“Những nụ cười tươi tắn nhất giấu đi những bí mật sâu kín nhất.
Những đôi mắt xinh đẹp nhất đã từng rơi nhiều lệ nhất.
Và những trái tim nhân hậu nhất phải chịu đựng nhiều đau khổ nhất.”
– Khuyết Danh –
***
Buổi lễ tốt nghiệp của Ngô Cẩn Ngôn diễn ra tại Anh quốc.
Khi ấy, cô vừa tròn mười tám tuổi. Là sinh viên trẻ nhất trong số những người tốt nghiệp.
Bên cạnh cô có ông bà nội, có ông ngoại, còn có thầy Mark, và cả tiểu Phong.
Tuy nhiên, người vẫn luôn đồng hành cùng cô kể từ khi chỉ là một đứa nhỏ. Người duy nhất cô gọi hai tiếng “Lão sư”, lại không có mặt.
Một năm qua rồi. Và Lâm Tịch dường như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Sau thời điểm Ngô Cẩn Ngôn ôm theo tổn thương trở về Thượng Hải. Lâm Tịch cũng vừa vặn tuyên bố với người trong giới rằng sẽ tạm thời rút khỏi làng nghệ thuật.
Có người đoán rằng nàng bí mật kết hôn. Có người đoán rằng nàng sớm đã lập gia đình, hiện tại đang nghĩ tới việc sinh con… Có người đoán…
Chung quy, hàng ti tỉ lý do được đưa lên bàn cân tranh cãi sau tuyên bố gây sốc của nàng.
“Con lại thất thần?” Tần Lam khều khều tay cô.
Ngô Cẩn Ngôn thoáng giật mình, nhưng rồi cũng bật cười trả lời: “Không có, con là đang cảm thấy vui vì rốt cuộc cũng có thể tự do hành nghề.”
“Nghe cứ như con là đầu trộm đuôi cướp không bằng ấy.” Vừa cưng chiều điểm nhẹ lên mũi cô, nàng vừa nhờ một sinh viên khác đang ôm theo bó hoa đi ngang qua. “Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng em có thể chụp giúp chúng tôi một bức ảnh không?”
“Đương nhiên rồi.” Trước mặt là người phụ nữ nội liễm trưởng thành, còn có ‘thiên tài’ khoa dương cầm Ngô Cẩn Ngôn. Cô bạn sinh viên đương nhiên đồng ý.
Mười năm trước, cùng nhau chụp một tấm hình kỉ niệm. Ngô Cẩn Ngôn mới chỉ cao ngang ngực nàng.
Mười năm sau, lại cùng nhau chụp một tấm hình kỉ niệm. Tại địa phương mới, tại bầu trời mới. Cô bé năm nào chớp mắt đã cao ngang bằng nàng.
Ngô Cẩn Ngôn vươn một tay khoác vai Tần Lam, tay còn lại cầm tấm bằng chứng nhận tốt nghiệp. Sau đó cô đem đầu nghiêng về phía nàng, nhoẻn miệng cười thật tươi.
Trong album và những khung gỗ treo tường, có lẽ lại sắp sửa đón thêm kỉ niệm đẹp…
***
Đem cánh cửa nhà trọ khóa lại. Ngô Cẩn Ngôn thoáng mường tượng ra bóng dáng Lâm Tịch mỗi khi dặn cô nhớ ngắt cầu dao điện trước khi đi đâu xa.
Ngô Cẩn Ngôn biết cảm giác này không phải yêu. Mà là hoài niệm.
Một năm qua, tổn thương mà Lâm Tịch mang tới cho cô ngày đó. Tuy không còn làm cô gục ngã nữa, thế nhưng nó vĩnh viễn trở thành vết thương lòng mà cô hằng đêm ôm khát vọng hãy cố gắng quên đi.
Mặc dù Ngô Cẩn Ngôn biết Lâm Tịch yêu Cao Hi Nguyệt – giống hệt như cô yêu Tần Lam. Loại tình cảm thầm lặng mù quáng, không lối thoát.
