu cứ lui hôn sự như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề gì, nếu biểu ca không nạp thϊếp thì sớm hay muộn cũng phải cùng phòng với Tô Tử Mặc, nàng đương nhiên không phải vì Tô Tử Mặc mà suy nghĩ, nàng chính là không muốn cho biểu ca thỏa mãn, kiếp trước trừ bỏ nàng, biểu ca còn nạp thêm ba tiểu thϊếp, một người là Hàn di nương*, nhà nghèo bị cha già xấu xa bán đi, một người là Phùng di nương – nha hoàn của Tần nhị gia, một trong số bằng hữu xấu của Tống Tuấn Kiệt, người còn lại là thanh lâu cô nương Trịnh di nương, trong ba người thì Phùng di nương là người tham lam có tâm địa sâu nhất, cũng được Tống Tuấn Kiệt cưng chiều nhất, kiếp trước nàng còn bởi vì Phùng di nương mà ăn không ít dấm chua (ghen), hiện tại xem ra hai người này quả thực là trời đất tạo nên một đôi, nhất thời Chung Minh liền có chủ ý.
Chung Minh ngoắc hai nô tỳ lại phân phó một phen, Tri Thư, Tri Họa nghe được giật nảy mình, chủ ý của Chung Minh cũng quá lớn gan đi, hai người cũng không dám đáp ứng ngay,”Chúng ta sợ bị phu nhân quở trách.”
Chung Minh uy hϊếp nói:”Thế không sợ ta đuổi các ngươi đi?”
Hai người đồng thời vội la lên:”Tiểu thư đừng mà!”
“Vậy ngoan ngoãn nghe theo lời ta, yên tâm đi, có ta chịu trách nhiệm, không ai dám làm khó dễ các ngươi.”
Tri Thư, Tri Họa thấy không thể làm gì khác hơn, đành phải đáp ứng, phân công nhau làm việc.
Đã là canh hai*, Tống Văn Thục bưng một chén cháo đến phòng Chung Minh ,”Nương nghe nói con không dùng cơm chiều, nên làm riêng bát cháo đem đến cho con, con mau ăn lúc còn nóng đi.”
Chung Minh mệt mỏi nói:”Minh nhi không có khẩu vị.”
“Không khẩu vị cũng phải ăn một chút, đói bụng quá ảnh hưởng thân thể thì làm sao.”
Chung Minh ngồi trước bàn miễn cưỡng ăn một muỗng liền buông xuống.
Tống Văn Thục nói:”Minh nhi, con thành thật nói cho nương, không phải con vì việc nương tự chủ trương hôm nay mà mất hứng chứ?”
Chung Minh khẩu thị tâm phi* nói:”Không có a.”
Tống Văn Thục không tin:”Vậy con làm sao mang bộ dáng ỉu xìu buồn bã này, không phải con một lòng muốn gả cho biểu ca sao, nay như ý nguyện làm sao lại mất hứng?”
Chung Minh nói:”Minh nhi chỉ là nghĩ đến gả cho người ta rồi, sau này không thể ở cạnh nương được nữa.”
“Thì ra là thế, thật là nha đầu ngốc”, Tống Văn Thục yêu thương xoa xoa đầu của nàng,”Nương cũng luyến tiếc, có điều nam lớn lên phải lấy vợ, nữ lớn lên phải lấy chồng, con năm nay mới mười lăm tuổi, tuy có chút sớm, bất quá con có thể gả cho như ý lang quân, tận đáy lòng nương cũng cao hứng thay cho con, nhưng mà con gả cho biểu ca làm thϊếp, thật là uỷ khuất con rồi, cha con không đợi được nên đã thu thập hành lý về nhà, nói là chuẩn bị đồ cưới cho con.”
“Cái gì!” Chung Minh bật đứng lên, kinh hãi nói,”Phụ thân về nhà ?”
Tống Văn Thục không nghĩ tới nàng có phản ứng lớn như vậy, bị doạ đến kinh sợ, nói:”Đi được mấy canh giờ rồi”.
Chung Minh vội la lên:”Cha làm sao đi mà không nói với Minh nhi một tiếng chứ”.
Tống Văn Thục nói:”Cha con đến phòng tìm con, chẳng qua vừa lúc con không ở đây.”
Chung Minh nghĩ lúc ấy nàng hẳn là ở trong phòng Tô Tử Mặc, không khỏi bắt đầu lo lắng, kiếp trước cả nhà ba người bọn họ trên đường trở về gặp cướp, hiện tại phụ thân một mình trở về không biết có thể thoát được kiếp nạn này hay không.
Tống Văn Thục thấy nàng mang vẻ mặt lo lắng, liền hỏi:”Xảy ra chuyện gì sao?”
Chung Minh tất nhiên nói không nên lời, cũng sợ nương lo lắng, liền nói:”Không có gì.”
Tống Văn Thục mới thả lỏng, nói:”Nhà chúng ta mặc dù không thể so với Tô Hầu gia, không thể giúp biểu ca con tiến vào quan phủ gì đó, cũng may nhà ta có chút của cải làm đồ cưới cho con, không đến nỗi sau này để cho con ở Tống gia thua kém người ta một bậc.”
Chung Minh đột nhiên nói:”Nương, nương cũng hiểu được Minh nhi gả cho biểu ca là ủy khuất, có thể nào còn cho đồ cưới, Minh nhi nghĩ biểu ca hẳn là nên đưa sính lễ mới đúng.”
Tống Văn Thục sửng sốt, theo lý là không sai, chẳng qua là nữ nhi của mình muốn gả cho người ta, sao có thể mở miệng đòi sính lễ, hơn nữa, Tống Văn Thục ở đây cũng một đoạn thời gian, nàng biết gia cảnh Tống gia không thể so được với lúc lão gia tử còn trên đời, Mã Nguyệt Nga là một người mặc kệ mọi chuyện trong nhà, Tống Tuấn Kiệt thì cả ngày không làm việc gì, trên dưới trong nhà đều do lão phu nhân tuổi cao sức yếu lo liệu, nhà nàng cũng không phải thiếu bạc, sao có thể nhẫn tâm lấy đi phần bạc lo liệu quan tài cho lão phu nhân sau này.
Chung Minh nói:”Nương cũng thấy đó, biểu tẩu xuất thân thật tốt, khi gả lại đây, chẳng những không cần lễ vật gì nhiều từ biểu ca, mà còn tìm chuyện cho biểu ca làm ở quan phủ, kết quả thì sao, mới thành thân mấy ngày, biểu ca liền muốn nạp thϊếp, về sau biểu tẩu ở Tống gia chỉ sợ cũng không có địa vị gì, cho nên nữ nhi quyết không thể giống vậy, không để cho nhà trai bỏ ra chút của cải thì làm sao họ biết quý trọng?”
Tống Văn Thục nghe thấy có vài phần có lý, nhưng không khỏi lo lắng nói:”Chỉ sợ mợ con không chịu.”
Ngược lại Chung Minh tỏ ra thoải mái: “Vậy thì không cần lấy chồng”.