Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 17: Nạp thiếp

Tới gần buổi trưa, cha con Tô gia mới về nhà, tất nhiên là khác biệt rất nhiều so với Trương Dĩnh, Tô Hầu gia mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng cũng nhìn ra ngài rất quan tâm Tô Tử Mặc, nghe nói Tống Tuấn Kiệt bị bệnh, chẳng những không trách cứ, còn sai người chuẩn bị dược liệu trân quý để cho Tô Tử Mặc mang về, Tô Tử Tiêu rốt cuộc là thanh niên công tử, mặc dù đã có hiền thê, đột nhiên nhìn thấy Chung Minh xinh đẹp như hoa, hai mắt bất giác nhìn chăm chăm, Chung Minh thì không cảm thấy có gì, bình thường nàng bị mấy ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nhiều thành quen rồi, nhưng ngược lại Trương Dĩnh thì nổi lên cơn ghen, còn đổ hết tội lên đầu Tô Tử Mặc, Trương Dĩnh cảm thấy Tô Tử Mặc là cố ý đem Chung Minh về đây để câu dẫn đại ca nàng, để cho người là đại tẩu như mình bị mất hứng.

Vợ chồng mới cưới đi lại mặt cần trở về nhà trước khi mặt trời xuống núi cho nên Tô Hầu gia cũng không lưu giữ lại các nàng, dùng cơm xong liền thúc giục các nàng trở về, làm vợ người ta rốt cuộc không thể tự do tự tại như lúc còn là tiểu thư ở nhà, Tô Tử Mặc trong lòng tuy có chút luyến tiếc, nhưng cũng không còn cách nào, sợ phụ thân lo lắng, còn giả bộ tỏ ra thật cao hứng, trước khi đi mỗi người đều dặn dò nhau một hồi lâu, thẳng đến lên xe ngựa nàng mới vén rèm lên lưu luyến không rời nhìn nhà mẹ đẻ càng ngày càng xa, Chung Minh đem hết thảy cảnh này lưu vào trong mắt.

Vừa vào cửa Tống phủ, gã sai vặt liền tiến lên nói:”Thiếu nãi nãi, biểu tiểu thư, hai người đã trở lại, lão phu nhân gọi hai người đi qua một chuyến.”

Tô Tử Mặc cùng Chung Minh liếc nhau, trải qua một phen chia sẻ tâm tư ở Tô phủ, hai người đã có vài phần ăn ý nên biết lão phu nhân vì sao lại muốn tìm các nàng.

Chung Minh nói:”Yên tâm đi, ta biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”

Tô Tử Mặc chỉ cười cười.

Quả nhiên tất cả mọi người đều đang ở trong phòng lão phu nhân.

Tống Văn Thục vừa thấy Chung Minh vội vàng kéo nàng đến một bên, nhỏ giọng trách cứ:”Minh nhi, con cũng quá không hiểu chuyện đi, sao con có thể cùng biểu tẩu con về nhà mẹ đẻ chứ?”

Chung Minh nhíu mày:”Có gì không ổn?”

Tống Văn Thục nói:” biểu ca con đang khoẻ mạnh, cần gì con xen vào việc của người khác.”

Chung Minh làm biếng nhiều lời, chỉ buông tay nói:”Cái này phải hỏi biểu tẩu, chuyện hôm nay hoàn toàn là chủ ý của biểu tẩu.”

Tống Văn Thục đâu biết chuyện giữa hai người các nàng ra làm sao, chỉ nghĩ Tô Tử Mặc mới vào cửa vài ngày, nữ nhi không có khả năng vì nàng mà đắc tội người Tống gia, huống chi Chung Minh một lòng muốn gả cho biểu ca, làm sao có khả năng đi giúp Tô Tử Mặc, chắc là Chung Minh thân bất do kỷ* mà thôi. Tống Văn Thục liền lôi kéo Chung Minh, cười nói với lão phu nhân: “Nương, ta đã nói Minh nhi sao có thể không hiểu chuyện mà làm ra chuyện như vậy, nguyên lai là Tử Mặc muốn cho nàng cùng đi.”

< *thân bất vô kỷ ~ ý nói con người nhiều khi phải làm hoặc không thể không làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật. >

Mã Nguyệt Nga “Hừ” một tiếng, không biết là bất mãn Tống Văn Thục bao che khuyết điểm cho nữ nhi, hay là bất mãn Tô Tử Mặc, trước mặt lão phu nhân nên ả cũng không tiện nói nhiều, phải trái có lão phu nhân làm chủ.

Trước lúc Tô Tử Mặc cùng Chung Minh trở về, Tống Tuấn Kiệt đã kể hết chi tiết chuyện phát sinh trong đêm tân hôn cho lão phu nhân nghe, hắn chẳng qua là say rượu lỡ lời, cùng biểu muội vui đùa vài câu, lại bị Tô Tử Mặc tưởng thật, phạt không cho hắn bước vào cửa phòng. Chuyện đấy đã kỳ cục lắm rồi, lễ lại mặt hôm nay lại còn không cho hắn đi, cố tình gây sự, rõ ràng không đem tướng công như hắn đặt vào trong mắt, nếu mặc kệ bỏ qua, chỉ sợ về sau khả năng cao Tô Tử Mặc sẽ leo lên đầu hắn ra oai.