Thế nhưng, cô lại chẳng thể chấp nhận được việc nàng đã lên giường cùng ba mình – người ba cô đã dành cả đời để tin tưởng, tôn kính.
Ngô Cẩn Ngôn không hiểu. Không hiểu lý do vì sao nàng lại làm như vậy…
Cao Hi Nguyệt nói đúng.
Sự thật và hoa hồng đều có gai.
Vô thức nắm thật chặt thanh kéo vali. Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng thì thầm.
“Tạm biệt, Lâm lão sư. Tạm biệt, bảy năm ròng rã ở Anh quốc.”
“Tạm biệt, thời gian đẹp nhất của chúng ta.”
***
Cùng Tần Lam ngồi trên taxi tới sân bay. Ngô Cẩn Ngôn thủy chung trầm mặc.
Phải mất rất lâu, cô mới lấy đủ can đảm để lên tiếng gọi: “Tiểu Phong.”
“Ân.” Tần Lam rời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài, đôi đồng tử to sáng nhanh chóng đặt trên người cô.
“Con nghĩ, đã đến lúc con tìm hiểu sự thật về vụ tai nạn rồi.” Nghiêng đầu nhìn nàng. Ngô Cẩn Ngôn thanh âm trầm trầm. “Con biết thực sự sẽ rất khó khăn, nhưng con không hy vọng cái chết của ba mẹ con cả đời này bị chôn vùi dưới lớp bùn.”
Thực ra một năm qua, Ngô Cẩn Ngôn bởi vì quá đỗi tổn thương, cho nên đã tạm gác việc tìm nó qua một bên. Cô cũng nói với Tần Lam rằng bản thân vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với toàn bộ sự tàn nhẫn đã đeo bám và kéo dài bên cạnh cô hơn mười năm.
Tần Lam đồng ý.
Và đương nhiên, nàng cùng Nghiêm Thế Nam cũng lập tức hoãn toàn bộ việc tìm hiểu lại. Chờ khi Ngô Cẩn Ngôn trưởng thành, đủ dũng khí và chín chắn, thì họ sẽ lập tức bắt đầu.
Cách đây vài tháng, Cao Hi Nguyệt đã đến gặp nàng.
Thậm chí… Cao Hi Nguyệt còn nói rằng nàng hãy thu liễm, đừng cố gắng bỏ công sức để đào xới, tìm kiếm thêm nữa. Bởi có những chuyện chỉ nên dừng lại ở một phần nhỏ mà thôi.
“Cái chết của đại tỷ liên quan tới chị, hoặc là tới Lâm Tịch. Phải không?” Tần Lam đã thẳng thắn đặt câu hỏi.
Cao Hi Nguyệt châm một điếu thuốc lá, rồi nhàn nhạt nhả khói vào mặt nàng.
“Tôi đã nói rồi, Tần Lam ạ. Nếu như em và Cẩn Ngôn còn tiếp tục muốn cứng đầu lún sâu vào cái hố này. Người tổn thương không chỉ có tôi và Lâm Tịch, mà còn bao gồm cả em và Cẩn Ngôn đấy.”
Cao Hi Nguyệt đã quay lưng.
Cô chọn dừng việc tìm hiểu lại để bảo vệ Lâm Tịch. Mà không phải bảo vệ Ngô Cẩn Ngôn giống như trước đây.
Lại thêm một tình tiết gây rối loạn.
“Lâm Tịch, và cả chị, đều chứa rất nhiều bí mật.” Tần Lam đột nhiên nở nụ cười. “Và tôi sẽ không để hai người tiếp cận Cẩn Ngôn thêm một lần nào nữa.”
“Em nên thức thời như thế.” Cao Hi Nguyệt chống tay đứng dậy. Sau đó khom lưng ghé vào tai nàng nói gì đó.
Chỉ thấy Tần Lam sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
“Cao Hi Nguyệt…”
Ngày đăng: 17.07.2019
Mị: Đoán xem Cao Quý phi đã nói gì nào?? =))))