“Bi kịch của âm nhạc bắt đầu với sự hoàn hảo.”
– Morton Feldman –
***
Thời gian tiếp theo. Mối quan hệ giữa cô và Tần Lam dường như càng lúc càng tụt dốc.
Một người đạm mạc chờ đợi. Một người sợ hãi tránh né.
Ngô Cẩn Ngôn hiểu nếu tình hình cứ tiếp tục kéo dài mãi như vậy. Đừng nói là tình nhân, ngay cả tình dì cháu giống như trước đây cũng chưa chắc đã giữ được.
Cho nên, cô mỗi ngày đều tự tay làm cơm trưa mang tới công ty cho nàng. Và đương nhiên, nhân viên trong công ty ai cũng ghen tỵ bởi mối quan hệ (tưởng chừng) khăng khít giữa hai người.
“Dù sao phó tổng cũng tự tay chăm sóc tiểu thư.”
“Phải, khi gia đình cố tổng xảy ra tai nạn. Tiểu thư mới bảy tuổi, còn phó tổng chỉ mới mười sáu.”
Bỏ qua lời đàm tiếu của những bà tám nhiều chuyện. Ngô Cẩn Ngôn liên lạc với đại thư ký Minh Ngọc, sau đó một mạch bước vào trong thang máy. Tìm tới nơi làm việc của nàng rồi gõ cửa.
Thật không ngờ… hôm nay trong phòng làm việc quen thuộc, lại xuất hiện thêm một người khác.
Trông thấy cô tiến vào. Người đàn ông đó vô cùng lịch sự nở nụ cười: “Tiểu Lam. Thì ra đây là cháu gái của em.”
“Ừ, con bé tên Cẩn Ngôn.” Tần Lam từ trên ghế da đứng dậy. Khéo léo giới thiệu. “Cẩn Ngôn, đây là Vương Đình.”
“Chào chú.” Ngô Cẩn Ngôn thờ ơ đáp.
Thế nhưng… trong lòng cô bất giác dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên Vương Đình vừa thân thiết khoác vai nàng. Vừa tự hào nói: “Sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà đấy.”
Nội tâm giống như bị máy ép nghiền nát. Ngô Cẩn Ngôn cố gắng khắc chế sự run rẩy nơi cổ tay. Cô bình tĩnh đặt hộp giữ nhiệt xuống, sau đó bày từng món ăn lên bàn.
“Thế à? Chúc mừng hai người.”
Tựa hồ chẳng liên quan gì đến mình. Ngô Cẩn Ngôn còn ngẩng đầu hỏi: “Chú cùng dùng cơm với dì cháu tôi chứ?”
“E rằng để cơ hội khác.” Vương Đình vỗ vỗ vai Tần Lam. “Anh về đây. Gặp lại sau.”
“Lái xe cẩn thận.”
Nhìn bóng lưng Vương Đình rời khỏi. Ngô Cẩn Ngôn chợt cảm thấy cổ họng nghẹn ứ.
Thế nhưng cô biết, bản thân chẳng có quyền gì để oán than hay trách móc nàng cả.
Nuốt bi thương xuống sâu đáy lòng. Ngô Cẩn Ngôn tách đôi đũa dùng một lần đặt vào bát nàng: “Tiểu Phong, ăn cơm thôi.”
Tần Lam nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến bất bình thường kia. Đành làm như không thấy mà tự nhủ như vậy cũng tốt.
Con bé… nên đau một lần rồi dứt điểm thôi. Đừng vì yêu nàng mà đau cả đời.
***
Bữa cơm trôi qua vô cùng an tĩnh.
Ngô Cẩn Ngôn sức ăn không lớn. Bởi vậy sau khi gắp một chút rau, một chút thịt, cô liền trực tiếp buông đũa.
“Ăn no rồi sao?” Tần Lam ngẩng đầu hỏi.
“No rồi.”
Lại trầm mặc.
Mất vài phút đắn đo, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng lên tiếng: “Con cảm thấy Vương Vĩ là một người đàn ông tốt.”
“Thế à…?”
“Ân. Tóm lại rất đủ khả năng để dì có thể dựa dẫm cả đời.”
Chẳng hiểu vì lý do gì, nhưng sau khi nghe tiểu nữ hài nói dứt câu. Tần Lam thoáng cảm thấy gai gai đau đớn.
Ảo giác. Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Giúp nàng rót một ly nước, Ngô Cẩn Ngôn không quên bổ sung: “Dì đừng nghĩ con nói vậy là con đã chết tâm. Không hề.”
“Chỉ là tiểu Phong. Con lúc nào cũng mong dì hạnh phúc, có một loại tình yêu… đó là người hạnh phúc, thì mình cũng sẽ hạnh phúc.”
Ngẩng đầu nhìn nàng, cô cong cong đuôi mắt: “Cho nên, con sẵn sàng chờ dì. Năm năm, mười năm… Chỉ cần dì đau khổ vì hắn, thì con nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn và mang dì về.”
“Tiểu Phong, đây không phải đe dọa. Đây là tuyên thệ.”
Tần Lam chưa bao giờ cảm thấy Ngô Cẩn Ngôn xa lạ đến thế.
Nàng vô thức cúi đầu, bỏ qua mớ hỗn loạn trong tâm trí. Lí nhí trả lời: “Con đừng như vậy. Dì nhất định sẽ hạnh phúc…”
***
“Đừng uống nữa. Em muốn uống đến chết ư?”
Lâm Tịch giằng lấy chai rượu vẫn còn nằm trên tay Ngô Cẩn Ngôn.
Mười tám tuổi, ngoại trừ những lần miễn cưỡng phải uống. Thì đây là lần đầu tiên cô giống như ma men, nốc từ chai này qua chai khác một cách tuyệt vọng.
“Này, tôi nói em đủ rồi.” Lâm Tịch quát lớn.
“Cô quát tháo cái gì chứ? Đáng lẽ cô cũng phải ngồi xuống đây và uống cùng với em.” Ngô Cẩn Ngôn nấc nhẹ. “Lâm Tịch, cô nên an ủi em, bởi vì tiểu Phong lại có bạn trai rồi… Ngần ấy năm không có, vừa biết tình cảm của em liền đi tìm bạn trai.”
“Mẹ nó… hức… tim em thật đau…”
Uống say liền rấm rứt khóc.
“Đừng uống nữa. Cô hiểu mà.” Vòng tay để đứa trẻ kia dựa vào lòng mình. Lâm Tịch biết bây giờ, Ngô Cẩn Ngôn đang cô đơn tới mức nào.
Mặc dù hận nàng, thế nhưng nàng lại là người bạn duy nhất mà cô có thể nương nhờ mỗi khi thụ thương.
“Cẩn Ngôn, tôi nghĩ Tần Lam chính là đại nạn kiếp này của em. Giống như tôi và Cao Hi Nguyệt. Cả một đời vốn chẳng thể dứt nổi.”
***
Nhờ vào Lâm Tịch để biết Nghiêm Thế Nam.
Lại nhờ Nghiêm Thế Nam để có thể gặp Đổng Khiết.
Ngay lúc này, Ngô Cẩn Ngôn đang đối diện với bác sĩ Đổng – người mà Yan yêu cách đây hơn mười năm.
“Thay đổi nhiều quá.” Đổng Khiết mỉm cười. “Thậm chí còn khác hơn cả trên TV.”
“Bác sĩ Đổng, cô quá khen rồi.”
“Thế nào? Hôm nay gặp cô là muốn giải đáp về vấn đề gì?” Mặc dù sớm đã biết lý do. Thế nhưng Đổng Khiết vẫn muốn nghe chính miệng Ngô Cẩn Ngôn nói.
“Con cảm thấy dường như mình bị mất một phần ký ức nào đó. Thậm chí cô ấy đã từng khẳng định rằng con bị thôi miên để phong bế ký ức.”
“Không không, đừng dùng từ ‘bị’.” Đổng Khiết lắc đầu cười. “Thôi miên phần lớn chỉ thành công khi người được thôi miên đồng ý tin tưởng người thôi miên. Cho nên, cũng là phần lớn năm đó, con đã chọn tin tưởng người thôi miên con.”
“Con? Chọn tin tưởng?” Ngô Cẩn Ngôn mờ mịt. Phần đầu lại kịch liệt đau nhức. “Bác sĩ Đổng. Cô giúp con được không? Con muốn lấy lại mảnh ký ức đã mất này. Con nhận thấy dường như nó liên quan rất nhiều tới chuyện riêng của con.”
“Được. Cô sẽ giúp con hồi phục ký ức. Nhưng khả năng chắc sẽ không cao đâu, bởi vì khi con bị lấy đi phần ký ức đó. Con mới chỉ bảy tuổi mà thôi.”
“Con vẫn muốn thử.” Ngô Cẩn Ngôn kiên định.
Dù sao chăng nữa. Sự thật luôn là sự thật. Thôi thì cứ một nèo biết hết đi.
Đổng Khiết đứng dậy mở ngăn kéo, rất nhanh đã lấy ra một quả lắc to vừa đủ làm bằng bạch kim.
“Con sẵn sàng ngay bây giờ? Hay là bác sĩ Đổng cho con thêm thời gian?”
“Ngay bây giờ đi.”
Ngày đăng: 23.07.2019
Nãi cute: Tự nhiên chỉ muốn cả hai cứ ngược qua ngược lại như zdị?? =)))) Có lẽ gu của bổn cung quá mặn mòi rồi =)))))