Đương nhiên trong mắt mọi người nhìn nhận, Tô Tử Mặc xác thực có chút chuyện bé xé ra to, ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy vậy, nếu đã trừng phạt rồi thì cho qua đi. Bà kêu Tô Tử Mặc đến, cũng không phải vì muốn thuyết giáo nàng, chỉ hy vọng đôi vợ chồng có thể giải hòa, sớm ngày có thêm người cho Tống gia*.

Lão phu nhân vẫy tay kêu Tô Tử Mặc ngồi bên cạnh người bà, sau đó mới mang vẻ mặt ôn hoà nói:”Tuấn Kiệt không cùng con trở về, ngài thông gia có nói gì không?”

Tô Tử Mặc vào cửa thấy người Tống gia giống như tam đường hội thẩm* đang chờ nàng, trong lòng có chút mất hứng, lại thấy Tống Tuấn Kiệt cười đến hư tình giả ý**, bà bà Mã Nguyệt Nga thì hé ra mặt lạnh như sương, Tống Văn Thục thì vẫn mang vẻ mặt quen thuộc, đáng tiếc trong mắt chỉ có khuê nữ nhà mình, chỉ có lão phu nhân hòa ái dễ gần đem nàng làm người một nhà, Tô Tử Mặc mới không có phát cáu bỏ chạy lấy người, nghe lão phu nhân hỏi, liền nói:”Phụ thân Tử Mặc có hỏi, có điều Tử Mặc còn chưa nói.”

< *Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát.

**Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy>

Tống Tuấn Kiệt ỷ có nhiều người nên lá gan cũng lớn hơn một chút, ở trước mặt Tô Tử Mặc, xen mồm nói:”Ngươi là không dám nói đi.”

Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, Tống Tuấn Kiệt theo bản năng co rụt về phía sau, vừa lúc tất cả mọi người đều nhìn hắn, bộ dáng không tiền đồ bị bắt gặp tại trận, tất nhiên là có người cười nhạo dưới đáy lòng, có người bất đắc dĩ lắc đầu.

Tô Tử Mặc lạnh lùng nói:”Người làm sai là ngươi, ta có cái gì không dám nói?”

Mã Nguyệt Nga thấy chướng mắt, lên tiếng can thiệp vì nhi tử,”Tuấn Kiệt bất quá nói sai một câu, ngươi làm hại hắn sinh bệnh không nói, còn không cho hắn cùng phòng, lại không cho hắn đi lại mặt, rốt cuộc ai mới không biết phân rõ phải trái? Ngươi cứ nói rõ tình hình thực tế, ta không tin Tô lão gia là người không rõ thị phi.”

“Chỉ là nói sai một câu sao?” Tô Tử Mặc nhìn quét qua mọi người, đột nhiên nói với Chung Minh, “Minh nhi, muội nói đi, hắn rốt cuộc làm sai cái gì.”

Chung Minh không dự đoán được Tô Tử Mặc đổ lên trên đầu nàng, bất quá nhìn đến Tô Tử Mặc một người ứng phó với cả đại gia đình, sớm đã có chút nhìn không chịu được, liền nói:”Biểu ca vừa thành thân đã nghĩ muốn hưu thê nạp thϊếp.”

Mọi người lại đều giật mình nhìn về phía Tống Tuấn Kiệt, lão phu nhân hỏi:”Có thể có việc này?”

Tống Tuấn Kiệt nóng nảy, nói:”Khi nào chứ, các nàng đừng nói xấu ta.”

Tô Tử Mặc lại nói:”Minh nhi, muội nói cho mọi người biết, hắn muốn hưu ai nạp ai?”

Chung Minh không hiểu, Tô Tử Mặc nói như vậy không phải là đẩy nàng vào hố lửa hay sao? Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc không có lên tiếng.

Tô Tử Mặc bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Chung Minh, lại nói:”Muội đã nói không nên lời, vậy ta đây liền thay muội nói, ngày đó tướng công nói với Chung Minh biểu muội, ‘Ả Mẫu Dạ Xoa kia, ta sớm hay muộn cũng sẽ bỏ thôi, đến lúc đó đem muội lên làm chính thất, từ nay về sau song túc song tê’.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Tống Tuấn Kiệt,”Tướng công, đây chính là lời ngươi đã nói phải không?”

Chung Minh ngay tại bên cạnh, không thể phủ nhận, lại càng không thể thừa nhận, Tống Tuấn Kiệt thì hé ra khuôn mặt tuấn tú đang trở nên đỏ bừng.

Vì thế mọi người biết lời Tô Tử Mặc nói không phải giả.

Lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, vỗ cái bàn,”Hồ nháo!” (~Loạn rồi)

Tống Văn Thục không nghĩ tới còn có chuyện như vậy xảy ra, lập tức hỏi Chung Minh:”biểu ca con thật có nói qua như vậy?”

Chung Minh trong lòng suy nghĩ nàng lại bị Tô Tử Mặc cho lọt hố nên đang tức giận, Tống Văn Thục hỏi nàng, nàng chỉ theo bản năng gật đầu, trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc, trong ánh mắt muốn phun ra lửa.

Tống Văn Thục chỉ cảm thấy là cơ hội tốt, nhỏ giọng nói:”Minh nhi, con không phải vẫn muốn gả cho biểu ca sao? Hiện tại thời cơ đúng lúc, nương thay con nói có được không?”

Chung Minh chỉ lo giận dỗi Tô Tử Mặc, làm sao còn nghe được mẫu thân nói cái gì, chỉ thuận miệng “Dạ” một tiếng.

Tống Văn Thục liền đi tới trước mặt lão phu nhân, thì thầm với lão phu nhân một hồi.

Lão phu nhân giật mình nói:”Thật sao?”

Tống Văn Thục cười nói:”Đương nhiên, ban đầu trước kia chính là Minh nhi nhất sương tình nguyện*, còn giờ nói như vậy thì Tuấn Kiệt cũng có tâm ý này.”

Lão phu nhân liên tục lắc đầu:”Tuy là chuyện tốt, nhưng không thể được, Tuấn Kiệt mới vừa thành thân liền nạp thϊếp còn ra thể thống gì?”

Hai người nói chuyện đều không có kiêng dè, tự nhiên những người khác đều nghe được rành mạch, cũng đều biết các nàng nói đến ai.

Mã Nguyệt Nga cố ý cao giọng hỏi:”Nạp thϊếp? Nạp ai?”

Tống Tuấn Kiệt nghe được thì tim đập nhanh, trên mặt khó nén vẻ vui mừng.

Tống Văn Thục ra vẻ như nói lỡ lời,”Ôi, xem ta đi, thật là trong lòng gấp gáp mà quên mất tuy rằng hai đứa nhỏ đều có tâm tư này, nhưng quả thật không ổn, nương, đại tẩu, coi như ta chưa nói qua chuyện này.”

Mã Nguyệt Nga nói:”Tiểu cô* nói tới chẳng lẽ là Minh nhi?”

Tống Văn Thục cũng không có phủ nhận, chỉ nói:”Đại tẩu trăm ngàn lần đừng để trong lòng, coi như ta chưa nói qua.”

Mã Nguyệt Nga lại nói:”Chính thất không cho cùng phòng, chẳng lẽ còn không cho nạp thϊếp? Chỉ cần Minh nhi không ngại thì có gì là không thể.” Tiếp theo nói với Tô Tử Mặc,”Ngươi cũng thấy đấy, ngươi không để Tuấn Kiệt vào lòng, thì cũng còn người khác thích hắn, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngay hôm nay để cho Tuấn Kiệt về phòng, hoặc là đáp ứng cho hắn nạp thϊếp.”

Tâm trạng Chung Minh nãy giờ bay lượn đi đâu, chờ biết rõ tình trạng trước mặt thì đã muốn muộn rồi, nghe mợ nói như vậy, không khỏi nín thở nhìn Tô Tử Mặc, xem nàng lựa chọn như thế nào.

Tống Tuấn Kiệt thì âm thầm đắc ý, mặc kệ Tô Tử Mặc lựa chọn làm sao, hắn cũng không bị thiệt thòi, thu được biểu muội vào phòng, hắn vui như mở cờ trong bụng.

Lão phu nhân trong lòng biết Tô Tử Mặc đã tồn tại khúc mắc với Tống Tuấn Kiệt, nếu muốn phá giải cục diện bế tắc thì điều này cũng là biện pháp tốt, nên cũng chỉ nhìn Tô Tử Mặc coi nàng quyết định thế nào.

Tô Tử Mặc biết tất cả mọi người đang đợi đáp án của nàng, một hồi lâu mới từ tốn nói:”Tử Mặc đã nói qua trước khi Tử Mặc còn chưa tha thứ cho hắn thì sẽ không cho hắn cùng phòng, về phần hắn, nếu muốn nạp thϊếp, nạp ai làm thϊếp cũng được, Tử Mặc sẽ không hỏi đến, tuỳ hứng của tướng công đi.”

Chung Minh không thể tin được, ngẩng đầu, nàng tất nhiên không hy vọng Tô Tử Mặc trao thân cho Tống Tuấn Kiệt, nhưng không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của nàng, tâm lạnh hoàn toàn, người bên ngoài nói cái gì nàng cũng không nghe lọt tai được nữa, thẳng đến khi lão phu nhân tuyên bố tuỳ ý đưa Chung Minh vào cửa, Chung Minh mới như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng.